Diễm Tinh cả người cứng đờ, không dám quay đầu. Đang lúc nghĩ xem nên
làm thế nào thì bên hông đã xuất hiện thêm một bàn tay, kéo cô quay lại: “Thế nào, không phải vừa nhắc tới anh sao? Anh tới rồi thì lại không
nói gì.” Thanh âm trầm thấp lại từ tính vang lên bên tai Diễm Tinh.
Cô nhìn người đàn ông đang nhếch khóe môi trước mặt mình, cười cứng ngắc.
“Anh…tới rồi? Không phải nói mai anh mới đến sao ạ?”
“Đúng ra định ngày mai tới, nhưng anh nghe nói có người cắt đuôi vệ sĩ, nên
phải mau chóng tới.” Tần Phong mỉm cười nhìn cô gái nhỏ.
“Chơi chán chưa?”
“Chán rồi.” Diễm Tinh gật đầu. Ánh mắt nhìn về phía Diệu An và Mạn Nhu mang
theo tia cầu cứu. Chỉ là hai người bạn này của cô dù có nhìn thấy cũng
không thể đi lên được. Đưa lại cho Diễm Tinh một ánh mắt bất lực rồi
nhanh chóng quay đầu.
Kiều Nhiên vừa thấy người tới là ai, cả
người xụi lơ. Vì cô ta có quen biết với Capo thiếu, nên cũng biết một
chút về những người này. Đây…không phải Tần thiếu sao? Nghe nói dạo gần
đây Tần thiếu đã lấy vợ, là cô gái trước mắt này sao? Nếu thật là như
vậy, cô ta lần này chơi lớn quá rồi.
“Khi nãy tôi thấy tay phải
của cô định tát vợ tôi!” Tần Phong lúc này mới chuyển tầm mắt tới chỗ
Kiều Nhiên, lạnh nhạt lên tiếng. Hắn vừa nói xong, người đằng sau cũng
nhanh chóng đi lên cầm tay phải của Kiều Nhiên bẻ một cái. Tiếng “rắc”
vang lên rất rõ ràng, cũng biểu hiện cho việc tay phải của cô ta bị bẻ
gãy rồi.
Nhưng người bị đánh là tôi mà, người chịu thiệt cũng là
tôi, cô gái của anh có bị sứt mẻ miếng nào đâu! Cô ta còn chưa kịp nói
tiếng lòng của mình ra thì tay phải đã bị bẻ mất. Những người trên khán
đài không biết đã bị đuổi đi từ bao giờ.
“Cô nói cô là bạn gái của Sở Tiêu?” Tần Phong lạnh mặt nhìn Kiều Nhiên.
“Đưa cô ta tới chỗ Sở Tiêu. Nói cậu ta quản giáo cho tốt người của mình, đừng để cô ta tới đây làm Tinh Nhi của tôi mất hứng!”
“Vâng lão đại.”
Ngay lập tức Kiều Nhiên cùng hai người bạn của cô ta bị đuổi ra ngoài.
“Tần lão đại thật sự rất nuông chiều cô ấy.” Người bên cạnh Diệp Vô Song nãy giờ vẫn theo chủ của mình quan sát tình hình. Thấy một màn này không
khỏi buông ra một câu cảm thán. Người mù cũng nhìn ra nãy giờ Tần thiếu
phu nhân một chút thiệt cũng không phải chịu. Thế mà Tần lão đại lại
giống như cô ấy gặp phải ấm ức lớn lắm vậy.
“Đến mạng của cậu ta, cậu ta cũng có thể cam tâm tình nguyện hai tay dâng lên trước mặt cô
ấy, chỉ thế kia đã ăn thua gì.” Diệp Vô Song lắc đầu nói.
“Không biết Sở Tiêu có còn nhớ cô ta là ai không?” Kỷ Dạ Hàn nhún vai, lãnh đạm nói.
“Chắc chắn sẽ rất tức giận. Cô ta lại dám lôi cậu ấy ra làm lá chắn trước mặt bảo bối nhỏ của Phong.”
“Đụng trúng ai không đụng, lại đụng phải ôn thần đó, xui cho cô ta rồi.” Diệp Vô Song lắc đầu.
“Đi thôi, ở đây đã hết chuyện vui, chúng ta đi đua một chuyến. Đã lâu rồi
chưa đua xe cùng cậu.” Ánh mắt miết nhẹ qua bên kia, Diệp Vô Song vỗ vai Kỷ Dạ Hàn nói.
Hai người đàn ông cứ như vậy âm thầm rời khỏi đây.
Bên Diễm Tinh, cô chỉ muốn mau chóng có cái lỗ cho mình chui xuống. Hiện
tại, có khi ở dưới đấy còn an toàn hơn trên mặt đất. Trong lòng thấp
thỏm không dám nhìn mặt Tần Phong.
Thấy cô trốn tránh mình, Tần
Phong nâng cằm Diễm Tinh lên, cười đến ma mị: “Sao vậy? Chạy cũng đã
chạy xong, hiện tại lại muốn trốn anh?”
Mạn Nhu và Diệu An đằng
sau nghe có mùi nguy hiểm trong giọng nói của Tần Phong. Nhanh chóng
ngẩng đầu: “Tần thiếu, A Tinh, vậy chúng tôi đi trước. Ở khách sạn còn
có một số việc cần kiểm tra lại, không ở đây làm phiền hai người nữa.”
“Được, Jason, tiễn hai vị tiểu thư về.” Tần Phong gật đầu, tầm mắt hơi chuyển
tới chỗ Mạn Nhu và Diệu An sau đó lại đặt lên người cô vợ nhỏ của mình.
“An An, Nhu Nhi…” Diễm Tinh thấy hai cô bạn muốn chạy, đôi mắt to tròn
trừng lớn như không tin. Hai cậu ấy cứ như vậy định chạy, bỏ mặc cô ở
đây sao?
Diệu An và Mạn Nhu hối lỗi nhìn Diễm Tinh. Sau đó cũng
theo Jason đi mất, không quay đầu lại. Xin lỗi A Tinh, Tần thiếu tức
giận như vậy, bọn tớ phải đi trước bảo toàn tính mạng.
“Cô gái
nhỏ, có phải anh quá nuông chiều em rồi đúng không? Nên em mới cắt đuôi
người của chúng ta, còn lén chạy tới đây đua xe.” Ngón tay cái của Tần
Phong miết nhẹ đôi môi đỏ mọng của Diễm Tinh, thanh âm mang theo chút
cảnh cáo.
Người của Phong Vũ đã sớm bị ánh mắt của Tần Phong đuổi đi. Trên đường đua to lớn lúc này, chỉ còn có Tần Phong và Diễm Tinh.
“Em…” Diễm Tinh căn bản không biết nên nói lại thế nào. Cô cắt đuôi người của hắn là thật, tới đây đua xe cũng là thật. Còn bị bắt gặp trong tình
trạng đang hùng hổ dọa người, thật sự không còn đường chối cãi.
“Em là sợ anh không cho em đua xe nên mới như vậy. Không có ý định giấu anh mà, khi anh tới, em sