Tần Phong sau khi về nhà, bảo Jason gọi cho Hạo Hiên. Để Jason nói cho họ
việc vừa xảy ra sáng nay. Hạo Hiên bên kia nghe xong, tức giận đến mức
hai mày nhíu vào nhau.
Người thím này của hắn thật tốt, trước mặt thì đối với A Tinh một kiểu, sau lưng lại đối xử một kiểu khác.
"Anh nói với thiếu gia của anh, chuyện này tôi đã biết, tôi sẽ tự xử lý!"
Jason nghe giọng nói trong điện thoại trong lòng thầm ngạc nhiên. Bình
thường đại thiếu gia Triệu Gia là người ôn hòa nho nhã, gặp bất cứ
chuyện gì cũng không thấy cậu ấy tức giận. Mọi việc đều giải quyết bằng
lý trí, nhưng lần này lại tức giận như vậy. Xem ra cô em gái này đối với Triệu Hạo Hiên thật sự quan trọng.
Diễm Tinh về được Tần Phong nối máy cho nói chuyện với ông ngoại. Nhìn ông
ngoại trước mắt, bao nhiêu nhớ nhung lại ùa về. Thật ra nửa năm trước cô đã gặp ông, nhưng cô mới trọng sinh về có 1 tháng, thời gian không gặp
ông đã hai mấy năm. Giờ đột nhiên thấy ông, kìm không được nước mắt mà
nhu thuận gọi một tiếng: "Ông ngoại!"
Bên kia Ngô lão gia thấy cháu gái của mình thì cười vui vẻ. Ông có mỗi mình A Tinh là cháu gái, con bé lại luôn biết cách chọc cho ông vui, cho nên A Tinh là đứa cháu ông thương yêu nhất. Hiện nay thấy A Tinh tình cảm
như vậy, ông lại càng yêu thích. Nói chuyện với Diễm Tinh một hồi xong
ông thấy hơi mệt liền cúp máy.
Ngô Giai Ý ngồi cạnh cha mình, cười nhẹ nói: "Cha, A Tinh rất nhớ ông
ngoại. Cho nên cha phải mau khỏe còn sang chơi với A Tinh. Ngày mai cha
phải phẫu thuận rồi, thời gian không còn sớm, cha nghỉ ngơi đi!"
Ngô lão gia nhìn đứa con gái mình thương nhất, nắm lấy tay Ngô Giai Ý nói:
"Cha đã già rồi, cũng không sống được lâu nữa. Lại mắc bệnh này cha tự
biết sức khỏe đã kém nhiều rồi. Nhưng nhìn thấy Triệu Chính thương yêu
con như vậy, lại có mấy đứa nhỏ Hạo Hiên hiểu chuyện như thế cha cũng
vui lòng. Cha chỉ lo lắng về em con, nó từ bé đã ích kỷ, lúc nào cũng
chỉ biết tư lợi, làm gì nghĩ đến tình thân. Cha sợ sau này, nếu cha
không còn, nó sẽ tìm đến mẹ con cùng con gây rối. Mấy ngày nay cha biết
con rể cùng Hạo Hiên cho người tăng cường canh chừng phòng bệnh, cũng
biết con đang lo lắng điều gì. Giai Nhi, nếu sau này nó thật sự làm điều gì không thể tha thứ... con cũng không cần nghĩ đến tình thân này nữa,
cứ mạnh tay xử lý, có hiểu ý cha không?"
Ngô Giai Ý nắm chặt tay cha mình rơi nước mắt, giận dỗi nói: "Cha, cha
không được nói như vậy. Cha làm gì đã già chứ, cha vẫn còn rất phong độ. Chỉ cần phẫu thuật thành công, cha sẽ lại trở lại như lúc xưa. Cha còn
phải đợi đến lúc bọn trẻ lập gia đình, còn phải đợi bế chắt. Cha thấy
đấy, A Tinh rất nhớ ông ngoại, cha cũng đã hứa sẽ về nước thăm con bé.
Tính tình A Tinh cha cũng biết đấy, con bé rất cố chấp, nó đã nói đợi
ông ngoại là sẽ đợi. Cha đừng khiến A Tinh thất vọng."
"Ừ, cha sẽ cố gắng!" Ngô lão gia cười nói, hốc mắt cũng đã ngập nước.
Tần Phong bên này thấy Diễm Tinh khóc liền đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt Diễm Tinh. Dù đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy A Tinh khóc nhưng mà lần này hắn phát hiện được A Tinh chính là thật tâm khóc ra.
Biết A Tinh lo lắng cho ông ngoại, hắn ôm cô lên nói: "Yên tâm, ông ngoại em sẽ không xảy ra chuyện gì."
