"Phong ca ca tỉnh." Diễm Tinh nhỏ giọng, cũng ngồi yên lại.
"Ừ."
Tần Phong từ trong cổ họng phát ra một tiếng, cũng không mở mắt nhưng
Diễm Tinh cảm nhận được vòng tay đang ôm cô xiết chặt thêm một chút.
Diễm Tinh hơi nhíu mày, mắt khẽ đảo sau đó nói: "Phong ca ca, em hơi mỏi."
Nghe được cô nói vậy, Tần Phong lúc này mới mở mắt. Đôi mắt ngày thường vốn
sắc bén hiện tại đã thu bớt gai nhọn, thêm một phần ý vị nhìn cô. Thấy
cô đáng thương ngước mắt nhìn mình, Tần Phong chút sau mới buông tay ra
để cô ngồi thẳng dậy. Mùi hương ngọt ngào cùng thân hình mềm mại trong
lòng lui đi mất, khiến ánh mắt hắn có phần tối lại.
"Phong ca ca, hiện tại chúng ta đến Trừng Viên ạ." Không biết Diễm Tinh do vừa ngủ
dậy, đầu óc chưa tỉnh táo hay là cô thật sự không nhìn thấy nét không
vui trong mắt Tần Phong mà cô chẳng kiêng nể gì, ngồi trên xe cười nói
vui vẻ. Lại còn kéo theo Jason bên trên ngồi nói chuyện cùng. Jason
không thể làm lơ cô, đành đáp lại một hai câu.
Jason nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của thiếu gia nhà mình, nuốt một ngụm nước bọt,
giọng nói mang theo cầu khẩn: "Triệu tiểu thư, tôi đang lái xe, như vậy
sẽ dễ mất tập trung."
"Tâm lý của anh thật kém, nói có mấy câu đã không tập trung rồi. Ngày trước tôi cùng anh cả và anh hai tập đua xe,
chúng tôi còn phải nghe nhiều tạp âm hơn nhiều." Diễm Tinh bĩu môi, ngả
người ra đằng sau. Lúc này dáng vẻ của cô giống hệt một cô nhóc 18 tuổi
ham vui, vô lo vô nghĩ. Nói xong, cô thấy không còn gì thú vị nữa liền
nghiêng đầu ra bên ngoài quan sát cảnh vật.
Jason nghe cô nói
vậy, chỉ biết nghẹn trong lòng. Anh tâm lý rất vững đấy, nhưng với đối
tượng đang ngồi đằng sau kia, anh giữ không vững nổi. Sát khí từ người
thiếu gia toát ra quá mạnh khiến anh dựng tóc gáy. Anh sợ nếu anh còn
tiếp tục tiếp lời Triệu tiểu thư, thiếu gia chắc chắn sẽ bóp chết anh.
Vừa mới dứt suy nghĩ anh đã thấy tay của thiếu gia vươn ra, nhưng may mắn
người thiếu gia bắt không phải là anh, mà là cô gái đang ngồi yên lặng
bên cạnh.
Diễm Tinh vừa ngồi yên nhìn ra ngoài thì eo cô lại bị
bắt lấy, một lần nữa cô bị Tần Phong ôm vào ngực. Cô ngửa cổ, thấy Tần
Phong đang nhìn cô với ánh mắt dò xét, Diễm Tinh ngay lập tức cụp mắt,
không đối diện với hắn nữa. Thấy cô trốn tránh ánh mắt của mình, Tần
Phong đưa tay nâng cằm cô, để cô đối diện với hắn, giọng nói mang phần
nhu hòa: "Hôm nay có chuyện gì vui mà em cao hứng vậy."
Diễm Tinh chớp mắt, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, hắn nhìn thế nào lại thấy cô đang vui vậy. Nhưng cũng không có cách giải thích nào hợp lý, cô cười
nhẹ nói: "À, hôm nay em biết được em họ sắp về nước rồi. Còn có hóa ra
giảng viên đang dạy em lại là gia sư riêng của em họ, trong lòng có chút vui vẻ." Nghĩ đến em họ về nước, Diễm Tinh thật sự lộ ra mấy phần chờ
mong cùng vui vẻ, bộ dáng không giống giả bộ.
Tần Phong nhìn cô chăm chú, không muốn bỏ lỡ biểu cảm nào trên khuôn mặt
cô. Thấy cô cười, hắn cũng nhếch môi cười theo: "Ừ." một tiếng, tay cũng buông cô ra.
"Phong ca ca, ngài David đã nói gì chưa ạ?" Diễm Tinh cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, cô lên tiếng hỏi.
"Ngày mai sẽ cho em một tin tốt." Tần Phong nhếch môi trả lời cô.
