Đức phi không phải người hẹp hòi, để hai mẫu tử bọn họ thân thiết một
chút là chuyện đương nhiên. Mạn phu nhân tiến cung, Thục phi dựa vào sự
thân thiết với hoàng hậu, cầu xin giữ lại phu nhân trong cung hai ngày.
Tính đến nay đã nhiều năm, Mạn Sung mới được gặp lại mẫu thân. Trước khi
hoàng quý phi nắm quyền lục cung, Mạn phu nhân tiến cung luôn bị nàng ta ngăn cản không cho gặp tiểu muội. Nào là sức khỏe không tốt, ghé thăm
không tiện.
Mạn phu nhân rất đoan chính, ngũ quan mềm mại hiền
hậu, có thể thấy nhan sắc vốn bị tỷ tỷ ghen tị kia của Thục phi là di
truyền từ bà. Bà hành lễ trước rồi mới quyến luyến nắm lấy đôi bàn tay
của Thục phi:"Sung Nhi, con gầy đi nhiều."
Thục phi viền mắt đỏ
ửng, lao vào vòng tay bà:"Tốt hơn nhiều rồi. Bệnh của con đã khỏi, sau
này sẽ không làm người đau lòng nữa."
Chu Vĩnh Dư dưới chân kêu lên một tiếng:"Ngoại tổ mẫu!"
Mạn phu nhân yếu mềm, chẳng mấy chốc đã sụt sùi ôm lấy Vĩnh Dư.
"Đứa nhỏ số khổ."
Thục phi sai người chuẩn bị thiện, ăn uống xong thì dỗ dành Vĩnh Dư ngủ
trưa. Hai người ngồi bên ngoài, cùng nhau uống trà. Mạn phu nhân nhìn
tiểu nữ nhi cuối cùng đã yên ổn, trong lòng tự trách:"Đều là mẫu thân
không tốt. Tỷ tỷ ngươi bị nuông chiều thành tính, không biết cân nhắc rõ ràng. Liên lụy ngươi ở trong cung chịu khổ nhiều năm, còn phải đưa con
gái cho người ta nuôi nấng."
"Ban đầu ta đã nói với cha ngươi,
tính khí của nó không thích hợp để gả cho thái tử điện hạ. Nhưng cha
ngươi nhất quyết không nghe, không những khiến bây giờ hoàng thượng ghét bỏ mà còn phải để ngươi tiến cung chịu tội."
Thục phi vuốt lưng
bà:"Mẫu thân, phụ thân vốn không nghe chúng ta. Trong lòng người chỉ có
tỷ tỷ và ả tiện nhân Dung di nương đó. Bây giờ chỉ cần tỷ tỷ đừng suốt
ngày gây họa thì con vẫn có thể đứng vững trong cung, hoàng thượng sẽ nể mặt Vĩnh Dư mà bỏ qua cho Mạn gia."
Nhắc đến tiểu di nương kia, trong lòng Mạn phu nhân thêm hận.
"Ông ta là lão hồ đồ, đến nước này rồi còn vọng tưởng khải hoàn. Trước khi
ta tiến cung, ông ta nhờ ta chuyển lời đến con, muốn con giúp Mạn Linh
tiến cung. Còn nghĩ rằng đợi Mạn Linh nhận được ân sủng, lão ta có thể
về triều."
Thục phi cười lạnh:"Phụ thân quyến luyến quyền thế đến vậy, mà lại chọn nước đi ngu ngốc như lần trước. Hại đến nhi tử bị chém đầu, gia quyến bị lưu đày. Đến nước này còn vọng tưởng Mạn Linh sẽ giúp gia tộc vực dậy?"
Mạn Linh, là tam tiểu thư của Mạn phủ. Thứ nữ do Dung di nương sinh ra.
Mạn Linh không có ưu điểm gì, nó chỉ ngu ngốc y hệt Mạn Kỳ.
Chẳng hiểu sao Mạn Kỳ và nàng cùng một mẹ, nhưng nàng ta lại chẳng có điểm nào giống nàng và Mạn phu nhân.
Mạn phu nhân nhắc nhở nàng:"Sung Nhi, con phải cẩn thận. Lúc nãy tách ra
với phụ thân ngươi, mẫu thân nhìn thấy ông ấy rầm rì to nhỏ với ai đó
trong cung. Mẫu thân sợ ông ấy lại làm ra chuyện hồ đồ."
Thục phi suy nghĩ một chốc, nàng trấn an mẫu thân.
"Chuyện này con sẽ sai người tìm hiểu. Mẫu thân, người yên tâm."
Mạn phu nhân gật đầu, chuyện này tạm thời án binh bất động.
Lễ kỵ của Thường An hoàng hậu đã xong, khắp hoàng cung yên bình một phen.
Hoàng hậu nương nương sắp lâm bồn, thái y chẩn mạch nói rằng hoàng hậu
có thể sẽ sinh thêm một vị hoàng tử.
Quả nhiên là một vị hoàng tử, tên Chu Hoắc Hiên.
Ngoại trừ hoàng quý phi không phục ra mặt, người nào người nấy đều mừng rỡ
chúc phúc. Chu Chính Hàm hôm nay thượng triều, ban thưởng cho quần thần, mở kho phát gạo "phúc" cho con dân.