Diễm Tinh gật gật đầu, sau đó lại nói, vì vừa khóc xong nên giọng có chút khàn khàn: "Cậu ba sẽ không làm phiền ông chứ?"
"Sẽ không." Nhận được sự khẳng định của Tần Phong, lúc này tâm trạng Diễm
Tinh mới tốt lên một chút. Tần Phong nếu đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tại Anh
Triệu Đức Hải gần như giận dữ đến mức thở cũng cảm thấy khó khăn.
"Cô xem cô đã làm ra cái gì rồi. Giờ đắc tội với Tần Phong, xem xem sau này còn có thể ngẩng mặt lên được không? Tôi đã nói phải nhẫn nhịn rồi cơ
mà. Hai mẹ con cô...." Triệu Đức Hải gần như gầm lên với cái điện thoại.
Để Triệu Lâm Lam về nước là muốn khiến cho vợ chồng Triệu Chính nguôi
giận. Sau lần bắt cóc không thành công vừa rồi, Triệu Chính đã có nghi
ngờ với ông ta. Cho nên để con gái về nước chính là muốn làm dịu mối
quan hệ này, hiện tại ông ta chưa thể trở mặt với Triệu Chính. Nhưng hai mẹ con đó về nước rốt cuộc là làm cái quái gì vậy? Không những không
dịu được quan hệ với Triệu Chính, ngay cả Tần Gia cũng đã động vào. Ông
ta thật sự tức chết rồi.
"Hai mẹ con bà về ngay cho tôi, không thể ở đấy thêm được nữa." Triệu Chính nghiến răng nói sau đó cúp máy.
Trong đầu ông ta, suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh. Không sao, không sao có
chút rắc rối nhưng để yên một thời gian sẽ không sao nữa. Hiện tại phải
bồi dưỡng Lam Lam cho tốt, về sau có danh tiếng tốt vậy mới tạo được
quan hệ tốt, cũng kiếm được hôn sự tốt. Như vậy, giúp ích rất nhiều cho
con đường sau này của ông ta.
Tại Trừng Viên
Trên bàn ăn, Tần Phong vừa gắp đồ ăn cho Diễm Tinh vừa nói: "Thứ 7 này, A Tinh đi với ca ca đến Tần Gia."
"Tần Gia?" Diễm Tinh ngạc nhiên nói. Tự dưng đem cô đến Tần Gia làm gì.
"Chú Tần nói muốn gặp em." Tần Phong mặt không biểu cảm nói.
"Chú Tần biết A Tinh ở đây sao?" Diễm Tinh nhíu mày hỏi.
"Ừ, mẹ kế của anh nói!" Tần Phong gật đầu, lại tiện tay đút cho Diễm Tinh miếng cá.
Diễm Tinh gật đầu cũng tự nhiên há miệng để hắn đút cho cô ăn. Thói quen này được hình thành mấy ngày nay rồi. Lúc đầu cô còn không quen hắn đút
nhưng về sau cũng mặc kệ hắn. Có người đưa đồ đến tận miệng ngại gì cô
không ăn.
Dì Trần bên này thấy
Tần Phong chăm sóc một người như vậy thì vui vẻ. Nếu...tiểu thư còn sống vậy thì tốt quá. Thiếu gia chắc hẳn cũng sẽ chăm sóc em gái tốt như
vậy, cũng sẽ không quạnh quẽ như bây giờ. Dì Trần nhìn một hồi, khẽ lau
khóe mắt rồi vào trong bếp.
Hôm sau là ngày phẫu thuật của Ngô lão gia. Trước lúc phẫu thuật, Tần Phong để cho Diễm Tinh nói chuyện với Ngô lão gia một lần. Diễm Tinh nói
chuyện chọc Ngô lão gia vui vẻ một hồi sau đó mới đi học. Ngô Giai Ý
thấy con gái mặt mày sáng láng, tinh thần thật tốt cũng yên lòng. Bình
thường Tần Phong lạnh lùng ít nói, bà sợ Diễm Tinh ở cạnh cậu ta sẽ cảm
thấy ngột ngạt. Nhưng xem ra Tần Phong chăm sóc con gái bà rất tốt. Có
điều Ngô Giai Ý không biết, nếu thật sự là Diễm Tinh trước đây, e rằng
đã sớm bị Tần Phong dọa cho sợ chết khiếp. Và nếu là Diễm Tinh trước đây cũng sẽ không đến Trừng Viên ở.
"Con yên tâm, cha khỏe lắm. Cuộc phẫu thuật này chắc chắc sẽ suôn sẻ thôi.