"Vậy thì thật tốt." Diễm Tinh nghe vậy, ánh mắt tăng thêm ý cười, nụ cười trên môi càng lan rộng.
Chiều hôm đó cô ở Trừng Viên tập bắn súng. Mấy ngày này mặc dù cô không đến
Trừng Viên, nhưng những lúc rảnh rỗi đều cùng Tiểu Mỹ luyện tập. Cô
không dám tập trong nhà, sợ mẹ sẽ biết cho nên đều đến nơi của Hạo Hiên
để luyện tập. Có thể nói Diễm Tinh kiếp này, đối với mấy phương diện
muốn lấy mạng người đều rất có thiên phú. Giống như ông trời cũng thương tiếc cho cô, mong cô có thể tự tay trả thù người mà cô căm hận, vì vậy
cô hiện tại đã có thể bắn trúng hồng tâm ở những điểm xa, gần khác nhau. Chỉ có một việc là cô chưa được luyện trong bóng tối cùng bia di chuyển mà thôi.
Tần Phong nhìn thành tích của cô khẽ tán dương: "Tốt lắm."
"Tất nhiên rồi, em đã luyện tập rất chăm chỉ đó." Diễm Tinh cười tươi nói,
tay không ngừng nhả đạn về phía bia bắn. Trong tiềm thức của cô đem cái
bia kia trở thành Lưu Hạo, mấy ngày nay dồn nén của cô đối với hắn tích
lại rất nhiều. Chỉ khi cô luyện bắn súng mới có thể lén đem uấn hận đời
trước cùng dồn nén đời này chậm rãi đẩy ra.
Bình thường luyện tập ở nơi của anh cả đều có người ngoài nhìn cô chằm chằm. Cô không thể
mang không kìm nén, nhưng hôm nay nơi đây chỉ có Tần Phong và Jason.
Diễm Tinh cũng không muốn kiêng nể gì nữa, cô hưng phấn nhả đạn về mấy
bia bắn đằng kia. Cả người cô lúc này toát ra vẻ khát máu cùng oán niệm
nồng đậm.
Tần Phong và Jason đương nhiên nhận ra sự khác biệt
trong tâm trạng của cô. Vẻ mặt Tần Phong không có nhiều thay đổi, nhưng
còn Jason lại bị bộ dáng của cô dọa đến không kịp phản ứng.
Một
thiếu nữ 18 tuổi làm sao có thể có được oán niệm cùng lãnh ý nồng đậm
đến như vậy. Lại nhìn sang Tần Phong, thấy thiếu gia nhà mình vẻ mặt rất bình thản, không có ngạc nhiên hay biểu cảm khác, trong mắt còn ẩn ẩn
tia đau lòng. Jason nhanh chóng cúi gằm mặt, thiếu gia đã biết chuyện
này rồi sao?
Diễm Tinh bắn đến sảng khoái, ở nơi mọi người nhìn không thấy khóe mắt cô còn ẩn hiện giọt nước.
Tần Phong vẫn đứng yên nơi đó nhìn cô, cảm thấy oán niệm cô có vẻ càng ngày càng có dấu hiệu khuếch đại, hắn nhíu mày, vẻ mặt cũng không còn bình
thản nữa. Hắn nhanh như gió đến cạnh cô, một tay chế trụ tay đang cầm
súng của Diễm Tinh khóa chốt an toàn rồi giật đi khẩu súng, một tay ôm
eo cô xoay người cô lại.
Diễm Tinh bị động tác của hắn làm cho
bất ngờ, tia lạnh lẽo chết chóc thêm chút đau khổ trên mặt cô vẫn còn
chưa kịp thu hồi. Tất cả đều bị Tần Phong nhìn được.
Hai mắt cô
đỏ ửng, môi nhỏ hé mở, hơi thở có chút gấp gáp. Vì vừa rồi do những việc kiếp trước cứ như thước phim tua chậm, lại khiến cô càng cảm thấy tức
giận, nhiều hơn đó là hận ý.
Tần Phong đặt khẩu súng xuống, vẻ mặt bình tĩnh đưa đưa tay lên lau khóe mắt cô đau lòng nói: "Sao lại khóc rồi? Không khỏe?"
Nghe giọng nói ôn hòa của Tần Phong Diễm Tinh bất giác nhìn hắn.Gương mặt
vốn mang theo lạnh lùng cùng bá khí hiện tại lại rút đi chút ít sự lạnh
lẽo thay vào đó là vẻ dịu dàng. Cảm nhận được ngón tay hắn đang lau khóe mắt mình, Diễm Tinh bỗng cảm thấy yên lòng. Oán hận trong mắt cô từ từ
tan ra. Cô cúi đầu, nhẹ giọng trả lời: "Không phải khóc, em ngắm bắn
lâu, mắt hơi mỏi nên nước mắt mới chảy ra vậy thôi. Không sao đâu ạ."
