Mười Lăm Năm Mưa Không Tạnh
@Goccuasonem dịch
"Chúng ta đã nói là không chia xa, sẽ vẫn cứ
luôn mãi ở bên nhau. Bây giờ tớ muốn hỏi cậu, đó có phải chỉ là lời nói
ngây thơ của trẻ con đúng không."
Trong thời gian suốt cả mùa hè, Diệp Tiêu luôn nằm ở nhà không ra ngoài.
Trong huyện hiếm lắm mới có một học sinh Bắc Đại, rất nhiều nơi trên phố treo băng rôn đỏ bay phấp phới, bên trên viết một dòng chữ lớn "Chúc mừng
bạn học Diệp Tiêu trúng tuyển vào Bắc Đại".
Từ khi kỳ nghỉ bắt
đầu, bố mẹ luôn nhận được hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại
khác từ họ hàng hoặc đồng nghiệp, mục đích cuộc gọi của đối phương không gì khác là hy vọng Diệp Tiêu có thể phụ đạo cho con của bọn họ trong kỳ nghỉ.
Diệp Tiêu không từ chối, đồng ý bổ túc cho các em tại nhà.
Thỉnh thoảng Diệp Phong cũng sẽ đến nhà cô, làm bài trong phòng sách hoặc
chơi game trong phòng khách, mỗi lần đến đều sẽ mang theo chút đồ ăn vặt mà thường ngày mẹ không cho cô ăn. @Goccuasonem dịch
Một buổi
chiều cuối tháng 7, một em gái khóa dưới có thành tích rất tốt đến tìm
cô để bổ túc môn văn. Cô có ấn tượng rất đặc biệt với đàn em này, nguyên nhân là vì cô thường nghe được cái tên của đàn em này từ trong miệng
của Diệp Phong.
"Cậu ấy tên là Lâm Nhứ, học cấp 2 kế bên lớp em."
"Lâm Nhứ cũng đến trường Thực nghiệm, học lớp 10/3."
"Lâm Nhứ cũng học ban xã hội như chị, cũng học lớp 12/16."
Mỗi lần Diệp Phong nhắc tên đàn em này với cô, trên mặt cậu nhóc luôn có
biểu cảm cực kỳ khoe khoang. Dường như khi đàn em này được người khác
công nhận và khen ngợi, thằng bé còn vui mừng hơn cả người nhà của người ta.
Diệp Tiêu cũng không biết tại sao Diệp Phong lại có tật xấu kỳ lạ này. @Goccuasonem dịch
Nhưng mà đàn em lại chẳng có thái độ gì đặc biệt với thằng bé. Bời vì khi
Diệp Tiêu nói với con bé "Diệp Phong rất hay nhắc về em", con bé chẳng
biểu hiện vui vẻ hay kinh ngạc gì cả, mà dường như là không có phản ứng.
Diệp Tiêu có hảo cảm và cảm giác thân thuộc với Lâm Nhứ mà không có lý do,
có lẽ là bởi vì cô phát hiện ra rằng bọn họ cực kỳ giống nhau ở một vài
phương diện.
Muốn có cái gì thì tự đoạt lấy, không than phiền,
cũng không hỏi "Dựa vào cái gì mà bản thân phải bỏ ra nhiều hơn", chỉ im ỉm liều mạng cố gắng.
Sau khi đánh dấu những điểm quan trọng
cần phải học trong sách giáo khoa văn cho Lâm Nhứ xong, đột nhiên Diệp
Tiêu rất muốn nói chuyện phiếm với con bé. @Goccuasonem dịch
Cô hỏi Lâm Nhứ: "Em có người mà mình thích không?"
Lâm Nhứ gật đầu.
Diệp Tiêu có chút tò mò, nhưng vì tôn trọng Lâm Nhứ, nên cô không hỏi sâu vô.
Tựa như là theo bản năng, Diệp Tiêu nói với Lâm Nhứ: "Chị cũng có."
Lần đầu tiên trong đời, cô dùng cách này, trao bí mật của mình cho một đàn
em không quá thân thuộc. Cũng là lần đầu tiên trong đời, cô cố gắng miêu tả Nguyễn Vũ Thanh với một ai đó.
Nguyễn Vũ Thanh, rốt cuộc là kiểu người như thế nào?