Chu triều thịnh thế, con dân ấm no cùng chúc phúc cho đế hậu con đàn cháu đống, hoàng thượng cao
hứng mở cung yến khoản đãi quan thần.
Triều Thanh Diên ngồi trên phượng vị, khuôn nhan đỏ hồng ôm lấy tiểu hoàng tử trong tay. Chu Chính Hàm ngứa ngáy trong bụng, dù gì cũng đã nhịn hết mấy tháng, hắn thấp
giọng trêu chọc thê tử.
Chẳng biết hoàng thượng nói gì, hoàng hậu ửng đỏ cả mặt, cười khúc khích.
Cung yến hôm nay ngoại trừ quan thần thân tộc, còn có nữ quyến thế gia.
Đương nhiên ngoại trừ những người khác, phía dưới Mạn phu nhân còn phải
mang theo Mạn Linh tiến cung.
Bà không đồng tình với điều này, nhưng đâu còn cách nào khác.
Mạn Linh lần đầu xuất hiện ở cung yến, ngó đông ngó tây một lượt.
Mạn gia thất thế nhưng trong cung có nhị tỷ Mạn Sung của nàng được hoàng
thượng kính trọng, tiểu cô nương như nàng đương nhiên vẫn còn chút ngạo
khí của danh môn nữ tử. Mạn Linh nhìn về phía đế hậu, tâm tư bắt đầu
không an phận.
Nữ tử tên Triều Thanh Diên là thứ nữ, nàng ta làm hoàng hậu, nàng cũng có thể!
Đương nhiên ánh mắt nàng của Mạn Linh đã bị Thục phi nhìn thấu.
Mạn thừa tướng quá ngu ngốc!
Thục phi:"Tiểu Ý, bên đó đã sắp xếp xong rồi chứ?"
"Đã xong rồi, nương nương."
Thục phi nhìn về phía Mạn thừa tướng, mỉm cười nhu thuận. Người bên cạnh ông ấy lập tức truyền lời, sau khi nói xong thì hai mắt ông ấy liền sáng
lên, gật đầu tỏ ý khen ngợi.
Một lúc sau, hoàng thượng liền nói chuyện hôn sự của Hiển Châu quận công.
Hiển Châu quận công ngồi hàng dưới, ôm quyền kính rượu với Chu Chính Hàm.
Chu Chính Hàm uống xong ly rượu:"Không ngờ có ngày nhìn thấy ái khanh
thành thân, trẫm thực sự vất vả mới uống được ly rượu hoa này của
khanh."
Hiển Châu quận công - Hoắc Khánh bật cười.
"Vi thần đến tuổi này mới lấy thê tử, để hoàng thượng chê cười rồi."
Thật ra hắn trông không lớn tuổi như bề ngoài, nhìn chính trực trưởng thành, thậm chí còn có chút nghiêm nghị. Nhưng khi nhắc đến hôn sự kia, vẻ mặt của hắn xuân ý dạt dào, có thể nói là cao hứng không thể tả.
Hôm nay Niên phu nhân dắt cả tỷ muội Niên gia tiến cung, bên phía nữ tử có
thể thấy Niên Thường còn đang ngơ ngác không hiểu gì, chẳng biết vì sao
mọi người nhìn mình cười tủm tỉm.
Chẳng phải chỉ là thành thân thôi sao, cười cái gì chứ?
Tháng sau nàng gả ra ngoài, còn buồn vì không được ăn điểm tâm do tỷ tỷ làm
kia kìa! Chỉ có phụ mẫu và ca ca Đình Tê là vội vàng muốn gả nàng đi,
nàng một mình đau lòng muốn chết!
Nhắc đến Đình Tê, hắn đã lấy thê tử, thê tử hắn là một thôn nữ phương Bắc.
Tiểu cô nương kia không cha không mẹ nhưng tính tình hiền lành, rất ngoan
ngoãn hiểu chuyện. Đình Tê gặp được nàng trong lần theo vương gia làm
công vụ, sau đó tiểu cô nương này ngơ ngơ ngác ngác theo hắn về kinh.
Phụ mẫu Niên gia thấy nàng tốt tính, Đình Tê vừa hay nảy sinh tình cảm với
nàng. Năm ngoái bọn họ thành thân, năm nay sinh cho Niên gia nữ nhi đầu
lòng, bây giờ còn đang mang thai hai tháng.
Niên gia khởi sắc, chỉ có mình Niên Khởi chưa gả đi, hôm nay có không ít mệnh phụ dò hỏi tâm tư của nàng.
Niên Khởi là khuê mật của hoàng hậu, nàng ngồi rất gần Triều Thanh Diên, bế
trên tay tiểu hoàng tử. Niên Khởi làm bộ không thấy mấy ánh nhìn của
những mệnh phụ kia, mỉm cười nói:"Ngươi đừng để ý đến họ. Bọn họ muốn ta vì ta là bằng hữu của ngươi, nếu thực sự yêu thích ta thì sao lúc Chu
Chính Hoành đề thân thất bại, bọn họ không đến nhà nói chuyện với phụ
mẫu ta chứ?"
