"Được, đều theo ý em." Tần Phong không nói hai lời liền đồng ý.
"Cảm ơn anh." Diễm Tinh thấy hắn đồng ý, vui mừng gật đầu.
"Nếu lần sau em còn nhắc đến mấy câu cảm ơn này, anh sẽ phạt em." Tần Phong
không thích nghe cô nói lời cảm ơn với hắn, cúi xuống hôn lên khóe môi
cô nghiêm mặt cảnh cáo.
"Em biết rồi." Diễm Tinh cũng hiểu tính hắn, nhu thuận gật đầu.
Chiều hôm đó, cô hẹn với Diệu An đến thăm Nhu Nhi. Dạo này tình trạng của Mạn Nhu khá tốt. Mỗi ngày đều tập vật lý trị liệu. Lúc này nhìn Diễm Tinh
và Diệu An tới, không biết sao mặt lại có chút ửng đỏ, không dám nhìn
tới Diễm Tinh.
Diễm Tinh và Diệu An đều nhìn được Mạn Nhu mất tự
nhiên. Diệu An chọc chọc Diễm Tinh, nhỏ giọng nói: "Nhu Nhi hôm nay nhìn cậu trông khác thường lắm."
"Tớ cũng thấy vậy." Diễm Tinh nhẹ giọng nói lại.
"Nhu Nhi, hôm nay cậu nhìn thấy bọn tớ lại giống như nhìn thấy người thương
vậy, còn bày đặt ngại ngùng nữa chứ." Diễm Tinh cười trêu chọc Mạn Nhu.
Ai ngờ đâu nghe được câu này của cô mặt Mạn Nhu đỏ càng ngày lại lợi
hại, còn lắp bắp nói: "Các...các cậu nói...linh tinh gì đấy!"
Diễm Tinh và Diệu An ngơ người, nhìn cô bạn mình như người ngoài hành tinh.
"Nhu Nhi...cậu." Diệu An nhìn Mạn Nhu tròn mắt nói.
""Này...cậu có phải không khỏe ở đâu không?" Diễm Tinh đi tới, đưa tay muốn sờ trán xem cô bạn mình có sốt không thì Mạn Nhu tránh đi, trừng mắt nhìn hai
cô bạn thân của mình: "Các cậu còn trêu tớ nữa à. Là tối qua tớ mơ thấy
các cậu đi lấy chồng, bỏ lại tớ bơ vơ một mình nên mới vậy đó."
"Các cậu mà còn tiếp tục, tớ sẽ tuyệt giao với các cậu thật đó." Mạn Nhu thẹn quá hóa giận, gắt lên.
"Được rồi, không trêu cậu nữa." Diệu An cười cười đến canh Mạn Nhu, tỏ vẻ hối lỗi nói: "Nhu Nhi đại nhân, đại nhân rộng lường, đừng chấp kẻ tiểu nhân được không ạ?"
"Hừ, tha cho các cậu lần này." Mạn Nhu hừ hừ chu môi nói.
"Mấy ngày nay cậu cảm thấy người tốt không?" Diễm Tinh ngồi xuống ghế, tiện thể xem xét tình hình Mạn Nhu một lượt.
"Sức khỏe tớ cảm thấy đã lấy lại 90 phần trăm rồi. Chỉ có chân cần phải tập luyện nhiều hơn mới có thể trở về trạng thái ban đầu. Bác sĩ nói tớ hồi phục tốt lắm, nếu chăm chỉ luyện tập, tháng sau là có thể xuất viện
rồi." Mạn Nhu cười nói. Cô ở trong việc, sắp mốc đến nơi rồi.Chỉ mong
mau chóng về nhà để hít khí trời thoải mái thôi.
"Cậu có muốn gặp người đó không? Tớ đưa cậu đi gặp." Diễm Tinh gật đầu nói, ậm ừ một lúc mới nói.
Mạn Nhu hơi sững lại, sau đó cười thản nhiên nói: "Được, cũng đến lúc tớ giải quyết ân oán này rồi."
Ngày hôm sau, khi được sự cho phép của cha mẹ Giản cùng bác sĩ. Diễm Tinh và Diệu An dẫn Mạn Nhu ra ngoài nửa ngày. Thật ra Mạn Nhu hồi phục khá
tốt, ngoài việc đi đứng chưa được như xưa thì tất cả đều ổn, hiện tại
hoàn toàn đã có thể xuất viện. Có điều cha mẹ Giản không yên tâm, muốn
Mạn Nhu ở lại viện theo dõi thêm một thời gian, Mạn Nhu vì không muốn
cha mẹ lo lắng nên cũng đành đồng ý.