Bỗng nhiên cô không biết phải hình dung cậu như thế nào. @Goccuasonem dịch
Cậu ấy lớn lên rất đẹp trai, thành tích học tập cũng rất tốt, tính cách cợt nhả, ngẫu hứng tự tại, có đôi lúc thích lo chuyện bao đồng, thỉnh
thoảng lại cực kỳ quan tâm và ôn nhu. Khi cậu tức giận sẽ phát cáu,
nhưng lại biết nhượng bộ, không bao giờ so đo kì kèo với người khác. Cậu ấy luôn có bộ dạng lười biếng, nhưng mà lại làm tốt tất cả mọi chuyện,
khi ở cùng với cậu ấy, cô sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái và tự do.
Cô dùng rất nhiều từ để hình dung cậu ở trong lòng, nhưng lại không có
cách nào nói ra hết những lời này cho Lâm Nhứ nghe. Tóm lại, cô thích
Nguyễn Vũ Thanh, có lẽ là vì Nguyễn Vũ Thanh rất đặc biệt.
Rất đặc biệt, không thể phân loại cũng như sao chép, tồn tại độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Nhưng Nguyễn Vũ Thanh không thích Diệp Tiêu. @Goccuasonem dịch
Có rất nhiều người thích Diệp Tiêu, trong 10 nam sinh thì có đến 8 người thích Diệp Tiêu.
Nhưng mà lại chỉ có Nguyễn Vũ Thanh không thích Diệp Tiêu.
Tháng 9 đầu thu, Diệp Tiêu kéo hành lý đến ga xe lửa, tự mình đi đến trường học nhập học.
Trong hàng soát vé, các cặp đôi học sinh đại học đứng sát vào nhau, tính toán xem sau khi đến trạm sẽ đi đâu chơi, nên về trường học cất hành lý
trước hay là dứt khoát kéo theo hành lý đi ăn cơm rồi xem phim.
Diệp Tiêu nhìn bọn họ đến thất thần, một nam sinh trong hàng kế bên bỗng
nhiên đi qua phía cô, lắc lắc cái điện thoại trong tay, hỏi: "Mỹ nữ, có
tiện kết bạn wechat không?"
Diệp Tiêu lắc đầu: "Xin lỗi, không tiện ạ."
Nam sinh lại hỏi cô thêm mấy lần, nhận thấy cô thật sự không muốn, chỉ đành thôi. @Goccuasonem dịch
Diệp Tiêu cúi đầu lướt điện thoại, mở app wechat để xem thông tin trong nhóm lớp cho học sinh mới, đột nhiên tầm mắt dừng lại ở dấu cộng góc trên
bên phải, nhấn vào rồi chọn "Thêm bạn bè", ma xui quỷ khiến mà nhập vào
một dãy số ID QQ.
Vào kỳ nghỉ hè, có một lần Diệp Phong chơi máy
tính ở nhà cô, đăng nhập QQ rồi quên off, danh sách liên lạc trên QQ vừa hay bị cô nhìn thấy, biệt danh của người liên lạc đầu tiên là "R".
Dường như chỉ cần nhìn một lần, là cô có thể ghi nhớ được ID QQ đó.
Sau khi nhập xong ID QQ, Diệp Tiêu ấn nút tìm kiếm, vậy mà thông tin của
một tài khoản wechat lại thật sự hiện ra, biệt danh vẫn là R, địa chỉ IP hiển thị ở Hồng Kông Trung Quốc.
Bên dưới có nút — Thêm bạn bè liên hệ.
Diệp Tiêu không biết rốt cuộc bản thân đã nhìn cái nút ấn đó bao lâu, cho
đến khi nhân viên bắt đầu sắp xếp mọi người theo hàng để kiểm vé, cô mới ấn xuống cái nút trở về, thoát ra khỏi wechat rồi tắt màn hình điện
thoại. @Goccuasonem dịch
Tại sao những người xa lạ có thể kết bạn wechat với nhau một cách tự nhiên công khai, mà cô lại không thể ấn nút kết bạn với một nam sinh mà cô đã quen biết 7 năm?
Sau khi Diệp
Tiêu lên xe, dựa theo số ghế trên vé tìm được vị trí chỗ của bản thân,
vừa vặn là chỗ người gần cửa sổ ở hàng đầu tiên của khoang xe. Cô đặt
hành lý lên giá để đồ ở một đầu xe, rồi ngồi xuống chỗ của mình, lấy
điện thoại và tai nghe ra.
Cô vừa định bật một bài hát để nghe,
liền nhìn thấy một nữ sinh xách túi sách ngồi xuống vị trí kế bên cô.
Sau khi nữ sinh nhìn thấy cô, thì nhiệt tình vẫy tay với cô.
Nhìn nữ sinh có chút quen mắt, nhưng Diệp Tiêu lại không nhớ nổi tên của cô ấy. @Goccuasonem dịch
"Cậu không nhớ tớ sao? Tiêu Tiêu?"
