Hôm sau đi học, Tuấn Anh tự nhiên lại mặc áo sơ mi tay dài cài nút kín
xuống tận cổ tay. Tôi đã có kinh nghiệm một lần nên khôn ra rồi, sợ cậu
ấy xông pha giang hồ bị thương mà giấu giếm nên nhanh chóng muốn cởi
khuya tay áo Tuấn Anh ra.
Cậu ấy cười cười, đem hai cánh tay mạnh mẽ gồng ra sau lưng, cúi xuống nói thầm vào tai tôi: "Em nhỏ này, đang
còn ở trên lớp mà manh động quá vậy? Cố nhịn đến tối, anh đây sẽ cởi
sạch cho em xem."
"..."
Tôi mặc kệ cậu ấy nói năng bậy bạ. Càng cợt nhả thì càng chắc chắn tôi đoán không sai, cậu ấy rõ là đang che giấu.
Tôi không thèm để ý đến mọi người hay mặt mũi của mình mà nhào qua áp sát,
lồng ngực của hai chúng tôi dán chặt vào nhau đến kín kẽ, còn có thể cảm nhận trái tim nảy lên xen lẫn nhịp rung mỗi khi cười của cậu ấy.
Tôi vòng cánh tay ra sau lưng Tuấn Anh, muốn ôm bằng được tay của cậu ấy
kéo ra phía trước. Nếu ai đó nhìn thấy thì cũng chỉ nghĩ rằng chúng tôi
giỡn nhau mà thôi.
Tuấn Anh từng nói, bạn bè thân thiết ngồi lên đùi nhau là chuyện rất bình thường.
Dĩ nhiên là tôi lôi kéo vô ích, chỉ như là cố ý làm trò lắc lư trong lòng người này.
Cuối cùng tôi mệt thở không ra hơi mà nghiến răng hổn hển thì thầm uy hiếp: "Nếu không cho An xem thì tối An không cho ôm nữa."
Quả nhiên có tác dụng.
Tuấn Anh cười khẽ, ung dung đem cánh tay đặt lên bàn rồi nhàn nhã cởi nút.
Trong lúc đó thì ánh mắt vẫn nhìn tôi như muốn nuốt chửng miếng mồi thơm ngon vào luôn trong bụng.
Tôi trừng cậu ấy rồi liếc lên bảng ổn
định nhịp thở. Đợi người này kéo 'xoẹt' tay áo lên cao thì mới cúi xuống nhìn. Ánh mắt vừa chạm lên cánh tay rắn chắc thì khuôn mặt tôi lập tức
biến sắc. Sốc đến đứng hình.
Môi tôi mấp máy mãi mới run run
giọng hỏi: Tại... tại sao... sao Tuấn Anh không nói? Tuấn Anh có đau
nhiều lắm không? An xin..." Nhưng Tuấn Anh cầm bút bi chặn lên môi tôi
để ngăn lời.
Cậu ấy mỉm cười, ghé vào tai tôi nói nhỏ: "An mà nói một tiếng xin lỗi nào là Tuấn Anh đè xuống hôn môi tại đây đấy!"
Tôi mím môi, run rẩy chạm từng ngón tay lên cánh tay trắng nõn ấy, hỏi gấp
gáp: "Tuấn Anh có đau không? Tuấn Anh có đau nhiều lắm không?"
Nhưng tôi không cảm thấy nhẹ nhõm một chút nào. Tôi sờ nhẹ lên da thịt chi
chít vết thương hình trăng khuyết tí hon mà đau lòng tự trách. Đây toàn
là do hôm qua tập bơi, tôi sợ hãi nên vô thức bấu lấy cậu ấy mà không
biết mình làm người ta bị thương nhiều đến thế. Rất nhiều, đếm mỏi mắt
cũng không thấy hết. Có vết nhẹ thì sưng đỏ nhưng đa số đều là cấu sâu
đến trầy da tróc thịt, có vết hằn tím thẫm, có vết còn đọng cả chút máu
đỏ li ti, lớp da mỏng bong lên đau rát.
Đều là vết móng tay của tôi...
Cậu ấy không để tôi chạm lên đếm nữa mà kéo tay áo xuống. Đang định nói gì
đó nhưng tôi bất ngờ đứng lên ghế nhảy ra khỏi cửa sổ nên không còn nghe được.
Tôi chạy xuống lầu với trái tim đập dồn dập hoảng loạn.
Vừa tự trách, lại vừa có cảm giác sợ hãi chính mình xen lẫn. Hơn ai hết, tôi thương Tuấn Anh vô vàn, vậy mà bây giờ chính tôi lại là người ấn
lên cậu ấy những vết thương chằng chịt đau đớn. Tôi chạy tới sau dãy
bạch đàn mà run rẩy đưa bàn tay lên vội vàng cắn xuống.
Nhưng mới xé được một ngón thì Tuấn Anh chạy tới cầm cổ tay tôi kéo mạnh ra.
"An làm gì?" Cậu ấy nhíu mày.
Tôi vùng ra giãy giụa, mê man thở gấp nói: "An cắt móng tay mà... An muốn
cắn móng tay... An làm Tuấn Anh đau rồi... thả ra... An phải cắn ngắn
đi... An muốn cắt móng tay."
Cậu ấy cầm lấy hai bàn tay tôi, kéo lên cao ngang khuôn mặt, bóp mạnh rồi gằn giọng: "An bình tĩnh lại đi!"
"Tuấn Anh không đau! Nhìn An như thế này Tuấn Anh mới đau!" Cậu ấy lớn tiếng xong thì thở dài.
Tuấn Anh trượt một bàn tay lên trên, cầm lấy ngón tay tôi vừa cắn qua, nạt
lên: "An nhìn xem, cắn chảy máu rồi thấy chưa! Móng tay An cũng không
dài, tại sao lại hành động ngốc nghếch như thế? Tuấn Anh Đã Nói Là Không Đau!"
Cậu ấy kéo tôi vào lòng ôm chặt lấy: "Xin lỗi! Lại lớn
tiếng với cục cưng rồi. Nhưng An không ngoan gì cả. Đừng tự trách mình
nữa! Tuấn Anh da dày như con trâu đất, đi đánh nhau bầm tím cả người,
vết thương máu chảy ròng ròng cũng không thấy đau thì nhiêu đây nhằm nhò gì đâu!"
Cậu ấy vỗ nhẹ lưng tôi, "Ngoan nào! Thở chậm lại... từ
từ thôi. Không có gì phải lo lắng hết. Chuyện này vô cùng nhỏ, không
đáng để An bận tâm. Mấy vết này mai kia là hết rồi. Ngoan, Tuấn Anh
thương nhé!"
"Được An khắc dấu ấn lên người thế này, Tuấn Anh
thích muốn chết! Còn đang mong những vết móng tay bé bé xinh xinh này
đừng bao giờ lành đây. Có thể theo Tuấn Anh cả đời mới là tốt nhất. An
nhìn xem, có vết còn chồng lên nhau thành hình trái tim nè."
"Tuấn Anh nói sướng là sướng thật, tại An không tin thôi. An không biết bơi,
sợ nước đến chới với, được kề cận bên cạnh dạy An từng chút một, được An ỷ lại quấn chặt người ôm lấy, được thoải mái sờ lên cơ thể An cả
ngày... Tuấn Anh sung sướng mà con cu dựng cứng ngắc luôn."
"..."
Mặt tôi thoáng chốc nóng bừng, vừa tự trách lại vừa xấu hổ ngại ngùng đan xen.
Cậu ấy thẳng thắn thô thiển quá đi!
"Thật mà. Chứ để An mềm mại bám lấy người khác là không xong với Tuấn Anh
đâu." Cậu ấy cười khẽ, "Đấy, ngoan ngoãn đứng im như vậy có phải tốt
không. Đừng nghĩ nhiều nữa nhé! Tuấn Anh thương lắm đó! Tự nhiên chạy ra đây đứng, vừa khóc nhè vừa cắn móng tay làm hết cả hồn."
"An có khóc đâu!" Tôi cãi lại.
Cậu ấy hôn lên tóc tôi, "Do Tuấn Anh chạy theo kịp thời dỗ được. Chứ mặt
mũi đỏ hoe thế này đảm bảo hai giây sau không có Tuấn Anh là bật công
tắc oe oe ngay."
Tôi phì cười. Tả tiếng như em bé khóc vậy đó.
Tuấn Anh ôm lấy má tôi nhìn một chút rồi vuốt nhẹ lấy hai khoé mắt. Dịu dàng nói: "Hứa với Tuấn Anh, đừng tự trách nữa?"
Tôi cúi xuống nhìn nút áo của cậu ấy mà lẳng lặng gật đầu.
"Ừ, ngoan." Cậu ấy nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên từng đầu ngón tay tôi, đến ngón trỏ bị xước đỏ phần thịt thì đưa lưỡi ra liếm nhẹ một cái.
Đầu quả tim tôi run lên đến tê rần.
Tuấn Anh nói, tôi không biết làm gì sẽ dạy cho tôi biết thứ đó là sự thật.
Thời gian gần về cuối năm, hai chúng tôi mỗi thời khắc đều sống vội vã, sợ không làm kịp mọi thứ cùng nhau trước khi chia tay.
Ban đầu, tôi vẫn nghĩ khi nào mình biết bơi rồi mới suy nghĩ xem muốn học
món gì thú vị tiếp theo để gợi ý với Tuấn Anh. Nhưng Tuấn Anh nói không
còn thời gian nữa. Ngay tối ngày hôm sau, chúng tôi không học thêm mà
cậu ấy nói muốn dạy tôi chạy xe máy.
Tôi vừa thích vừa sợ. Nói
thật, em trai tôi còn biết chạy xe gắn máy rồi nữa là, tôi hưng phấn
nhưng cũng sợ hãi, thậm chí tôi còn chưa dám ngồi thử lên phía trước bao giờ.
Tuấn Anh dịu dàng hỏi: "Tim An đang đập mạnh đúng không? An đang thấy kích thích đúng không?"
Tôi nắm chặt hai tay vào với nhau, gật đầu mạnh, nói nhỏ: "Còn có chút sợ nữa."
Cậu ấy đặt bàn tay lên tay tôi, tay cậu ấy rất lớn, chỉ một bàn mà có thể bao chặt chẽ lấy hai nắm tay của tôi gọn lỏn.
"Đừng lo lắng quá! Đây là tâm lý bình thường. Hồi xưa Tuấn Anh cũng vậy. Mấy thằng trong lớp mình cũng thế."
"Người lớn sợ chúng ta không kiểm soát được hành vi mà không tuân thủ luật lệ
giao thông nên cấm cản. Nhưng con nít tuổi này càng cấm thì càng làm.
Bản thân không đủ tuổi đã là vi phạm luật rồi."
Chúng tôi ngồi trước bậc thềm, nhìn xe máy dựng giữa sân chằm chằm, cũng coi như là đang hóng gió.
"Nói thật, Tuấn Anh mới là người không muốn An chạy xe máy. Thực sự đấy. Nếu Tuấn Anh còn ở đây, chân An cả đời này không cần chạm đất cũng được."
Trái tim rung động bồi hồi từng cơn, tôi quay sang nhìn cậu ấy rồi mỉm cười.
Cậu ấy dùng mu bàn tay áp nhẹ lên má tôi, ánh mắt dịu dàng ẩn chứa tình
nồng như trăng như sao, "Nhưng hiện tại... Trước sau gì An cũng phải
biết chạy xe chứ. Thay vì An tự lọ mọ thì hãy để Tuấn Anh chỉ dạy đi. Ít ra có Tuấn Anh thì An cũng được an toàn."
Tôi hít sâu một hơi, nhìn xe máy to đùng đoàng mà hỏi: "Có khó lắm không? An hơi sợ một chút."
Xe máy chạy nhanh như thế, chắc chắn ngã xuống sẽ đau hơn xe đạp, lỡ té
một cái quá mạnh mà trực tiếp lên thiên đàng luôn thì sao?
"Không đâu. Đảm bảo dễ hơn xe đạp."
Tuấn Anh tách tay tôi ra, luồn năm ngón tay vào đan xen chặt chẽ. Giọng cậu ấy điềm tĩnh khiến tôi yên tâm không ít.
"Chạy xe máy quan trọng nhất là giữ thăng bằng. Cái này An đã thành thạo khi
tập xe đạp rồi thì mấy kỹ năng còn lại như làm chủ tốc độ hay kỹ thuật
đánh lái, Tuấn Anh bày An sẽ tiếp thu nhanh thôi."
"Tuần này tập
xe ga trước, tuần sau tập xe số sau. Xe số thì phải tuỳ theo địa hình mà vào số sẽ khó hơn. Bây giờ Tuấn Anh nói thì An cũng không rõ, cứ đợi
đến tuần sau vừa chạy vừa chỉ thì dễ hiểu hơn."
Tôi đề nghị: "Hay là cứ tập xe số luôn đi! Dù sao nhà An cũng có mỗi một cái xe số thôi à." Đâu có xe tay ga đâu mà tập làm gì.
Tuấn Anh siết lấy tay tôi, thản nhiên nói: "Sau này sẽ có mà."
Tôi bật cười: "Sao mà sau này có được?"
Tuấn Anh cũng cười, "Sao An không tin tưởng vào tương lai như thế? Không lẽ
cả đời này An chỉ có đúng một cái xe gắn máy hiện tại? À, mà đó cũng đâu phải xe của An."
Tôi ngẩn ra. Đúng thật. Xe đấy là xe của ba mẹ
tôi mà. Tuấn Anh nói chính xác. Tôi phải tin tưởng vào tương lai. Chẳng
lẽ mình nghèo hoài sao? Lớn rồi đi làm có tiền thì sẽ mua được xe tay ga xịn xò thôi.
Tôi gật đầu cười toe toét, "Vậy thì học xe tay ga trước. Nhưng An sợ chết lắm!"
Lần này đến lượt Tuấn Anh đờ người ra. Cậu ấy đăm chiêu hỏi tôi: "Làm sao mà chết được?"
"Thì tập xe máy lỡ ngã sẽ chết đó." Tôi vô tư trả lời bậy bạ.
Tuấn Anh lập tức vả nhẹ 'bép' một cái giữa miệng tôi, mắng khẽ: "Ăn nói linh tinh!"
Tôi đưa tay lên xoa thì Tuấn Anh nắm cổ tay tôi kéo người lại gần rồi dịu
dàng hôn lên môi. Lúc lui người lại, cậu ấy còn cố ý cắn nhẹ môi dưới
của tôi một chút, nói: "An rất hay nghĩ bậy bạ nhưng từ giờ phải hạn chế lại. Những chuyện xui xẻo tốt nhất không nên nghĩ nữa chứ đừng nói tới
là thốt ra miệng như vừa rồi."
"Tuấn Anh không thích!" Cậu ấy
nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, "Sau này, mỗi lần định nói ra chuyện
gì đó không may mắn thì hãy nghĩ tới buổi tối ngày hôm nay. Hãy nhớ rằng nói lời tiêu cực như thế thì Tuấn Anh sẽ không hài lòng. Tuấn Anh sẽ
buồn, sẽ đau. Hiểu chưa?"
Tôi mím môi, gật đầu đáp ứng.
"An có thể nói là 'nếu ngã xe thì sao' chẳng hạn?" Cậu ấy thở dài: "Tuấn
Anh không phải tuýp người mê tín dị đoan, giờ mà có ma quỷ hù doạ thì
Tuấn Anh đập nó tè ra quần ấy chứ."
Tôi phì cười.
"Tuấn
Anh nói thật. Nhưng nếu có vấn đề xảy ra với An thì lại khác, sợ An yếu
bóng vía, nói lời xui rủi sẽ bị..." Cậu ấy ngập ngừng một chút rồi nói
tiếp: "Nếu là những việc xung quanh An thì Tuấn Anh tin hết. Sợ ứng
nghiệm lên người An. Nếu là người nào đó hại An thì Tuấn Anh có thể đánh nó bò lê bò lết, nhưng nếu không phải người thì sao?"
Tôi phì cười, "Bây giờ đến lượt Tuấn Anh nói linh tinh rồi đó."
Cậu ấy lắc đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Có một chuyện Tuấn Anh chưa kể. Là chuyện năm ngoái, lúc đi tìm An trong Thường Xuân."
Tôi nghiêm túc lắng nghe.
"Lúc đó Tuấn Anh cũng mất phương hướng như mọi người, nơi nào cũng đều tìm
cả rồi, gọi khản cả giọng mà không thấy An nên Tuấn Anh lo lắng muốn
phát điên. Lúc tầm 12 giờ đêm đứng ngay gốc đa, Tuấn Anh nhìn thấy một
con đom đóm lập loè bay vòng tròn trước mắt mình. Chính xác là bay thành hình tròn đấy."
"Lúc đó An biết Tuấn Anh cảm thấy thế nào không?" Cậu ấy nhìn tôi.
Tôi chớp mắt: "Cảm thấy sợ?"
Cậu ấy bật cười lớn ha ha ha khiến tôi giật nảy cả người.
"Cảm thấy mừng! Vui muốn nhảy lên luôn. Đom đóm nào bay hình dạng kì lạ mà
trùng hợp như thế? Tuấn Anh liều mạng hỏi, nếu là ông nội của An thì bay ba vòng, sau đó ánh sáng vàng nhạt chớp nhoáng lượn đúng ba vòng không
thừa không thiếu."
Tôi xúc động đứng bật dậy, sống mũi cay xè,
hỏi gấp gáp: "Có thật không? Tuấn Anh nói có thật không? Tại sao... tại
sao không nói sớm với An? Tuấn Anh nói rõ ràng hơn đi..." Hôm đó là 49
ngày của ông, mọi người nói ông sẽ về nhà ăn cơm.
Tuấn Anh tiến
đến gỡ từng ngón tay đang bị tôi nắm ghim chặt vào lòng bàn tay ra, sau
đó bế ngang tôi lên đặt ngồi vào lòng cậu ấy.
"Nói sớm để làm gì? Bây giờ qua bao nhiêu lâu mà An còn kích động đến thở đứt quãng như
thế. Hồi đó An đòi theo ông suốt, nói sớm để An gào khóc thương tâm nữa
sao? Tuấn Anh không chịu nổi." Cậu ấy dùng bụng ngón cái vuốt đi giọt
nước chưa kịp rớt xuống của tôi, vỗ về: "Đừng có khóc. An mà khóc thì
Tuấn Anh không kể nữa."
Tôi hít mũi lấy lại bình tĩnh, gật đầu: "Được. An không khóc đâu."
Cậu ấy kể lại: "Khi ấy Tuấn Anh quỳ xuống khấn, nếu là ông nội An thì xin
hãy chỉ đường cho Tuấn Anh biết An ở đâu. Sau đó Tuấn Anh đi theo ánh
sáng lập loè, đến cổng nghĩa trang là Tuấn Anh nghi nghi rồi, chạy vào
trong đó quả nhiên là thấy An nằm ngủ ngon lành bên mộ ông."
Vậy
ngày đó, ông tôi có về thật sao? Thỉnh thoảng tôi cũng có mơ thấy ông,
tôi lớn rồi nhưng trong mộng ông vẫn ôm vào lòng để tôi chơi cào cào. Ôm nâng niu giống như Tuấn Anh bây giờ vậy.
Tuấn Anh ho nhẹ một
tiếng, cười tủm tỉm, "Căn bản sau hôm đấy An nhìn Tuấn Anh với ánh mắt
lấp la lấp lánh, An tưởng Tuấn Anh tự mình tìm ra An. Tuấn Anh thấy
trong mắt An mình ngầu đét nên cố ý giấu luôn." Nói xong còn cười ha ha
ha rung cả người làm tôi cũng ngả nghiêng theo.
Tôi liếc sang
sườn mặt vui vẻ của Tuấn Anh, bây giờ tôi ngồi trong lòng cậu ấy nên
chúng tôi đã gần cao ngang nhau, tôi không cần phải ngước lên nhiều nữa. Tôi dùng ngón trỏ vuốt dọc sống mũi cao thẳng của cậu ấy, sau đó ghé
lại gần thơm lên má. Đang định lui về thì Tuấn Anh giữ chặt lấy gáy tôi, sau đó nghiêng mặt qua cùng tôi môi hôn dây dưa. Tôi vòng cánh tay câu
lấy cổ cậu ấy mà nhẹ nhàng dùng lưỡi quấn quýt đầu lưỡi mềm mại đang đảo sâu trong khoang miệng mình. Cậu ấy cuồng nhiệt trao ngọt ngào bao
nhiêu, tôi dịu dàng đáp lại trìu mến bấy nhiêu.
Trong mắt tôi,
Tuấn Anh vẫn luôn là người ngầu nhất nhất nhất trên đời này. Nếu là
người khác, ngay từ lúc thấy đom đóm nhỏ đã chạy té khói rồi chứ đừng
nói tới đi theo đến nơi u ám như nghĩa địa buổi đêm. À, không. Nếu là
người khác thì ngay từ lúc đêm khuya đã không lặn lội đường xá xa xôi
nguy hiểm như thế chỉ để đi tìm tôi. Người không có liên kết máu mủ mà
đối với tôi tốt như Tuấn Anh, cả đời này chẳng còn người thứ hai nữa
rồi. Tôi không có nhan sắc, kinh tế nhà tôi không tốt, tính cách của tôi không có gì thú vị, nhét tôi vào trong đám đông thì cũng hoàn toàn nhạt nhoà không có ưu điểm gì nổi trội để người khác chú ý đến.
Chú
ý... chú ý? Đúng rồi. Tôi không được đẹp! Hồi nhỏ mọi người có chú ý đến tôi chứ bộ, người ta nói tôi là yêu quái trong phim Tôn Ngộ Không, nói
tôi là con trâu què chân, tôi phải đi ra ruộng ăn cỏ chứ đừng nên đến
trường.
"Sao cục cưng lại khóc rồi?" Tuấn Anh hôn lên giọt nước lăn xuống bên má trái của tôi.
Cậu ấy dùng bàn tay nâng niu, vuốt ve, ôm lấy vết bớt của tôi, mỉm cười
ngọt giọng: "Em bé mà khóc nhè sẽ xấu lắm đó nha~ Phải cười lên thì bông hoa xinh đẹp này mới nở rộ chứ~"
Tôi bật cười, đưa mu bàn tay lau lung tung lên mặt, cong cong khoé mắt mà nói: "An đang vui mà."
Ông nội nói vết bớt của tôi xinh xắn như cánh bướm mỏng manh, Tuấn Anh khen vết bớt của tôi đẹp như bông hoa tươi tắn đầu cành.
Tuấn Anh nói đúng, ai yêu mến tôi sẽ tự khắc thấy tôi có ưu điểm hơn người.
Nhiều năm trôi qua, tôi đã gần như hoàn toàn quên mất quá khứ mình từng
bị chọc ghẹo vì ngoại hình mà thu mình lại như thế nào mất rồi. Trước
kia, bên tai có người nói tôi sinh ra xấu, là mối tai hoạ khắc tinh,
nhưng Tuấn Anh đã dùng biết bao nhiêu năm tháng mài mòn đi tự ti không
nên có của tôi, kiên trì mà ân cần dỗ dành kéo tôi lên khỏi giếng sâu
thăm thẳm.
Cậu ấy nói tôi đẹp!
"Ừ. An phải vui vẻ lên!"
Giọng Tuấn Anh dịu dàng, "Hồi xưa An nói rất đúng! Ông nội muốn An sống
tốt nên mới chỉ đường cho Tuấn Anh đưa An về nhà ngủ ngoan. Không phải
ông muốn đưa An đi như lời thầy cúng mà do trong tiềm thức An thương tâm quá độ nên mới đi ra tận nơi ông nằm xuống rồi nghỉ ngơi luôn tại đó."
Tôi mỉm cười nằm gác đầu lên vai cậu ấy, gió đêm hiu hiu lạnh thổi ngang
qua quấn lấy chúng tôi nhưng trong lòng tôi lúc này ấm áp vô cùng.
Từ một kẻ tự ti chẳng thấy mình có gì xuất chúng, thậm chí là nhạt nhoà
đến không thể nào nhạt hơn. Thế mà ở bên Tuấn Anh mỗi ngày, tôi đã biết
nhìn lại bản thân mà tự hỏi xem mình có phải cũng hơi thuận mắt không
đến nỗi quá xấu hay không? Đến tận bây giờ, khi ngẩng cao đầu nhìn lại,
chỉ trừ một người duy nhất kia ra thì tôi không còn nghe bất kì ai chê
bai ngoại hình của mình nữa. Tôi cũng từng có bạn nữ viết thư làm quen,
như thế tức là tôi được người khác chú ý đến với thái độ tích cực. Bạn
bè nói tôi giống em trai nhà bên, như vậy tức là tính cách tôi được
người khác yêu mến. Diệu Hiền đi khoe khoang khắp nơi rằng tôi là cậu bé đẹp trai nhất mà bạn ấy từng gặp, vậy mà không còn một ai xúm lại cười
phá lên chỉ trỏ bàn tán về tôi như ngày nhỏ xíu nữa rồi.
Tất cả những điều này, tôi nhận ra được là nhờ một tay Tuấn Anh nhẫn nại chỉ bảo.
Cậu ấy giúp tôi đứng hiên ngang mà nhìn ra bản thân mình cũng có điểm tốt.
Tôi từ một người đến câu cửa miệng luôn tự chê mình xấu, luôn lo lắng
cúi mặt che giấu sợ người khác soi mói ngoại hình, thế mà đến bây giờ đi đâu cũng thẳng sống lưng, ngẩng cao đầu mà đối diện với người ngoài.
Tuấn Anh nói đúng, ngoại hình chẳng còn quan trọng nữa. Khi tôi mang
thần thái tự tin trên người, tự khắc trông sáng sủa hơn hẳn. Bất cứ ai
nhìn tới, tôi cũng không trốn tránh cho rằng họ đang đánh giá chê bai
mình nữa.
Vết bớt này không phải khuyết điểm, nhờ nó mà khi tôi
lẫn lộn giữa hàng trăm hàng ngàn người ngoài kia thì Tuấn Anh bé con ưu
tú như thế sẽ phân biệt được tôi với người khác, sẽ chọn lựa trúng tôi
mà chơi cùng.
Cậu ấy từng nói qua, nếu một người có ngoại hình
xuất sắc nhưng tính cách không hoà hợp với mình thì sẽ không bao giờ
gượng ép bên nhau dài lâu được. Tôi hiểu, là do tính cách chúng tôi trời sinh một cặp nên mới giữ chân cậu ấy lưu luyến ở bên mình ngần ấy năm
như thế này.
Tôi dụi đầu lên cổ cậu ấy, cười cười hỏi: "Tuấn Anh thấy An có đẹp không?"
Quả nhiên, cậu ấy khẳng khái đáp lại ngay tức khắc: "Đẹp! Đẹp nhất trên thế gian này luôn!" Thậm chí bàn tay còn khoa trương vung lên.
Tôi gật đầu lia lịa: "An cũng thấy An đẹp."
"Ha ha ha..." Cậu ấy cười sảng khoái, mãi mới hôn 'chóc chóc' liên tục lên
má tôi mà nói: "Em bé nhà mình càng lớn càng biết bản thân cao giá rồi
đây! Đang ôn lại chuyện xưa mà cũng lái sang nhan sắc cho được! Đáng yêu quá đi!"
Tôi ngượng ngùng đẩy mặt cậu ấy ra, "Không không phải.
Là do nghĩ tới ngày xưa ông cũng hay hay khen An nên An hỏi... hỏi vu vơ thôi."
"Hỏi vu vơ à?" Cậu ấy phì cười, "Mỗi lần An nói lắp là
Tuấn Anh biết An bối rối. Đây là lớn rồi tự thấy mình đẹp chứ đâu phải
do ông."