Nơi Diễm Tinh đưa cô đến
chính là địa điểm mà Mạn Nhu bị đâm. Nhìn thấy khung cảnh này, ký ức
ngày đó dần dần hiện ra trong đầu Mạn Nhu. Nếu không phải số cô may mắn, ngày đó Tuấn Khải quay lại thì chắc hiện tại cô đang nằm ở dưới đất
chơi với giun rồi. Nghĩ đến đây lòng Mạn Nhu lạnh đi một nửa.
Đến
nơi, ở đó đã có mấy người áo đen chờ sẵn, cùng với một người phụ nữ đang quỳ dưới đất, bộ dáng nhếch nhác không chịu nổi. Ánh mắt Mạn Nhu khi
nhìn người phụ nữ đó mang đầy phức tạp. Trong ánh mắt đó có oán hận, có
chút thương xót nhưng nhiều hơn cả là thất vọng. Nơi đây là một khu ở
ngoại thành, người đi vốn không nhiều. Mà chỗ này lại là chỗ hoang vu,
đằng sau một toàn nhà đang xây. Càng không có người đi lại. Huống hồ,
người của Tần Phong đã sớm đem khu này phong tỏa lại, đến một con ruồi
cũng không lọt vào nổi. Cho nên họ mới quang minh chính đại đưa Nhật Hà
tới đây.
Nhật Hà thân thiết với cô từ khi cô chỉ mới là một cô bé
mười mấy tuổi. Cô coi cô ấy như người chị của mình, có gì cô cũng nói
với cô ấy. Không ngờ rằng, người đâm cho cô một nhát dao lại là người cô tin tưởng nhất.
Chiếc xe sang trọng từ từ dừng lại. Mạn Nhu được
trợ giúp xuống xe, hiện tại cô vẫn phải ngồi xe lăn. Diễm Tinh và Diệu
An một trái một phải đi bên cạnh cô.
Mà người đang quỳ dưới đất
khi thấy người đến là Mạn Nhu, cả người liền mềm nhũn không tự chủ được
run rẩy. Cô ta lắp bắp gọi: "Tiểu...tiểu thư!"
"Ừ, thấy tối không chết, có phải cô thất vọng lắm hay không?" Mạn Nhu bình thản nói.
Cô gái tên Nhật Hà quỳ rạp xuống đất, đầu cúi gằm: "Tôi đã phản bội lại
tiểu thư. Tôi tình nguyện chịu phạt." Trong mắt cô ta là một mảng khổ sở cùng hối lỗi.
"Lý do là gì?" Mạn Nhu nhìn cô gái trước mặt trầm ngâm một lúc rồi mới cất lời.
"Tôi bị ép buộc. Ngày đó, Chu Thiên Ân tìm đến tôi, nói rằng nếu tôi không
nghe lời cô ta vậy cô ta sẽ bắt em trai tôi đi. Nhưng tôi thật sự không
biết mục đích của cô ta là muốn hại tiểu thư. Tôi chỉ nghĩ cùng lắm cô
ta gặp tiểu thư nói vài câu, như vậy nên tôi mới dám..." Nhật Hà khóc
kể.
Diệu An nãy giờ vẫn đứng yên một chỗ, nhịn không được cười
khẩy một tiếng: "Cô nói hay lắm. Vậy sao lúc đó cô không báo ngay cho
Nhu Nhi. Chỉ cần cô nói ra, Nhu Nhi còn không có cách bảo vệ cho cô và
em trai cô sao?"
"Nhật Hà, cô có biết lý do này có bao nhiêu vụng về hay không?" Mạn Nhu nhìn cô gái trước mắt, giọng nói mang theo sự thất vọng.
Nhật Hà lập tức im miệng. Khóe mắt đỏ ửng, sau đó bật cười thành
tiếng. Tiếng cười thê lương mà chua chát rồi cô ta nhìn Mạn Nhu: "Đúng,
ngay từ đầu tôi đã căm ghét cô. Căm ghét cô đến tột độ. Tôi tìm cách
tiếp cận cô, thân thiết với cô chỉ là muốn tìm thời cơ thích hợp mà ra
tay thôi!"
"Cuối cùng cô cũng chịu nói thật rồi." Mạn Nhu mỉm cười, nụ cười này rất tươi, lại cũng rất lạnh.
