Một tuần nữa trôi qua, trong một tuần này những gia tộc lớn đang đấu thầu
mảnh đất do chính phủ đưa ra đang gấp rút hoàn thành kế hoạch của mình. Trong lúc đó, một máy bay tư nhân của Triệu gia bí mật bay đến New York đón một vị khách đặc biệt tới Triệu thị.
Diễm Tinh vĩnh vì buổi
đấu thầu này đã đưa thêm cho hai anh trai về những ý tưởng thiết kế cùng với thông qua video call với bà Rishima để bàn bạc. Tất cả mọi thứ đều
được diễn ra trong im lặng. Buổi đấu thầu diễn ra vào thứ 2 tuần sau,
tất cả những nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh đều sẽ đến tham dự
buổi đấu thầu này.
Bà Rishima được sắp xếp đến ở biệt thự Triệu
gia ít hôm. Thật ra bất động sản của ngài David trải dài khắp thế giới.
Nhưng mà ông ấy không yên tâm để phu nhân của mình ở một mình. Công việc của ông ấy chưa sắp xếp xong cho nên mấy ngày nữa ông ấy mới bay sang
được, còn bà Rishima thì phải đến sớm để tham gia buổi đấu thầu với vai
trò là kiến trúc sư chính của Triệu thị.
Khi Triệu lão gia biết
tin Triệu thị đã mời được vị nữ kiến trúc sư nổi tiếng thế giới về giúp
buổi đấu thầu thì không khỏi bất ngờ. Ông cũng không thể ngờ được vị
kiến trúc sư đã sớm ở ẩn hiện tại lại đồng ý giúp Triệu thị. Về âu mới
biết được, hóa ra bà ấy chính là phu nhân của ngài David, người đã đặt
thiết kế tại Ellie, mọi chuyện như sáng tỏ. Ngày hôm đó ông cười tươi
nhìn đứa cháu gái bảo bối của mình không ngừng khen ngợi. Cũng vì vậy mà mẹ Triệu được thơm lây, bà được cha chồng khen hết lời về cách nuôi dạy con cái.
Lúc sau khi phu nhân Rishima đến nơi đầu tiên là muốn bà ở lại nhà chính Triệu gia, nhưng bà ấy muốn ở cạnh Diễm Tinh cho nên
địa điểm trực tiếp đổi thành biệt thự Triệu gia.
Trong phòng khách của biệt thư Triệu gia, một thiếu niên lai tây với mái tóc bạc và đôi
mắt xanh nước biển đang ngồi uống nước, ăn điểm tâm. Thiếu niên này
khoảng 14 tuổi, nhưng vóc người cao ráo gương mặt ma mị hút hồn. Từ trên người tỏa ra ánh hào quang sáng chói, lại cũng mang theo chút tinh
nghịch đúng độ tuổi. Thiếu niên đó đang mải mê nghịch điện thoại thì
nghe trên cầu thang có tiếng bước chân vang lên. Ngay sau đó là một bóng hình thiếu nữ mặc váy hồng nhạt đi xuống. Nước da thiếu nữ trắng ngần,
lại được nắng chiếu vào càng khiến cô thêm phần rực rỡ diễm lệ. Thiếu
niên đó nhìn thấy cô gái liền quẳng điện thoại sang một bên, nhanh chân
chạy đến chân cầu thang nở một nụ cười vui vẻ nói: "Chị Tiểu Tinh."
"Lúc nào gặp em cũng thất em đang ăn, em còn như vậy, mấy năm nữa chắc chắn
sẽ thành heo!" Diễm Tinh nhìn thiếu niên chán nản nói, mi mắt liếc nhẹ
thiếu niên đang cười tươi như hoa trước mặt cô. Đây chính là em họ của
cô Đắc Vũ Wilson. Em ấy vừa mới về nước được mấy ngày nay.
"Ai bảo đầu bếp nhà chị nấu ăn ngon. Đồ ăn ngon như vậy, có thành heo em cũng
cam lòng." Đắc Vũ Wilson không chịu thua, cười hờ hờ nói.
"Kệ em,
đến lúc chú dì nhận không ra em thì cũng đừng lôi chị vào." Diễm Tinh
nhún vai không thèm quan tâm, cô lướt qua Đắc Vũ Wilson kia đi vào phòng bếp. Em họ này của cô về nước cũng đã được một tuần, vừa mới nhập học ở trường mới xong. Tuần tới này Lưu Hạo sẽ đến dạy cho cậu nhóc. Nghĩ đến việc sắp tới ngay cả ở nhà cô cũng có thể chạm mặt Lưu Hạo, Diễm Tinh
không khỏi chán nản.