Tôi há miệng đang định lấy hơi cãi thì cậu ấy bóp má tôi lại, hôn lên môi rồi hỏi: "An có nghĩ được tại sao giữa bao nhiêu người thân nhà An, ông An lại chọn Tuấn Anh để dẫn đường không?"
Chuyện này đúng là rất li kì nhưng nãy giờ đầu óc tôi bận rộn, nghĩ về Tuấn
Anh của mình ngầu mãi mà chưa xong, làm gì đến lượt vấn đề nào khác. Tôi định bụng chuyện ông nội, tối về nhà nằm im đắp chăn mới bắt đầu suy
nghĩ. Hy vọng ông sẽ lại đến vui đùa cùng tôi trong giấc mơ.
Vậy nên tôi lắc đầu.
"Vì ngay cả ông nội An cũng biết Tuấn Anh thương An nhất!" Giọng cậu ấy
vang lên dõng dạc, khẳng định chắc nịch trong màn đêm yên tĩnh.
Trái tim tôi nảy lên 'thình thịch'.
Cậu ấy ôm lấy má tôi, dịu dàng cất lời: "Nếu An đã từng sợ hãi, hoặc sau
này có lúc đắn đo lo lắng, thì Tuấn Anh có câu trả lời cho An rồi. Không sao hết! Ông nội sẽ ủng hộ An! Chúng ta như thế này, ông sẽ không phản
đối!"
Tôi không biết nữa... Tôi không chắc nữa... Thoáng chốc, đầu óc tôi bắt đầu mê man.
Tuổi của tôi còn nhỏ, chưa nghĩ được xa đến như lời cậu ấy nói. Sợ hãi lo
lắng ư? Tôi đương nhiên là có sợ người khác dị nghị, nhưng với ông nội,
tôi chưa từng một lần hỏi ý xem ông có đồng ý hay không. Mỗi lần tôi
ngồi một mình thì thầm với khoảng không kể về Tuấn Anh cho ông nghe, tôi đều vô tư giới thiệu thẳng thắn người này là bạn trai của mình.
Đến tận bây giờ khi nghe cậu ấy nhắc tới, tôi mới bàng hoàng suy xét, đúng rồi, lỡ ông không đồng ý thì sao?
Lỡ ông đang tức đến đấm ngực giậm chân muốn dỡ nóc quan tài bật dậy đánh cho tôi một trận thì sao?
Đến tận hôm nay tôi mới biết mình cần phải xin phép ông trước khi toe toét
cười nhe răng mà khoe khoang về việc có bạn trai tuấn tú thích nhất là
cưng chiều mình.
Tôi đem lòng yêu thương một người có cùng giới tính với mình là chuyện trái luân thường đạo lý! Lỡ ông phật ý thì sao?
Chết toi rồi!
Có lẽ ánh đèn vàng nhạt tô điểm cho da dẻ tôi một màu sắc khác nên Tuấn
Anh không nhận ra mặt mũi tôi đang trắng bệch. Cậu ấy tiếp tục hào hứng
mà nói: "An thử nhìn lên bầu trời đi! Ông nội hoá thành ngôi sao đang
nhìn xuống chúc phúc cho chúng ta đó!"
Tôi nghe đến đó liền tái
mét mặt mày. Hiện tại tôi đang ngồi trong lòng người con trai mà mình
thích, gò má cọ lên cần cổ cậu ấy, cánh tay còn vòng qua ôm chặt lấy cậu ấy. Tôi trợn trắng mắt, đem con ngươi liếc lên bầu trời đầy sao lấp
lánh xa vời vợi mà cứng đờ hết cả người. Tôi còn vừa mới hôn môi Tuấn
Anh trước mặt ông nội!!!
Aaaaaaaaa!!!
Tôi lập tức bật dậy nhảy vọt một cái, phải lùi văng xa mấy mét. Mãi mới loạng choạng đứng
lại được do Tuấn Anh vội vã bước theo túm lấy cổ tay tôi kéo về.
Tôi cố gắng tuột tay mình khỏi tay cậu ấy, lắp bắp nói không nên câu: "Chết chết chết rồi! Thả thả tay An ra đi! Ông An trên trời nhìn nhìn thấy
hết rồi... Xong rồi Tuấn Anh ơi!"
Cậu ấy cong eo xuống ôm bụng phì cười nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi không buông.
Cười đã rồi mới đứng thẳng sống lưng, cánh tay giựt phát một cho tôi nhào
vào lòng cậu ấy, ôm lấy tôi cứng ngắc mà nói: "Bao nhiêu ngày tháng nằm
trên giường quấn quýt ôm nhau ngủ thì không sợ? Bộ mỗi hôm nay ông mới
nhìn thấy à?"
"..."
Tay cậu ấy trượt xuống eo, bất ngờ ép
sát hạ thân cả hai ấn vào nhau, gằn giọng nói: "Chuyện thân mật hơn còn
từng làm rồi mà bây giờ sợ cái gì? Hửm?"
"..."
Tôi cắn đầu lưỡi, cố chen cánh tay vào giữa hai cơ thể để đẩy lồng ngực của cậu ấy nhưng mãi mà không dịch chuyển được.
Cuối cùng cắn nhẹ đầu lưỡi lần thứ hai để lấy tỉnh táo mà thở hổn hển van xin: "Đừng nói nữa... Lỡ lỡ ông nghe thấy thì sao?"
"Nghe thấy thì càng tốt!" Cậu ấy ngửa đầu lên trời, nói lớn tiếng: "Nếu thực
sự ông An có linh thiêng thì chắc chắn sẽ chứng giám cho lòng Tuấn Anh
thương An chân thành! Tuấn Anh chẳng sợ gì hết!"
Bây giờ tôi thấy lợi ích của nhà giàu rộng rãi cò bay gãy cánh cũng không hết diện tích
đất rồi. Tuấn Anh hét to như thế cũng không sợ bất kì ai nghe được.