"Đúng, tôi căm ghét cô. Ngay từ đầu mục đích của tôi tiếp cận cô chính là muốn trả thù. Tôi căm hận cả nhà cô. Cô có biết không? Mẹ tôi và cha cô từng là thanh mai trúc mã. Bà ấy hết lòng với cha cô. Là một tiểu thư cành
vàng lá ngọc được nâng trên tay, cuối cùng lại bị chính cha cô đẩy vào con đường nghèo túng vất vả. Mà cô có biết lý do vì sao cha cô lại làm
thế không? Tất cả đều do mẹ cô! Cô có biết hiện tại bà ấy sống thế nào
không? Biết không? Tôi hận, rất hận các người. Tôi muốn mẹ cô phải cảm
nhận được nỗi đau gấp trăm lần mẹ tôi. Phải nhìn đứa con gái duy nhất
chết trước mặt mình, nhìn thấy những thứ mình yêu quý bị phá hủy!" Mắt
cô ta đỏ ngầu hướng Mạn Nhu hét lên. Nhật Hà cứ ngỡ khi nghe thấy tin
này, cô gái trước mặt mình sẽ kinh ngạc, lo sợ, tức giận hoặc là áy náy. Nhưng không, cô gái ấy giống như không quan tâm đến lời nói của cô ta.
Thản nhiên ngồi trên cao nhìn cô ta gào khóc, một chút biểu cảm cũng
không có. Làm cho cô ta cảm thấy hiện tại mình nhục nhã bao nhiêu, giống như một tên hề nhảy nhót, lại chẳng có ai thèm quan tâm đến.
"Cô có phản ứng như vậy là sao?" Nhật Hà gằn giọng.
"Cô muốn tôi phải làm sao?" Mạn Nhu bình tĩnh hỏi lại.
"Khóc? Tức giận đánh cô? Hay xin lỗi cô?" Mạn Nhu hỏi tiếp.
Nhật Hà nhất thời không biết nói gì. Cô ta nhìn cô gái trước mắt, gương mặt
cô vẫn như vậy, nhưng khí chất trên người lại hoàn toàn khác. Ngày trước Mạn Nhu là cô gái có gương mặt tươi cười giống như nắng xuân, luôn thân thiện với mọi người. Bất kể ai gặp cô cũng cảm giác rất thoải mái.
Nhưng cô gái hiện tại trên người khí chất lại khác hẳn. Cô giấu đi gương mặt luôn tươi cười, thay vào đó là vẻ mặt vô cảm, cùng với quý khí từ
từ phát ra. Thời điểm này cô lại rất giống những vị tiểu thư được sinh
ra trong hào môn, cao quý, sang trọng.
"Tôi cũng đã biết lý do
rồi, không muốn ở lại đây nói thêm nữa. Nể tình cô ở bên cạnh tôi từng
đấy năm, từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa." Mạn
Nhu nói xong liền quay sáng Diệu An và Diễm Tinh: "A Tinh, An An, chúng
ta đi thôi, tớ không muốn ở đây nữa."
Diệu An và Diễm Tinh đồng
thời cong môi cười rồi giúp đỡ Mạn Nhu lên xe. Khi cô lên xe xong, Diễm
Tinh mới quay sang Diệu An nói: "Cậu cùng Nhu Nhi đi trước một đoạn, gặp nhau ở đường lớn phía trước, tớ ở lại sắp xếp một chút."
"Được!"
Diệu An gật đầu, liếc mắt sang Nhật Hà một cái. Trong một tích tắc, hai
cô gái đã trao đổi xong một chuyện nào đó, mặc dù cả hai người đều không nói với nhau lời nào.
Đợi cho chiếc xe chở Mạn Nhu và Diệu An đã
đi khuất. Diễm Tinh mới quay đầu lại, bộ dáng tươi cười không hề thay
đổi, cô từng bước đi đến bên cạnh Nhật Hà. Còn đằng sau cô, không biết
Tiểu Mỹ đã đứng đó từ bao giờ.
Nụ cười trên môi Diễm Tinh càng ngày càng rực rỡ. Nhưng nụ cười này lọt vào mắt Nhật Hà chỉ khiến cô ta dựng tóc gáy.
Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng của Diễm Tinh vang lên: "Nhật Hà, cô thật sự
chỉ vì muốn trả thù cho mẹ à? Hay...cô vì bản thân cô? Cô vì không được
làm tiểu thư cành vàng lá ngọc cho nên mới làm ra những loại chuyện
này?"
Sau đó Nhật Hà thấy cô gái nhan sắc tuyệt mĩ kia từ từ cúi
người xuống, nói với cô ta bằng giọng nói trong trẻo ngọt ngào: "Cô là
một cô gái thông minh, vì nếu cô không thông minh, chắc chắn sẽ không
qua mặt được cô chú Giản lâu như vậy. Cho nên cô thật sự tin tưởng ngày
đó, mẹ mình bị oan sao?"
Nhật Hà run rẩy trước câu nói của Diễm Tinh, cô ta nhìn cô gái với độ tuổi 18 trước mặt bằng ánh mắt sợ hãi cùng kinh ngạc.