"Hai chúng ta là bạn học hồi tiểu học ấy! Tớ tên là Tôn Hàm Tiếu!"
Bấy giờ Diệp Tiêu mới phản ứng lại kịp, nở nụ cười với cô ấy, hỏi: "Cậu cũng đến Bắc Kinh học sao?"
"Tớ không đi Bắc Kinh, tớ đi Hồng Kông."
Vẻ mặt của Diệp Tiêu sững lại.
"Tớ nhập học muộn, bạn trai của tớ vẫn luôn làm thêm ở Bắc Kinh từ lúc nghỉ hè. Tớ đến Bắc Kinh để tìm bạn trai trước, rồi lại cùng cậu ấy bay từ
Bắc Kinh qua bên đó."
"Nghe nói Nguyễn Vũ Thanh cũng học đại học ở bên đó, Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông, trâu bò thật sự luôn.
Đúng rồi, nghe nói hai cậu học cùng trường cấp 3?"
Diệp Tiêu gật đầu. @Goccuasonem dịch
"Sau khi tốt nghiệp tớ không gặp lại cậu ấy nữa, bây giờ cậu ấy lớn lên như
thế nào rồi? Cậu có wechat của cậu ấy không? Cho tớ xem vòng bạn bè của
cậu ấy với!"
*Vòng bạn bè: kiểu tường wechat v á, tương tự tường fb bên mình
"Không có."
"Hai cậu bây giờ không liên lạc với nhau nữa?" Tôn Hàm Tiếu kinh ngạc hỏi.
Diệp Tiêu "Ừ" một tiếng.
"Tớ vẫn còn nhớ hồi tiểu học, hai người các cậu chơi với nhau cả ngày. Dù
cho cậu có chê cậu ấy như thế nào, cậu ấy đều sẽ chạy theo sau lưng cậu, như một cái đuôi vậy."
"Bây giờ nghĩ lại, thật sự đã qua rất lâu rồi."
"Hai người các cậu kẻ bắc người nam, Bắc Kinh cách Hồng Kông xa như vậy, sau này chắc sẽ không còn qua lại gì nữa rồi.
"Tiêu Tiêu, sau khi cậu học đại học thì nhanh chóng yêu đương đi, tớ thật sự
rất háo hức không biết cậu sẽ tìm một người bạn trai như thế nào."
Diệp Tiêu mệt mỏi trả lời, dứt khoát nói dối: "Tớ hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát."
"Ừ ừ, cậu ngủ đi!" tiếng thông báo từ điện thoại của Tôn Hàm Tiếu vừa vặn
vang lên một cái, cô ấy cúi đầu, "cốp cốp" gõ xuống điện thoại, vừa gõ
vừa mím môi cười. @Goccuasonem dịch
Diệp Tiêu từ từ nhắm mắt lại, bật đại một bài trong list nhạc được đề cử, nhẹ nhàng tựa đầu vào bức
tường xe lạnh lẽo kế bên. Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lùi về sau, đoàn tàu chở cô đi về phương xa.
"Gió thổi mưa tan thành những cánh hoa, thời gian theo không kịp vó ngựa trắng tung bay. Ước mơ thời trẻ người nắm chặt tay nói, giờ đây vẫn còn giữ hay chăng?"
"Chúng ta đã từng nói sẽ không chia ly, sẽ mãi mãi vĩnh viễn bên cạnh nhau.
Giờ đây tôi muốn hỏi người rằng, phải chăng đó chỉ là lời nói ngây thơ
thời con trẻ."
*Bài: Thời gian chưng mưa - do kênh youtube Mê Muội dịch.
Khi còn nhỏ, trong ngõ hẻm mưa ấy, chúng ta đã từng ước định sẽ vĩnh viễn không chia xa. @Goccuasonem dịch
Tiếc rằng chúng ta sau khi trưởng thành, chung quy vẫn lạc mất nhau.
Nguyễn Vũ Thanh, cậu sống ở bên đó có tốt không?
Cậu của bây giờ, đang làm gì thế?
Đang ngồi trong phòng học nghe giảng, hay là đang ở trong phòng KTX chơi
game với bạn cùng phòng? Hoặc là, đang ở bên Hoàng Y Trừng, cùng cô ấy
đi làm những việc khác nhau?
Hy vọng cuộc sống ở bên đó của cậu
đều tốt đẹp. Còn tớ, cũng nên đón nhận cuộc sống mới thuộc về bản thân
mình. @Goccuasonem dịch
Sau này, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu nhỉ.
Vậy thì tớ chúc cho cậu, luôn luôn bình an, vạn sự như ý.