Dạo này Lưu Hạo thường xuyên xuất hiện trước
mặt cô, lúc thì tình cờ lúc thì lại cố tình gọi cô đến phòng giảng viên. Đại loại là hầu như ngày nào cũng phải nhìn hắn.
"Chị Tiểu Tinh,
em vừa về nước lại đúng lúc chị bận mấy ngày, em không đi chơi được. Hôm nay chị rảnh vậy chị đi chơi cùng em đi." Đắc Vũ Wilson lẽo đẽo theo
sau Diễm Tinh bày ra vẻ mặt buồn rầu nói. Sau đó hít mũi nói tiếp: "Em
không quen thuộc đường đi cùng với những chỗ chơi trong nước, chị dẫn em đi đi. Sang tuần em phải đi học rồi, cũng sẽ không có nhiều thời gián
di chơi với chị, chị đi cùng em hôm nay được không?" Đắc Vũ Wilson đáng
thương nói.
Diễm Tinh nghe vậy, quay người dựa vào cửa tủ lạnh,
cười nửa miệng nhìn cậu em trai họ của mình nhàn nhạt nói: "Đừng bày ra
dáng vẻ đó với chị. Chị còn không hiểu em à. Ngày đầu tiên về em đã đi
tất cả quán bar cách nhà 10km. Nếu nói về am hiểu những nơi vui chơi ở
đây, người chị đã sống 19 tại nơi này xin bái em làm sư phụ."
Đắc Vũ Wilson lườm Diễm Tinh gắt lên: "Sao chị lại biết chứ? Chị cho người theo dõi em đúng không?"
"Cần phải cho người theo dõi em à. Nếu như không phải em bị chú dì quản chặt quá cũng sẽ không về nước đâu nhỉ." Diễm Tinh nhếch môi, đứng dậy đem
cốc nước mình vừa lấy được đưa lên môi nhấp một ngụm.
"À, không phải không thể đưa em đi chơi." Diễm Tinh à một tiếng, cười nhìn Đắc Vũ Wilson.
"Thật không?" Nghe được đi chơi, tức giận trong lòng Đắc Vũ Wilson lập tức tan biến, hai mắt sáng rực nhìn Diễm Tinh.
"Đương nhiên a." Diễm Tinh đặt cốc nước lên bàn, vẻ mặt suy tư nói tiếp: "Chị
chuẩn bị đến Triệu thị, em có thể đi cùng chị, tiện thể học cách quản lý công ty luôn. Nếu chú dì biết em chăm chỉ như vậy, chắc chắn sẽ rất hài lòng." Vẻ mặt cô hiện tại vô cùng chân thành giống như thật sự đang lo
nghĩ cho đứa em của mình.
Mà Đắc Vũ Wilson vừa nghe thấy đến Triệu thị ngay tức khắc co rúm cả người trừng Diễm Tinh một cái sau đó xua
tay nói: "Không cần, em tự đi chơi cũng được, em không đến Triệu thị
đâu."
Diễm Tinh cười cười rồi không để ý đến Đắc Vũ nữa, cô ăn
sáng rồi sửa soạn đi đêm Triệu thị. Thời điểm hiện tại đến năm mới cách
còn chưa đầy nửa tháng. Sắp tới cô sẽ về Hạo Tinh quản lý, lại thêm
chuyện đấu thầu cho nên gần đây Diễm Tinh đến Triệu thị khá thường
xuyên.
Biệt thự Thẩm thị
Hai nhà họ Chu và họ Thẩm đang ngồi lại với nhau bàn bạc về tiệc cưới sắp tới. Đối với nhà họ Thẩm trong
lúc giai đoạn hiện tại, cuộc hôn nhân này giống như một chiếc phao cứu
sinh. Chỉ cần hai nhà liên hôn, thì cha Thẩm và Thâm Tử Mặc mới có thể
lấy lại được vị trí của mình trong Thẩm Thị. Không hiểu sao dạo gần đây, tất cả những hạng mục của Thẩm thị đều ít nhiều gặp phải vấn đề. Một
vấn đề thì không sao, nhưng đây các sự việc cứ liên tiếp nối đuôi nhau
mà đến. Vì vậy khiến các cổ đông trong công ty sinh ra bất mãn với Thẩm
Tử Mặc và với cha Thẩm. Và cũng không hiểu vì sao, cứ mỗi khi họ chuẩn
bị kí kết một hợp đồng lớn thì ngay tại phút chót lại không thể kí được
nữa. Cho nên cha Thẩm rất trông chờ vào cuộc liên hôn này. Dù cho nhà họ Chu bị đồn là trọc phú, nhưng hiện tại đây là thế lực lớn có thể giúp
sức. Chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, về sau cái gì cũng có thể
tính được.