Diễm Tinh đứng thẳng lên, môi cười nhưng ánh mắt lại như phóng ra từng tia
sắc lạnh: "Cô căn bản chỉ không cam lòng mình đáng lẽ nên là một tiểu
thư được nhận ngàn vạn sủng ái lại trở nên nghèo túng mà thôi. Tôi ở
đây, có đầy đủ những chuyện ngày xưa mẹ cô làm với mẹ của Mạn Nhu. Ngày
đó, khi mẹ cô đã lấy người đàn ông khác, sinh cho ông ta một cô con gái
là cô nhưng mẹ cô vẫn không cam lòng nhìn chú Giản hạnh phúc bên cạnh mẹ Nhu Nhi nhất là sau khi biết tin bà ấy có thai. Mẹ cô đã tìm mọi cách
khiến cho mẹ Nhu Nhi sảy thai. Cuối cùng bà ta cũng thực hiện được kế
hoạch, may mắn rằng Nhu Nhi vẫn được sinh ra nhưng mẹ của cậu ấy không
thể nào mang thai được nữa. Chú Giản xử lý như vậy, đã là quá niệm tình
rồi, nếu là tôi, tôi sẽ khiến cho bà ta sống không bằng chết!"
"Cho nên, hiện tại, cô cũng nên nếm trải qua tư vị đấy một lần. Nhu Nhi chịu nỗi đau lớn như vậy, hiện tại đi đứng vấn còn chưa được trở lại bình
thường. Cô hãy từ từ cảm nhận nó." Nói xong, Diễm Tinh ra hiệu cho người áo đen đang đứng bên cạnh Nhật Hà, ý muốn bảo kéo cô ta đi.
Nhật
Hà lúc đầu vốn đã không sợ chết. Nhưng không hiểu sao nghe được câu nói
kia của Diễm Tinh, cô ta lại vô thức sợ hãi mở miệng hét lớn: "Giản Mạn
Nhu đã nói tha cho tôi, cô không thể nuốt lời..."
"Nhu Nhi nói cậu ấy tha thứ cho cô. Nhưng tôi thì chưa từng nói." Diễm Tinh cười nhẹ,
thản nhiên nói ra một câu rồi đi vào trong chiếc xe ô tô đang chờ sẵn.
Chỉ lát sau, chiếc xe sang trọng đã đi mất. Mà Nhật Hà cũng không còn
thấy bóng dáng đâu nữa. Vùng đất rộng lớn trở về sự yên tĩnh vốn có.
Ra ngoài đường lớn, Diễm Tinh cùng Mạn Nhu và Diệu An lại hợp trở lại.
Thấy Diễm Tinh đã quay về, Mạn Nhu cười cười: "Cậu quả nhiên không hề
nương tay."
"Hai cậu có muốn đua xe không?" Diễm Tinh cũng đáp lại Mạn Nhu bằng một nụ cười tươi.
"Cậu cố tình trêu tức tớ đúng không? Bộ dáng này của tớ còn có thể đua xe với cậu?" Mạn Nhu bĩu môi, bất mãn nói.
"Cậu ngồi xe của tớ, thế nào?" Diễm Tinh cười cười, nụ cười này vô cùng giảo hoạt.
"Ây, Nhu Nhi được ngồi, tớ cũng muốn ngồi. Đã lâu chưa được ngồi xe do A
Tinh lái, thật nhớ cảm giác đó đấy." Diệu An ngồi bên cạnh cũng nói vào
một câu.
"Cậu cũng không bị thương, còn không chịu đua xe với tớ!" Diễm Tinh liếc mắt nhìn Diệu An, tỏ vẻ không vui.
"Tớ ngồi xe cậu một trận, trận sau liền đua với cậu, thế nào?"
"Hừ, cậu được lợi quá nhỉ. Tớ phải đấu 2 vòng, còn cậu chỉ đấu một vòng, công bằng quá nhỉ." Diễm Tinh nghiến răng nói.
"Ai bảo ngày trước Triệu tiểu thư đây đưa bọn tớ vào con đường này. Khiến
hai cô gái ngoan hiền như bọn tớ chẳng khác nào đám lưu manh. Cậu phải
chịu chút trừng phạt chứ! Cậu có biết lần đi đua xe rồi bị phát hiện,
cha mẹ tớ đã mắng thế nào không hả? Sau đó, mỗi lần muốn đi cùng cậu,
trốn cha mẹ cũng rất vất vả đó!" Diệu An cũng không chịu thua kém, nói
lại một tràng, Mạn Nhu cũng tham gia vào. Cuối cùng, Diễm Tinh cũng phải đồng ý. Vậy là 3 cô gái đi đến đường đua lớn nhất nơi đây.