Tần Phong sao không nhìn ra cô chỉ đang lấy cớ, nhưng hắn không vạch trần
cô, gật đầu nói: "Luyện tập nhiều, cũng mệt rồi. Vào nghỉ ngơi thôi."
Nói xong hắn cũng không chờ cô trả lời mà ôm cô đi thẳng vào trong nhà,
để lại Jason vẫn đứng như tượng nơi đó.
Anh bị bộ dáng của Diễm
Tinh làm cho có phần bất ngờ. Khoảnh khắc lúc nãy khi cô tập trung bắn
súng, anh rõ ràng nhìn thấy nụ cười mang theo khát máu của cô gái có
gương mặt như thiên sứ kia. Nụ cười lạnh đến chết người.
Diễm
Tinh sau khi dùng bữa tối ở Trừng Viên xong mới trở về, vẫn như thường
lệ, Tần Phong cũng đích thân đưa cô về. Diễm Tinh cười chào hắn rồi mới
quay người đi vào nhà. Khoảnh khắc cách cửa kia đóng lại, thì gương mặt
tươi cười của cô biến mất thay vào đó là khiếp sợ và hoang mang không
thể nói thành lời.
"A Tinh, con sao vậy? Có chỗ nào không khỏe
sao?" Ngô Giai Ý từ trong phòng bếp đi ra, vừa vặn nhìn vẻ mặt của con
gái, bà nhanh chóng tiến lên lo lắng hỏi.
Diễm Tinh hoàn hồn, nhìn mình cười đáp: "Không ạ, con chỉ là nhớ đến chuyện của Ellie mà thôi."
Ngô Giai Ý nghe Diễm Tinh nói như vậy cũng yên tâm gật đầu.
"Con đi cả ngày cũng mệt rồi, lên tắm rửa rồi nghỉ ngơi chút đi. Mẹ đang làm bánh mà A Tinh thích ăn đấy, có muốn ăn một chút không?" Ngô Giai Ý
cười nhìn cô, từ ái nói.
"Dạ có, bánh mẹ làm là ngon nhất." Diễm Tinh vui vẻ ôm lấy tay mẹ làm nũng.
"Con chỉ được cái dẻo miệng thôi. Vậy con lên phòng tắm trước đi, khi nào
xong mẹ gọi." Ngô Giai Ý đẩy nhẹ trán cô, bất đắc dĩ nói.
"Vâng
ạ." Diễm Tinh thơm má mẹ một cái rồi mới chạy lên trên phòng. Tối đó,
tâm trạng vốn rối bời của cô được bánh của mẹ làm giảm đi phần nào.
Ngày hôm sau, đúng như lời Tần Phong nói, mang đến cho cô một tin tốt. Tối
hôm đó, chủ đề cuối cùng của Ellie cũng được ra mắt. Nhưng bộ trang phục chủ đề của bộ sưu tập đã có chủ, bộ trang phục được đem ra đấu giá là
bộ đứng thứ hai trong chủ đề này. Mà điều khiến mọi người kinh ngạc
không chỉ có như vậy.
Ngài David, một đạo diễn kiêm ông trùm
ngành cơ khí đã mở một buổi tiệc lớn, đánh dấu chặng đường ông và vợ đã
gắn bó suốt những năm qua.
Đây cũng là lần đầu tiên vợ ông đống ý xuất hiện ở chốn đông người. Khi bà vừa bước ra, khiến cả hội trường
nơi đó im bặt. Họ ngẩn người trước vẻ đẹp của bà cũng như ngẩn người
trước chiếc váy mà đang mặc. Đó là chiếc váy tuyệt đẹp, màu vàng tím kết hợp ăn ý, trên chiếc váy được gắn rất nhiều viên kim cương và đá quý to nhỏ khác nhau. Nhưng điều đặc biệt ở chỗ là bình thường nếu trên chiếc
váy có gắn nhiều đá quý và kim cương như vậy, rất dễ sẽ tạo ra cảm giác
mất thăng bằng giữa người mặc và bộ trang phục. Nhưng bộ trang phục này
được người thiết kế tiết chế rất tốt, vừa tôn lên dáng người và nét đẹp
của bà Rishima lại vừa khiến cho người nhìn không có cảm giác quá xa hoa lộng lẫy. Bộ trang phục và người mặc giống như là hai đối tác ăn ý
nhất, vừa bù trừ những khuyết điểm cho nhau đồng thời lại tôn lên những
ưu điểm của đối phương.
Ngài David trong bữa tiệc đã kể lại mà quãng thời gian ông nhờ người thiết kế bộ trang phục này và ý nghĩa của nó.
