Hoàng thượng ngồi trên ghế tức giận quăng tấu sớ xuống dưới sàn nhà trước mặt nhị công chúa.
"Các người dám cả gan gây ra tội tày trời này sao? Không còn coi ta ra thể thống gì nữa có đúng không?"
Trần Điệp Vụ đang quỳ gối vội cúi đầu xuống nền nhà:
"Mong phụ hoàng tha tội, con thật sự không hề biết bất cứ chuyện gì, có người đã lừa con, con chỉ thấy con chó trông rất đáng yêu và muốn mang nó về
cung để nuôi..."
"Đáng yêu? Con chó vừa to lớn vừa hung hãn lại còn giỏi cắn người mà ngươi nói là đáng yêu sao?"
Nói rồi ông đi xuống chỗ Tiểu Song đang đứng, đặt hai tay lên vai cô, nhìn
trước ngó sau sau đó nâng bàn tay trắng nõn ở giữa mu bàn tay đã được
băng bó lại xoa xoa.
"Tội
nghiệp con gái của ta phải chịu khổ rồi, từ nhỏ đã không còn mẫu thân
chỉ có ta là chỗ dựa duy nhất cho con, lần này ta nhất định không để con chịu thiệt thòi."
Nói rồi ông chỉ tay về phía nhị công chúa:
"Ngươi là công chúa mà không biết tiết chế, âm mưu hãm hại muội muội của mình, phạt đánh hai mươi roi, cấm túc một tuần và không nhận bổng lộc ba
tháng!"
Trần Điệp Vụ nghe xong khóc lóc:
"Phụ hoàng! Sao người lại đối xử với con như vậy? Con cũng là con gái của người mà?"
"Câm miệng!"
Trần Điệp Vụ sao khi bị lôi ra ngoài, không khỏi trừng mắt nhìn Tiểu Song,
ắt hẳn là đang rất hận cô, nhưng mà kết quả này cũng là đáng cho những
gì cô ta đã gây ra, vì vậy nên Tiểu Song không cần phải thấy ấy nấy hay
có lỗi.
Nghe nói Nghi phi mẫu
thân của tam công chúa sau khi sinh hạ tam công chúa thì cũng lìa đời,
để lại cô với dáng vẻ giống hệt bà ngày xưa, mà Nghi phi lại chính là
phi tần được hoàng thượng yêu thương và sủng ái nhất, vì vậy có bao
nhiêu tình thương cũng đều để dành cho đứa con gái của bà.
Ngự Hoa viên trong xanh gió mát, Tiểu Song trước đây chỉ biết vùi đầu vào
làm thêm để trang trải cuộc sống, bây giờ được đi dạo ở nơi đây quả là
một cảm giác vô cùng bình yên và dễ chịu.
Đi dạo một lúc thì đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, thế là Tiểu Song
leo lên một thân cây to, đủ để cô có thể ngả lưng đánh một giấc thật
đẹp.
Được một lúc sau thì đột
nhiên nghe thấy âm thanh rột roạt của tiếng lật sách khiến cô bị tỉnh
giấc, khó chịu ngoảnh đầu xuống phía dưới, hóa ra là cái tên mọt sách
đang ngồi bên dưới.
Tiểu Song
trước nay thường chơi với đám con trai ở trong trường, thường là những
kẻ thích đánh nhau chứ không thích học, lần đầu tiên ngắm nhìn một nam
nhân ưu nhã suốt ngày chỉ biết đọc sách này đột nhiên cảm thấy có một
sức hút lạ thường.
Nam nhân đẹp như tạc tượng khiến cô ngồi bên trên mải mê ngắm nhìn anh ta mà quên mất đã trôi qua bao lâu.
Cho đến khi tiếng ồn ào dần dần tiến lại gần về phía Bạch Lãnh, đánh thức anh ta rời khỏi quyển sách trên tay.
Chính là đám người tứ hoàng tử và ngủ hoàng tử, bọn họ nhìn thấy Bạch Lãnh
liền giống như tìm được trò vui, lập tức đi đến kiếm chuyện.
Ngũ hoàng tử cười khanh khách lấy làm thích thú nhìn Bạch Lãnh tiếp tục đọc sách không để ý đến bọn họ.
"Nè, bị bọn ta căn dặn ngự thiện phòng trưa nay không được cho ngươi ăn cơm
cho nên đói quá ra đây ngồi đọc sách đúng không? Thật là rác rưởi mà."
Bạch Lãnh vẫn tiếp tục im lặng, anh ta chỉ ngồi đó giống như không có ai tồn tại.
Tứ hoàng tử thấy hắn không để tâm, nhếch miệng cười, cầm chén canh đã được chuẩn bị từ trước trên tay tên thuộc hạ nhấc lên sau đó hất vào người
của Bạch Lãnh, giọng nói như không:
"Là bọn ta thấy ngươi không có gì để ăn, đáng thương quá nên làm chén canh
này đi tìm ngươi để cho ngươi ăn, có biết bọn ta đã rất cực khổ để tìm
thấy ngươi không?"
Chén canh
nóng hỏi bị hất vào người, y phục bị ướt hết, bề mặt da cũng có chút
rát, và quyển sách anh ta đang cầm trên tay cũng bị nước canh làm cho
ướt nhem.
Tiểu Song cứ tưởng Bạch Lãnh sẽ chống trả lại, nào ngờ hắn đứng lên, sau đó cười gượng.
"Cảm ơn món canh của các hoàng tử, ta đã ăn no nên xin phép cáo lui."
Ngũ hoàng tử giậm chân:
"Ai cho phép ngươi đi dễ dàng như vậy?"
Bạch Lãnh trầm giọng:
"Thế thì phải thế nào?"
"Mau quỳ xuống đất và sủa như tiếng chó thì bọn ta sẽ tha cho ngươi, đồ rác
rưởi của An Lạc Quốc, chỉ có rác rưởi mới bị vứt bỏ đến đây."
Tiểu Song ở trên cây xem đến đây không còn nhịn được, từ trên cây phóng
xuống trước mặt hai tên hoàng tử khiến bọn hắn giật cả mình. Ngược lại
Bạch Lãnh giống như biết trước sự tồn tại của cô, không một chút biến
động.
Cô chỉ vào mặt của hai người bọn họ:
"Ta nói hai người các ngươi ức hiếp người cũng quá đáng thôi, nếu không ta
cũng sẽ khiến hai ngươi phải khóc lóc còn thua cả rác rưởi."
Tứ hoàng tử nhìn thấy cô, vẫn còn tức chuyện cô cản đường kế hoạch của bọn họ ngày hôm qua, gằn giọng:
"Tỉ tỉ đừng tưởng được phụ hoàng thương yêu thì bọn ta không dám làm gì tỉ, mau về phòng của tỉ mà chơi..."
Còn chưa nói xong thì đã thấy Tiểu Song dơ tay hình nắm đấm đánh thẳng vào
mặt của hắn khiến hắn ngã xổng xoài dưới đất, ngũ hoàng tử thấy vậy
không thể tin nổi vội chạy mất tăm, rõ ràng tam tỉ mà hắn biết suốt ngày sợ sệt đến cả con muỗi cũng không dám giết, sao hôm nay một phát có thể đánh té nhào cả tứ ca khiến hắn không thể không hoảng hốt.
Tiểu Song mỉm cười trên chiến thắng phủi phủi tay, quay về phía Bạch Lãnh cười híp mắt:
"Anh thấy tôi thế nào? Có trượng nghĩa không?"
Bạch Lãnh không thèm nói chuyện với cô, quay người bỏ đi.
Tiểu Song nhớ ma nữ hôm qua đã căn dặn cô rằng nhất định phải đối tốt với
Bạch Lãnh, thế là cô không ngần ngại đuổi theo anh ta dù bị anh ta cư xử vô cùng lạnh lùng.
"Tôi hỏi anh đó? Sao không trả lời?"
Tiểu Song cố gắng đuổi theo anh ta, người này không hiểu vì sao lại có thể
đi nhanh như vậy khiến cô muốn bắt kịp tốc độ của hắn không bị bỏ lại
phải vô cùng lao lực.
"Cô rốt cuộc có ý đồ gì? Vì sao lại đi theo ta?"
Cô vội lắc đầu:
"Không không, tôi chỉ tò mò về anh nên muốn đi theo anh."
"Ta chỉ là con tin của An Lạc Quốc, tay không tắc sắt, có gì để cô tò mò?"
"Vì sao anh lại nói chuyện trống không với tôi như vậy? Là tôi đã cứu anh đó..."