Triệu Diễm Tinh nhớ lại những ký ức kia bàn tay nhỏ nhắn đang cầm chiếc vòng
tay nắm chặt thành quyền, đến khi trong lòng bàn tay cảm thấy nhói đau
mới mở ra. Lúc này trong lòng bàn tay của Diễm Tinh đã có vết thương do
chiếc vòng tay để lại. Máu tươi theo đó chảy xuống. Nhưng Diễm Tinh lại
nhìn chằm chằm vào vết thương cũng không có động tĩnh gì khác chỉ cười
nhẹ. Nếu để người khác nhìn thấy Diễm Tinh lúc này, chắc chắc sẽ bị bộ
dạng cô dọa cho sợ. Một cô bé có gương mặt tinh xảo như búp bê sứ nhưng
ánh mắt lại không chút độ ấm, một bộ dáng oán hận đầy mình, nào có bộ
dáng đáng yêu gì đâu chứ.
"A Tinh, anh vào được không?" Tiếng nói bên ngoài cửa vang lên, theo đó là tiếng mở cửa.
"Dạ được ạ!" Nghe thấy tiếng anh trai, Diễm Tinh hoàn hồn điều chỉnh lại
cảm xúc, ngọt ngào lên tiếng. Bộ dạng bây giờ so với bộ dáng đáng sợ lúc nãy thật khác một trời một vực.
Triệu Hạo Hiên bước vào phòng, thấy em gái nhỏ đang ngồi trên bàn nhỏ cười
ngọt ngào nhìn mình trong lòng cũng vui vẻ. Đến bên cạnh Diễm Tinh cậu
đưa cho A Tinh một chiếc vòng tay bằng bạc, trên đó có những hoa văn rất nhẹ nhàng nhưng lại tinh tế.
"A Tinh, hôm qua anh cùng ba đi ra ngoài một chuyến. Tình cờ thấy được
chiếc vòng này, cảm thấy rất đẹp nên mua về cho em. A Tinh xem xem có
thích không?" Tiếng cậu bé 15 tuổi vang lên, nghe chững chạc hơn người
cùng tuổi rất nhiều. Có lẽ là do cậu sinh ra trong gia đình hào môn, còn là con cả nên trên vai cậu phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Vì vậy
cũng chững chạc hơn những người cùng tuổi rất nhiều.
A Tình nhận chiếc vòng từ trên tay Hạo Hiên ngọt ngào nói: "A Tính thích lắm, cảm ơn..."
Nhưng còn chưa nói xong bàn tay bên kia của cô đã bị nắm lấy. Một giọng nói
mang theo lộ lắng cắt ngang: "Tay A Tinh làm sao thế này? Lúc nãy còn
rất tốt, sao bây giờ bị thương rồi?"
Vừa nói cậu bé vừa kiểm tra tay A Tinh, rồi nhanh chóng đi lấy hộp bông băng. Tốc độ nhanh đến nỗi A Tinh không kịp phản ứng.
Lấy hộp bông băng xong, Hạo Hiên lại cẩn thận cầm tay A Tinh lên, sau đó
cẩn thận sát trùng rồi bôi thuốc. Còn liên miệng hỏi: "A Tinh có đau
không?"
Diễm Tinh nhìn anh trai của mình, trong lòng không khỏi dâng lên xúc động. Lại nghĩ đến đời
trước của mình, anh cả và anh hai đều rơi vào tay của người đó. Mặc dù
cô không biết hai anh trai của cô phải trải qua những gì nhưng cô biết
chắc rằng rất đau khổ. Nghĩ đến đây hốc mắt của cô bất giác hồng lên,
nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống gương mặt tinh xảo.
Hạo Hiên sát trùng tay cho Diễm Tinh, lại thấy mình hỏi nhưng Diễm Tinh
không trả lời thì nhìn lên. Thấy mắt A Tinh đã hồng hồng, còn khóc khiến cậu càng đau lòng. Động tác trên tay cũng nhẹ hơn, vừa bôi thuốc vừa
nói: "A Tinh ngoan, bôi thuốc mới hết đau. Bôi thuốc xong, anh cả đưa A
Tinh đi chơi, có được không?"
"Dạ được!" Diễm Tinh ngoan ngoãn nghe lời ngồi một bên chờ Hạo Hiên vừa
thoa thuốc vừa nói chuyện phiếm với mình. Hạo Hiên vì sợ thoa thuốc sẽ
làm em gái đau nên mới nói chuyện phiếm với Diễm Tinh.
Một lúc sau cuối cùng cũng đã thoa thuốc cùng băng bó xong cho Diễm Tinh.
Khi này Hạo Hiên mới có tâm tình nhớ đến việc vì sao Diễn Tinh bị
thương, vết cắt còn dài như vậy, gần như chiếm hết bàn tay nhỏ nhắn của
em gái. Hạo Hiên liền nhìn Diễm Tinh hỏi: "A Tinh, sao tay em lại bị
thương vậy?"
"Là do lúc nãy A Tinh không
cẩn thận, nên bị vòng tay làm bị thương." Vừa nói Diễm Tinh vừa giơ
chiếc vòng tay bạc kia lên, trên đó vẫn còn chút máu của cô bé.