"Tôi lên ý tưởng cho bộ trang phục này từ lâu rồi. Nhưng tôi đi tìm nhà
thiết kế thì không ai có can đảm đáp ứng với tôi về bộ trang phục này.
Vì vậy tôi đã thấy rất thất vọng. Từng viên đá quý từng viên kim cương
cho đến màu sắc và họa tiết được gắn trên bộ trang phục đều có ý nghĩa
của nó, nó tượng trưng cho tình yêu của tôi đối với vợ. Tôi muốn nói với vợ rằng, đời này người duy nhất tôi yêu cũng chỉ có một mình cô ấy.
3399 viên đá quý và 199 viên kim cương để nói lên tình yêu tôi dành cho
cô ấy là vĩnh cửu, không ai hay bất cứ cái gì có thể ngăn được."
"Ngài David quả nhiên là một người thâm tình."
"Tình yêu của họ thật đẹp."
Ở bên dưới, có rất nhiều người hô to, kèm theo rất nhiều lời chúc phúc.
"À, cũng nhân dịp này, tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến người hoàn
thành bản thiết kế mà tôi đã từng có ý nghĩ nó sẽ không thể hoàn thiện
được. Người đó không chỉ hoàn thành mà còn khiến cho chiếc váy này càng
trở nên đẹp và ý nghĩa hơn. Đó là tiểu thư Doris. Thật sự rất cảm ơn, và cũng rất vinh dự khi tiểu thư đã nhận lời thiết kế giúp tôi." Nói xong
ngài David khẽ cúi người, thể hiện sự cảm ơn của mình.
Ở bên dưới cũng rất hỗn loạn, họ muốn xem nhà thiết kế đã can đảm nhận bản thiết
kế trong tay của ngài David. Dù họ không am hiểu quá nhiều về ngành thời trang, nhưng nhìn chiếc váy cũng những lời nói của ngài David vừa rồi.
Họ đều đoán ra được bản thiết kế này rất khó có thể hoàn thành. Không
phải vì không có đủ nguồn lực mà là bản thân chiếc váy này cực kì khó để có thể làm ra một tác phẩm có thể đáp ứng mọi yêu cầu của David. Còn
những người am hiểu về thời trang, họ biết được làm ra chiếc váy tưởng
chừng như đơn giản này lại có bao nhiêu phức tạp. Họ ở ngoài còn nhận ra được chứ đừng nói đến người trực tiếp làm ra nó.
Họ nói không
sai, Diễm Tinh trong lúc thiết kế và hoàn thiện, cô đã phải thử đi thử
lại rất nhiều phương án mới có thể cho ra một bộ trang phục như vậy.
Công sức của cô đổ vào bộ trang phục này đúng là đã dốc hết toàn lực ở
cả 2 đời cộng lại.
"Tiểu thư Doris, tôi nghe tên cô ấy không
giống một nhà thiết kế nổi tiếng, cô ấy là nhà thiết kế mới sao?" Ở bên
dưới, có người đặt câu hỏi.
Còn bà Rishima khi nghe chồng mình
nhắc đến Doris thì bà hơi ngẩn người. Nhìn xuống bộ trang phục lộng lẫy
mình đang mặc cười một tiếng. Hóa ra bộ trang phục này là do cô ấy thiết kế, cô bé này rất có tiềm năng. Trong chốc lát, ấn tượng của bà Rishima với Diễm Tinh lại tăng thêm một phần.
"Cũng không hẳn là không
có tên tuổi. Mọi người đều biết đến nhãn hiệu thời trang đang nổi tiếng
trong giới gần đây mà đúng không. Tiểu thư Doris chính là nhà thiết kế
chính và cũng là nhà sáng lập ra Ellie. Và bộ trang phục vợ tôi đang
mặc, cũng là bộ trang phục chủ đề cuối cùng của Ellie lần này."
Sau khi tin tức này nổ ra, không chỉ trong nước mà ở nước ngoài cũng đã đua nhau tìm hiểu về hãng thời trang Ellie. Ellie lúc đầu vốn chỉ nối tiếng trong nước, hiện tại chỉ cần ai liên quan đến giới thời trang đều biết
đến. Và người được chú ý nhất và là vị tiểu thư tên Doris kia. Hóa ra
mấy ngày nay Ellie không có động tĩnh mới, là do bộ trang phục chủ đề
lần này của họ chính là bộ trang phục mà phu nhân ngài David mặc trong
ngày kỷ niệm.
Sau khi tin tức này truyền ra, thì ngày hôm sau,
những bộ trang phục thuộc chủ đề cuối cùng này cũng được Ellie tung ra.
Và người mẫu trong tấm ảnh đương nhiên là phu nhân của ngài David rồi.