Còn là do bác sĩ Albert chủ trì ca phẫu thuật sẽ không có chuyện gì
đâu." Ngô lão gia nắm tay con gái, một tay vỗ vỗ lên tay Ngô phu nhân
cười nói.
Ngô phu nhân cùng Ngô Giai Ý gật đầu nói tốt, sau đó bác sĩ mới vào đẩy giường bệnh của ông
đi. Triệu Chính bên này khẽ nháy mắt với người của mình bên ngoài sau đó đi theo giường bệnh của Ngô lão gia.
Đến buổi chiều sau khi Diễm Tinh đi học về, cả người cứ căng cứng. Hôm nay
ông ngoại phẫu thuật, dù cô biết ca phẫu thuật này rất thành công nhưng
tâm lý cô vẫn không tài nào bình ổn được.
Tần Phong thấy Diễm Tinh cứ
thẫn thờ như vậy, biết Diễm Tinh căng thẳng vì cuộc phẫu thuật của ông
ngoại, hắn ôm cô lên, xoa nắn gương mặt trắng nõn nói: "Yên tâm, trong
phòng phẫu thuật có bác sĩ riêng của Tần Gia."
"Hả?" Diễm Tinh giật mình quay đầu lại hỏi hắn.
Tần Phong cười, không nói nữa sau đó bế Diễm Tinh lên thư phòng của hắn.
Diễm Tinh là lần đầu lên thư phòng của hắn, nhìn xung quanh căn phòng, khóe
môi Diễm Tinh giật giật. Cứ nghĩ rằng thư phòng ở Trừng Viên của hắn sẽ
dùng màu trắng chủ đạo, cả căn phòng cho cảm giác giống như khu tự học ở trường vậy. Nhưng mà...cô sai rồi. Thư phòng này quả thật khác xa với
vẻ ngoài đẹp đẽ của Trừng Viên. Bên trong chủ đạo là màu đen, giá sách
bằng gỗ tối màu cùng một chiếc bàn làm việc dài được đặt giữa phòng.
Cạnh cửa ra vào là bộ sofa màu đen, căn phòng này thật sự là...u ám hết
chỗ nói. Diễm Tinh trong lòng cảm thán.
Jason đi theo Tần Phong vào bên trong, đằng sau Jason là một thiếu niên với
gương mặt lạnh, cả người cậu ta toát ra hơi thở chết chóc. Người này,
Diễm Tinh có nhận ra. Anh ta là người Diễm Tinh từng gặp ở kiếp trước.
Lúc cô đến nhà chính Tần Gia, người toàn thân đầy máu kia là do chính
tay thiếu niên mặt lạnh này kéo đi. Trong lòng Diễm Tinh thầm đánh giá
thiếu niên kia. Ngũ quan không có gì đặc sắc nhưng lại tỏa ra sát khí
ghê người, giống như một người sống lại từ cõi chết, âm u, lạnh lẽo. Đôi mắt anh ta có màu hổ phách, nhìn rất giống một con dã thú hóa thành
người. Jason và người này chính là hai cánh tay đắc lực của Tần Phong.
Đợi Tần Phong ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, thiếu niên mặt lạnh đó mới cúi người, giọng cung kính: "Thiếu gia, Devil đã về!"
"Không khiến thiếu gia thất vọng!" Thiếu niên tên Devil gật đầu, nghiêm túc nói.
Tần Phong nghe được câu trả lời này, khóe miệng khẽ cong sau đó nói: "Hai người ra ngoài trước đi!"
"Dạ!" Jason cùng Devil cung kính lui ra bên ngoài.
Tần Phong nhìn Diễm Tinh đang nâng cặp mắt trong suốt lên nhìn chằm chằm hướng của Devil thì hỏi: "Sợ sao?"
Diễm Tinh lắc lắc đầu nhỏ. Cô sao phải sợ chứ, kiếp trước đã từng nhìn qua
bộ dáng của Devil, cùng với cảnh tượng máu me đó. Khi đó Devil còn âm u
lạnh lẽo hơn cả bây giờ. Huống hồ, dù Devil có đáng sợ thế nào nhưng
cũng không thể bằng được Tần Phong. Thiếu niên đang ôm cô vào lòng kia
mới chân chính là đáng sợ. Cô còn không sợ Tần Phong thì Devil không thể khiến cô sợ hãi chỉ có tò mò.
Thấy Diễm Tinh lắc đầu Tần Phong cũng không hỏi gì thêm, chỉ chỉnh lại tư
thế của Diễm Tinh trong lòng hắn sau đó hắn cầm bút lên, bắt đầu làm
việc.
Diễm Tinh thấy hành động
này của hắn thì nhíu mày. Tần Phong đem cô đến đây xong ngồi làm việc?