Tuấn Anh cúi xuống, một tay nâng cằm bắt tôi nhìn thẳng lên cậu ấy, một tay
luồn vào trong vạt áo ôm chặt lấy eo tôi, "An à, những gì Tuấn Anh vừa
nói qua, An không nghe sao? Giữa bao nhiêu họ hàng người thân của An,
ông An lại chọn mỗi Tuấn Anh mà chỉ đường dẫn lối. Vì ông biết Tuấn Anh
mới là người lo lắng cho An nhất. Như vậy là ông nội đã đồng ý rồi. An
đừng sợ! Ông đã an lòng gửi gắm An cho Tuấn Anh. Chúng ta ở bên nhau là
chuyện thiên kinh địa nghĩa!"
Cuối cùng tôi cũng thôi giãy giụa
mà ngoan ngoãn đứng im trong lòng Tuấn Anh. Tôi vừa cho rằng ở cạnh cậu
ấy là chuyện sai trái không thuận đạo lý tự nhiên, trái với thuần phong
mỹ tục, vậy mà cậu ấy trong tích tắc ngắn ngủi đã khảng khái cho tôi một nhận định không thể nào yên tâm hơn được nữa. Chúng tôi ở bên nhau là
lẽ phải thường tình ư? Có lẽ đúng là như vậy thật. Chúng tôi không làm
gì sai trái cả. Chúng tôi chỉ là hai cá thể đơn thuần đem trái tim ra
yêu thương nhau như hàng triệu con người ngoài kia mà thôi.
Tôi mê man hỏi: "Ông An đồng ý thật ư?"
"Chắc chắn là như vậy." Giữa muôn ngàn sao đêm lấp lánh huyền diệu, Tuấn Anh cúi xuống nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi tôi.
Đến khi hổn hển tách ra, bên dưới cả hai đã cương cứng lên. Nhưng Tuấn Anh
không làm gì quá phận hơn, chỉ thở dốc nặng nề gục đầu trên vai tôi. Cậu ấy không im lặng mà nói chuyện cho giải toả bớt cảm giác căng chướng.
"Tuấn Anh thường nói với tụi bạn rằng không tin chuyện thế giới bên kia,
nhưng càng gần gũi An hơn thì Tuấn Anh lại càng tin, chỉ là chưa từng
nói cho ai biết thôi. Mặc dù trước kia Tuấn Anh không có cảm giác sợ
nhưng càng thân mật với An thì Tuấn An lại càng biết sợ là gì rồi."
Ban đầu tôi không hiểu, tại sao từ chuyện tập xe máy mà chúng tôi có thể
nói lan man đến tận chuyện linh hồn âm dương cách biệt. Nhưng sau khi
nghe Tuấn Anh giải thích rõ ràng, tôi mới hiểu cậu ấy lo lắng có căn cứ
chứ không phải rảnh rỗi luyên thuyên như tôi suy nghĩ.
Tuấn Anh
nói cậu ấy tin chuyện tâm linh xung quanh tôi. Từ những chuyện ngày nhỏ
tôi yếu bóng vía quấy đêm, bệnh quấn thân triền miên, đến chuyện phải
xem tôi như con gái mà nuôi lớn, rồi cả chuyện mặc váy mới qua được
những cơn sốt mê man... Tất cả những việc ấy khiến cậu ấy sợ hãi. Sợ có
gì đó xấu xa lởn vởn chực chờ quanh tôi, sơ sảy là kéo tôi đi mất. Tuấn
Anh nói tôi không nên thốt lời xui xẻo ra khỏi miệng, cậu ấy sợ vận rủi
sẽ ứng nghiệm chuyện không may lên người tôi.
Tôi ngồi xuống bên
cạnh nhìn từng ngón tay cứng cáp đang đan xen lồng chặt chẽ vào tay tôi
mà lắng nghe hết thảy. Có lẽ nếu người ngoài nghe được sẽ cho rằng chúng tôi là lũ nhóc nói chuyện xàm xí, vớ vẩn. Hoặc bất kì ai quen biết hiểu rõ tính tình mạnh bạo của Tuấn Anh chắc chắn sẽ phá lên cười, cho rằng
cậu ấy cũng có ngày ấu trĩ như hôm nay. Nhưng tôi biết rõ, cậu ấy không
những không trẻ con mà còn vô cùng trưởng thành trước tuổi. Tuấn Anh đây là lo lắng cả những điều mà mẹ tôi hay ông bà yêu thương tôi mới từng
bận tâm tới. Cậu ấy thương tôi còn hơn tình cảm liên kết máu mủ ruột mềm rồi.
Ngồi tâm sự cả buổi, tôi đã không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Đến khi chính thức ngồi lên xe, tôi còn phá lên cười ha ha ha. Cảm thấy
mình nãy giờ xoắn xuýt đều là vô ích. Vì Tuấn Anh dựng chân chống đứng,
tôi chỉ cần ngồi im trên xe mà vặn ga như con nít được bố cho ngồi xe dỗ dành sau cơn khóc quấy thôi.
Cậu ấy đứng bên cạnh, cũng cười mà
búng mũi tôi, dịu dàng nói: "Tập trung điều chỉnh tay ga với bóp phanh
đi. Cười hoài Tuấn Anh bế vào nhà đè xuống hôn môi đó."
Nghe thấy vậy tôi mới nghiêm túc học lại. Hôn ở đây thì không sao, còn bế vào nhà lăn qua lăn về là đảm bảo cả tối nay sẽ không tập xe được đâu.