Chu Thiên Ân ra viện từ ba ngày trước, hiện tại đang ngồi yên
lặng trên ghế sofa, ánh mứt thính thoảng liếc qua chỗ của Thẩm Tử Mặc
đang ngồi. Thấy anh ta không để ý mình, ánh mắt Chu Thiên Ân sinh ra hận ý. Tất cả đều tại con khốn Chu Thiên Tâm kia. Hiện tại đến một ánh mắt
Tử Mặc cũng chưa từng liếc cô ta. Trong đầu Chu Thiên Ân nảy sinh toàn
những chuyện bẩn thỉu, lại nghĩ xem mình nên làm gì đề có thêm đứa con
của Thẩm Tử Mặc.
Ngày đó đúng là Thẩm Tử Mặc có chủ động với cô
ta. Nhưng anh đã nói rõ ràng rằng sau khi xong xuôi cô ta phải uống
thuốc tránh thai. Có điều cô ta không muốn như vậy, mấy lần đầu cô ta
ngoan ngoãn nghe lời để Thẩm Tử Mặc bớt cảnh giác. Nhưng những lần sau
cô ta đều cho thuốc vào miệng rồi nhả ra. Đến khi phát hiện ra bản thân
có bầu, cô ta vô cùng vui mừng. Sau đó cô ta làm ra vẻ hốt hoảng đến gặp Thẩm Tử Mặc. Rồi mua chuộc bác sĩ nói rằng do ảnh hưởng của thuốc tránh thai nên cần phải theo dõi thai thường xuyên để tránh cho Thẩm Tử Mặc
nghi ngờ. Cô ta làm bao nhiêu chuyện như vậy cũng chỉ với một mong muốn
chiếm được người đàn ông này, vậy mà hết một Giản Mạn Nhu giờ lại nhảy
ra một Chu Thiên Tâm phá đám. Giản Mạn Nhu tốt số, tránh được một kiếp
nhưng còn Chu Thiên Tâm, cô ta sẽ không bỏ qua đâu.
Thẩm Tử Mặc
thì lại đang nghĩ đến chuyện khác. Hai ngày trước anh ta có vào viện
nhìn Mạn Nhu. Biết được cô đã có thể rời giường bệnh ra ngoài hóng gió
liền ngày nào cũng tới đó chờ cô ra ngoài. Mạn Nhu hiện tại có thể ra
ngoài nhưng chưa thể đi lại, phải ngồi xe lăn. Ngay lúc anh ta muốn đi
ra thì bắt gặp cảnh tượng Triệu Tuấn Khải từ đằng xa đi đến. Ngữ khí anh ôn hòa nói chuyện cùng Mạn Nhu rồi giúp cô đẩy xe lăn ra ngoài hóng
gió. Bầu không khí giữa hai người họ hòa hợp đến kì lạ, lại làm nổi bẩn
lên dáng vẻ cô đơn của anh ta.
Thẩm Tử Mặc trong lòng nổi giận. Nụ cười đó, ánh mắt đó của cô cũng từng dùng khi đối diện với anh ta nhưng hiện tại cô lại dùng nó với người đàn ông khác. Anh ta không cam tâm!
Nghĩ đến đây, trong mắt Thẩm Tử Mặc tràn đầy bất mãn. Mà ánh mắt này vừa vặn bị Chu Thiên Ân nhìn thấy. Cô ta nghiến răng, quyết tâm phải khiến
bản thân mình nhanh chóng có thêm một đứa bé nữa.
Khi Diễm Tinh
đến Triệu Thị thì một mạch đi lên phòng của anh hai mình. Vừa mới vào
Diễm Tinh đã bắt gặp bộ dáng anh hai mình vừa cầm điện thoại vừa cười.