Sau đó mắt chớp chớp nhìn đến đống tài liệu trên bàn hắn, rồi lại ngẩng
đầu nhìn hắn không hiểu chuyện gì. Nghĩ một hồi, cuối cùng Diễm Tinh
cuộn người trong lòng Tần Phong ngủ thiếp đi mất.
Tần Phong sau khi xử lý xong một tập tài liệu, cúi xuống nhìn cô bé trong
lòng đầu nhỏ ngả vào ngực mình, hơi thở đều đặn, hiển nhiên đã đi vào
giấc ngủ bất giác cười nhỏ. Với tay cầm chiếc chăn ở tủ bên cạnh đắp lên người Diễm Tinh, sau đó một tay ôm lấy Diễm Tinh để tránh Diễm Tinh bị
ngã xuống một tay tiếp tục làm việc.
Sau một hồi làm việc hắn mới đóng tài liệu lại, ôm lấy Diễm Tinh rồi ra bên ngoài. Bên ngoài Jason và Devil đã chờ sẵn, thấy hắn bế Diễm Tinh ra
ngoài thì cúi người chào. Tần Phong khẽ liếc bọn họ một cái, hai người
hiểu ý người trước người sau đi vào thư phòng. Còn Tần Phong bên này thì bế Diễm Tinh vào phòng ngủ của cô, cẩn thận đắp chăn rồi tắt đèn mới đi ra ngoài.
Hắn quay lại thư
phòng, Jason và Devil đã đứng ngay ngắn trước bàn làm việc của hắn. Tần
Phong ngồi xuống ghế, ngón tay khẽ gõ lên bàn. Bộ dáng lúc này của hắn
so với lúc nãy thật sự quá khác biệt. Hiện tại hắn giống như một con dã
thú đang rình mồi nhưng con mồi lại không thể cưỡng lại sức hút của hắn, dù biết là có bẫy nhưng vẫn tình nguyện sa vào. Hắn chính là có vẻ đẹp
như vậy, vừa nam tính lại vừa quỷ mị. Giống như sự hòa hợp giữa thiên
thần và ác quỷ nhưng lại không hề có sự bất đồng nào.
"Bên mẹ kế của tôi sắp xếp xong chưa?"
Devil cúi đầu nói: "Dạ, đã ổn thỏa ạ!"
"Lần này phải tặng cho em trai tôi một món quà thật to!" Tần Phong gật đầu
nói sau đó lại nhìn sang Jason: "Phía Ngô lão gia thì sao?"
"Dạ, cũng đã thỏa đáng. Quả nhiên Ngô Dục cài người vào ekip mổ nhưng đã bị
phát hiện. Hiện giờ, người đang nằm trong tay Triệu đổng ạ." Jason cũng
cung kính báo cáo.
Tần Phong gật đầu: "Chú ý một chút, Ngô Dục cần tiền đến mất trí, đừng để hắn có cơ hội tiếp tục làm chuyện này."
"Thuộc hạ đã hiểu." Jason nghe thiếu gia nhà mình nói vậy, khẽ ngừng một chút
sau đó nói. Thiếu gia đây là muốn diệt trừ Ngô Dục.
"Hiệu trưởng trường Triệu tiểu thư cũng đã được thay đổi. Thuộc hạ đem bằng
chứng ông ta nhận hối lộ cùng qua lại với Triệu Đức Hải giao cho Triệu
đổng rồi ạ."
Tần Phong nghe vậy cũng không có biểu hiện gì, trong mắt hắn ông ta chẳng qua chỉ giống
một con kiến. Nếu không phải ông ta động đến A Tinh, hắn còn không muốn
liếc ông ta một cái.
"Devil, thứ 7 này, cậu đi theo A Tinh, ngầm bảo vệ cô bé."
"Nhưng thiếu gia..."
"Sẽ không ai làm hại được tôi, nhưng A Tinh thì khác. Tôi không muốn nhóc
con đó gặp phải chuyện gì." Tần Phong đánh gãy lời của Devil, ánh mắt
hắn thâm trầm đến đáng sợ. Mẹ kế của hắn ta cố ý nói với cha chuyện A
Tinh đến Trừng Viên ở. Có nghĩ bà ta luôn theo dõi hành động của hắn.
Lần này có lẽ bà ta sẽ cho người động thủ trên A Tinh. Một khi cô bé có
chuyện gì, quan hệ giữa hai nhà Tần Triệu cũng kết thúc. Lại thêm hắn và Hạo Hiên là bạn đã lâu, bà ta chính là muốn cắt đứt một cách tay ủng hộ hắn lên nắm quyền Tần Gia.