Tuấn Anh coi tôi như trẻ con mà tận tình chỉ dạy từng bước một. Cậu ấy nói
việc quan trọng nhất là giữ thăng bằng, vậy mà nguyên một tối đầu tiên
cứ bắt tôi ngồi trên cái xe đứng im một chỗ như cho em bé chơi đồ hàng
vui vẻ vậy. Hôm sau mới cho đeo đồ bảo hộ kín mít tay chân rồi chạy vòng vòng, nhưng cũng không phải tôi chính thức điều khiển mà Tuấn Anh ngồi
lên vị trí cầm lái, tôi ngồi trong lòng cậu ấy. Lần này cậu ấy nghiêm
túc chứ không cợt nhả giống hồi tập xe đạp, không còn bao nhiêu thời
gian nữa nên tôi đáp ứng ngoan ngoan ngồi trong lòng cậu ấy. Hai chúng
tôi cùng cầm tay lái, Tuấn Anh vặn ga đi rất chậm, tôi nhìn mặt đồng hồ
số chỉ dao động từ 5-10km/h. Cậu ấy nói đi chậm như vậy còn khó hơn đi
nhanh, muốn tôi tập giữ thăng bằng trước. Sân nhà ông bà cậu ấy rất
rộng, tôi chỉ chạy thẳng chứ chưa cần đánh lái lòng vòng. Chạy được
khoảng nửa tiếng, có lúc lên 30km/h thì Tuấn Anh yêu cầu tôi dừng xe,
tôi thả nhẹ tay ga cùng cậu ấy rồi bóp phanh, chống chân.
Tuấn Anh thơm lên bên má tôi, nhiệt tình khen ngợi: "An giỏi lắm! Giỏi hơn Tuấn Anh hồi xưa nhiều!"
Tôi xấu hổ, gãi sống mũi: "Có giỏi gì đâu. Nãy giờ toàn Tuấn Anh giữ tay lái với vặn ga mà."
Cậu ấy bước xuống sân, ôm hai má tôi mà lắc lắc: "Không phải đâu. Tuấn Anh
chỉ điều khiển đúng ba lượt, sau đó thì thả lỏng cho An tự điều chỉnh
ga. Có hai lần An loạng choạng thì Tuấn Anh dùng sức chỉnh tay lái một
chút chứ hoàn toàn không can thiệp."
"Thật không? Tuấn Anh nói
thật không?" Mắt tôi sáng bừng bừng như đèn pha ô tô, bây giờ chỉ còn
mình tôi ngồi trên xe chống một chân xuống nên kích thích vô cùng, "Vậy
An chạy một mình được chưa?"
Cậu ấy mỉm cười, chẳng hỏi tôi có sợ ngã nữa không, cũng không nói tôi phải cho cậu ấy ngồi cùng. Mà chỉ
nghiêng đầu đề nghị: "Chở Tuấn Anh đi chơi với nhé?"
Tôi bật
cười, hào hứng gật đầu, vỗ vỗ lên phía sau, dõng dạc đáp ứng: "Lên đi,
lên đi! An sẽ chở Tuấn Anh đi chơi khắp thế gian!"
"Cảm ơn nhé!"
Tuấn Anh cũng bật cười mà ngồi lên phía sau, lần này là ngồi đúng vị trí của người ngồi sau, chỉ là lồng ngực nóng bỏng của cậu ấy vẫn dán chặt lấy
lưng tôi, cánh tay rắn chắc đặt lên hai đùi tôi. Tôi cũng không phản
đối, khoảng cách thân thiết này khiến tôi an tâm không ít.
Một
lát sau, tôi hưng phấn la toáng lên, không ngờ mình đúng là chạy bon bon được thật, còn tập cua, bẻ lái điêu luyện được nữa. Nhưng tôi không cậy mạnh. Tuấn Anh nói tôi chạy bao nhiêu kilomet trên giờ thì tôi chạy
đúng nhiêu đó, cậu ấy chỉ hướng Đông thì tôi sẽ không rẽ hướng Tây, yêu
cầu phanh chậm hay phanh gấp, các kỹ thuật xử lý tôi đều nghe theo cậu
ấy răm rắp. Đi thẳng chán chê rồi thì Tuấn Anh muốn tôi đi hình lượn
sóng và cua góc nhỏ. Đến cuối buổi học thêm, tôi đã có thể chạy xe ga
thành thạo.
Tuấn Anh vỗ tay, khen tôi giỏi quá trời giỏi. Tôi cười toe toét, sướng phổng cả mũi.
"Thấy chưa, tập xe máy dễ hơn lúc An học xe đạp đúng không?"
Tôi gật đầu lia lịa: "Đúng là dễ hơn thật. An chỉ thấy lo lắng lúc mới đầu
giữ thăng bằng thôi, nhưng khi xe chạy vèo vèo thì việc giữ thăng bằng
dễ ợt như ăn bánh."
"Ừm." Cậu ấy gật gù: "Vì An tập đi chậm trước đấy. Về thôi!"
"Vậy ngày mai An chạy ra khỏi cổng được chưa?" Trong lòng tôi kích thích, chỉ muốn vượt nóc băng tường ngay đêm nay thôi.
Nhưng Tuấn Anh lắc đầu: "Mai tập đi thẳng với vượt chướng ngại vật đã."
"Hôm nay An đi thẳng mãi cả buổi thành thạo rồi mà?" Tôi phụng phịu.
Cậu ấy bẹo má tôi, "Không giống. Vừa rồi An đi thẳng là đi thẳng trong diện tích sân. Mai phải đi trên đúng một vạch thẳng thôi." Cậu ấy lấy mũi
giày chạm lên đường tiếp giáp giữa hai hàng gạch, "Tối mai An phải chạy
trên đường này, nếu bánh xe lệch ra ngoài sẽ bị ném lên giường tụt quần
ra tét mông."