Cô ngạc nhiên tròm mắt nhìn Tuấn Khái với vẻ mặt không thể tin: "Anh
hai...anh...có phải làm việc nhiều quá, nên đầu óc có hơi choáng rồi
không? Sao tự dưng lại ngồi cười một mình vậy."
Tuấn Khải thu lại
bộ dáng cười nhẹ kia sau đó liếc Diễm Tinh một cái, trầm giọng nói: "Dạo này em đặc biệt thích đến phòng anh nhỉ, lại còn tự tiện vào không thèm gõ cửa."
Diễm Tinh nghe được lời này của anh hai mình, co nheo mắt, vẻ mặt gian ta đi đến trước mặt Tuấn Khải.
Tuấn Khải bị em gái nhìn đến mất tự nhiên, hắng giọng nói: "Em nhìn gì?"
"Anh hai, không phải chính anh nói em có thể tự vào mà không cần gõ cửa hay
sao. Hiện tại thế nào lại bắt em phải gõ cửa rồi? Hôm nay trông anh khác với ngày thường lắm đấy nhé. Anh hai...anh đang yêu à?" Diễm Tinh vòng
qua bà làm việc, một tay khoác lên vai Tuấn Khải, giọng điệu 10 phần
gian manh.
Tuấn Khải bị lời nói của Diễm Tinh làm vàn tai hơi nóng lên. Diễm Tinh còn chưa kịp nói câu tiếp theo đã bị anh của mình bắt
lấy một cánh tay. Rồi chưa đến 5 giây sau cô bị anh hai mình đá ra khỏi
phòng phòng cách không thương tiếc. Thật ra nói đá là hơi phóng đại lên
mà thôi, sự thật là Diễm Tinh bị anh hai túm gáy lôi ra bên ngoài. Trước khi cánh cửa đóng lại cô còn nghe tiếng mắng từ bên trong vọng ra:
"Suốt ngày suy nghĩ linh tinh!"
Diễm Tinh bĩu môi với cánh cửa
đang đóng chặt, hừ nhẹ rồi đi đến phong của anh cả. Ngày mai là ngày
buổi đấu thầu diễn ra rồi cho nên cô không có thời gian ở đây thăm dò
anh hai. Đợi mọn việc xong xuôi chắc chắn cô sẽ tìm hiểu kĩ càng, anh
hai cứ đợi đó.
Cùng với lúc này, tại một nơi khác, là một khung cảnh mang đậm mùi tử khí.
Năm chiếc xe ô tô phiên bản giới hạn đang rượt đuổi theo một chiếc Cadillac trên con đường dọc theo sương núi kèm theo đó là tiếng súng vang vọng. Chiếc xe Cadillac lại giống như không hề có vấn đề gì, không hoảng loạn phóng như bay trên đường.
Chỉ trong chốc lát, đằng sau 5 chiếc xe ô tô kia xuất hiện thêm 3 chiếc xe motor màu đỏ phóng như bay về hướng
này. Chỉ trong giây lát, ba chiếc xe motor giống như những con cá chạch
luồn lách qua 5 chiếc xe ô tô kia, đồng thời nhả đạn vào người bên
trong.
Chỉ mất mấy giây, 5 chiếc xe kia nhanh chóng mất đà lao ra khỏi song chắn lăn xuống sườn núi. Trong lúc đó chiếc xe Cadillac và ba chiếc motor đó vẫn thanh nhiên phóng như bay trên đường giống như
chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Chiếc xe Cadillac cứ như vậy đi lên tòa lâu đài cổ trên đỉnh núi. Xe dừng trước cửa tòa lâu đài, một người đàn
ông từ ghế phụ đi xuống, trên mặt mang theo nét lo lắng mở cửa xe sau,
cúi đầu nói: "Lão đại."
Một người đàn ông từ trên xe bước xuống. Trên người hắn là bộ Âu phục đen, cả người toát lên bá khí cùng khát máu.
Người đàn ông vừa đi được mấy bước đã có người từ trong tòa lâu đài đi ra, vẻ mặt lo lắng: "Lão đại, lão đại bị thương rồi!" Vừa nói người đó vừa
nhìn vào vết rách dài bên sườn trái bộ Âu phục của người đàn ông. Nơi đó hiện tại đã ướt đẫm một mảng.
Chỉ thấy người đàn ông nhếch môi, giọng nói lạnh lùng trầm thấp kèm với bá đạo