Sau thấy Niên gia quật khởi, đám mệnh phụ kia qua
lại không ngớt, suốt ngày khen ngợi Niên Khởi là tức phụ mà bọn họ hái
sao muốn tìm. Chuyện này khiến Niên phu nhân tức giận, nhất quyết không
làm thân với nhà nào.
"Mẫu thân đã tìm cho ta một nhà tốt rồi. Đầu xuân năm sau, bọn họ sẽ đến nhà ta coi mắt."
Giọng điệu Niên Khởi có chút u buồn, giống như nàng hoàn toàn không muốn hôn sự này.
Triều Thanh Diên an ủi:"Ngươi không thích thì có thể nói với Niên phu nhân mà."
Niên Khởi đau lòng:"Mẫu thân vì ta mà bị người ngoài nói ra nói vào, thấy
người vì ta vất vả đến bạc đầu, sai người về tận quê nhà ngoại gia để
thăm hỏi. Nếu hôn sự này ta không ưng, há chẳng phải làm mẫu thân đau
lòng sao?"
"Gả xa cũng tốt, không ai biết trong kinh có chuyện gì, mai mốt không cần mang tiếng là nữ tử bị phế vương ghét bỏ."
Triều Thanh Diên hừ một tiếng.
"Kẻ nào dám nói thế, bổn cung sẽ đánh chết người đó!"
Lời đồn vô căn cứ là lưỡi dao, Niên Khởi chỉ là nạn nhân trong câu chuyện của bọn họ.
Niên Khởi nhắc nàng nhỏ tiếng, cũng may họ ngồi xa mấy người kia, xung quanh chỉ có cung nhân của Triều Thanh Diên.
Niên Khởi cười, mắng yêu:"Ngươi là hoàng hậu rồi, đánh đánh giết giết cái
gì? Ta không sao đâu, biết đâu phu quân tương lai của ta sẽ không tệ như ta nghĩ."
Triều Thanh Diên thở dài.
Vì đã muộn, hoàng
hậu cùng hoàng tử không tiện ở lại lâu nên nàng trở về Phượng Nghênh
Cung trước. Chu Chính Hàm cao hứng ở lại, uống say đến mất tỉnh táo.
Một lúc sau hắn bãi giá đi trước, bên này Thục phi và Mạn thừa tướng nhìn
nhau. Mạn Linh được một cung nữ thỏ thẻ mấy câu, nàng ta mặt mũi phiếm
hồng, nhân lúc mọi người đang vui vẻ kính rượu mà nâng váy đi trước.
Thục phi uống xong ly rượu, môi đào nhếch lên.
Mạn Linh đi theo lối dẫn của cung nữ kia, thay một bộ y phục nửa kín nửa
hở. Khuôn mặt nàng ta ửng đỏ nhìn mình trong gương, cung nữ kia dặn nàng uống thêm ly rượu, lấy thêm dũng khí.
Sau đó Mạn Linh hừng hực trong người, mân mò theo lối đi, tiến về phía tiểu điện tăm tối phía trước.
Chu Chính Hàm ngà ngà say say, dựa người trên kháng sáng, giọng nói hắn lúc say đặc biệt quyến rũ:"Nàng tới rồi à?"
"Nương tử, trẫm đợi nàng rất lâu."
Mạn Linh bấu lên y phục, vén rèm nhìn vào.
Chu Chính Hàm có gương mặt tuấn tú, hắn luyện tập khá tốt nên trên người
săn chắc nam tính vô cùng, đương nhiên là vì tiểu thê tử hắn ghét bỏ
thịt mỡ nên hắn không thể biến mình thành lão già bụng phệ được.
Mạn Linh vừa nhìn đã đỏ mặt, hận không thể lao đến vòng tay của hắn. Mạn
Linh liền nghĩ rằng hắn nói đợi chính là đợi nàng, nàng lả lướt áp tới,
giây sau liền bị Chu Chính Hàm giật mình đẩy ra.
"Ai?!"
Cú hất quá mạnh, cộng thêm âm thanh của Chu Chính Hàm không hề nhỏ, Mạn
Linh kêu lên thành tiếng. Triệu Hải hết hồn lết thân mình vào:"Hoàng
thượng, hoàng thượng có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy Mạn Linh nằm
dưới sàn, rên rỉ thành tiếng. Chu Chính Hàm sắc mặt đen nhúm nhìn chằm
chằm vào nàng ta, hắn gầm lên đầy giận dữ.
"Đây là ai?!"
Mạn Linh bị kinh sợ, cộng thêm xung quanh có người nhìn nàng, y phục mỏng
tang kia dường như để lộ tất cả. Lửa giận của Chu Chính Hàm bùng lên,
nàng ta không nghĩ rằng trên đời này thực sự có nam nhân từ chối nữ sắc, kể cả khi người đó là hoàng thượng!
Chu Chính Hàm hằn học thành
tiếng, men rượu khiến lửa giận trong người hắn nhóm càng lúc càng
lớn:"Ngươi không phải Thanh Diên, Thanh Diên của trẫm đâu?!"