Hạo Hiên nghe vậy cũng không nghi ngờ gì thêm chỉ cầm lấy chiếc vòng tay
trong tay Diễm Tinh rồi bỏ vào túi rồi xoa đầu Diễm Tinh, dụ dỗ nói:
"Vòng tay này sắc, hiện giờ chưa phù hợp với A Tinh. Để anh đưa mẹ giữ
hộ, khi nào A Tinh lớn hơn một chút anh lại nói mẹ lại đưa lại cho A
Tinh, A Tinh thấy được không?"
"Dạ được!" Diễm Tinh cười vui vẻ đáp ứng. Dù sao bây giờ cô cũng không phải thật sự là một đứa bé sáu tuổi, sẽ không bất cẩn như vậy. Nhưng cũng
không thể nói cho mọi người biết cô là trùng sinh trở về, với lại cô
thấy như này cũng rất tốt. Có thể làm một số việc mà đời trước cô chưa
kịp làm.
Ngày hôm sau, Diễm
Tinh và Tuấn Khải được bố mẹ đưa đi học. Hôm trước sau khi biết tay Diễm Tinh bị vòng tay làm cho bị thương. Bà mẹ cô đã lấy hết mấy cái vòng
tay có khả năng làm cô bị thương đi. Nói rằng khi nào Diễm Tinh lớn hơn
một chút họ lại đưa cho cô. Diễm Tinh cũng vui vẻ đồng ý.
Đến trước ngôi trường từng gắn bó với cô một thời thơ ấu. Diễm Tinh lúc này mới cảm thấy mình thật sự đã quay lại. Quay lại những tháng ngày vui
vẻ, cô chào cha mẹ rồi nhanh chóng chạy vào bên trong. Tuấn Khải thấy em gái chạy như bay vào trong thì hết hồn, cũng ngay lập tức chạy theo vào bên trong. Dù là hai anh em sinh đôi nhưng Tuấn Khải lại có vẻ già dặn
hơn Diễm Tinh. Rất ra dáng một người anh lớn. Nói đúng hơn Tuấn Khải rất thương yêu cô em gái này của mình. Ngày trước đã có lần Tuấn Khải với
bạn học đánh nhau chỉ vì vị bạn học kia chọc cho Diễm Tinh khóc. Nói về
độ cuồng em giữa hai anh em Hạo Hiên và Tuấn Khải thì Tuấn Khải không hề thua kém Hạo Hiên dù cậu bé bằng tuổi Diễm Tinh.
Diễm Tinh chạy như bay vào trong lớp, nhìn ngó thấy cách đó không xa là hai
cô bé xinh xắn thì ngay lập tức bổ nhào tới ôm lấy họ. Khiến cho hai cô
bé bên kia bị dọa suýt nữa thì hét lên. Cũng may hai cô bé lập tức nhận
ra người vừa chạy đến là ai cho nên tiếng hét vừa định thốt ra lại nuốt
xuống.
"A Tinh, cậu hù dọa tớ!" Một cô bé mặc váy xanh nhạt trong đó lên tiếng, kèm theo chút giận dỗi.
"Là tớ nhớ hai cậu quá đó!" Diễm Tinh cũng biết mình biểu hiện thái quá dọa đến hai người bạn của mình. Dù sao giờ họ cũng chỉ là con nít, cô làm
như vậy thật sự là hơi quá rồi. Sau đó cô cười cười cầm tay hai người
bạn của mình vào bên trong. Để mặc ông anh hai đang đứng bên ngoài nhìn
cô khó hiểu.
Tuấn Khải thấy em gái mình hôm nay có chút lạ nhưng cũng không nghĩ gì nhiều liền theo bước Diễm Tinh đi vào lớp.
Được sống lại đời này, Diễm Tinh cô chắc chắn sẽ không để bi kịch đời trước
diễn ra. Đời trước dù cô thông minh thì sao? Không phải chính cô lại đưa cả nhà rơi vào kết cục thê thảm như vậy hay sao? Sau đó cô biết được,
từ bé cô đã được cha mẹ cùng các anh bao bọc. Chưa từng trải đời, cho
nên khi gặp gỡ Lưu Hạo, cô không thể nhìn ra con người thật của hắn ta.
Giờ ngẫm nghĩ lại, lúc còn yêu, hắn có rất nhiều lúc hắn bất thường.
Nhưng cô lại không để ý, nói đúng hơn là cô không để tâm đến những
chuyện đó. Vì vậy, đời này cô được ông trời thương xót cho sống lại, còn là khi từ bé như vậy cho nên có rất nhiều việc cô có thể thay đổi. Còn
cả người chú quý hóa kia của cô, ngày thường luôn tỏ ra yêu thương chiều chuộng cô. Nếu ông ta muốn chơi, vậy được, Triệu Diễm Tinh cô từ từ
chơi cùng ông ta, thời gian còn dài mà. Triệu Diễm Tinh cô đời này sẽ
sống thật tốt và kéo những người đã khiến bi kịch xảy ra với gia đình cô đời trước đều phải trả giá.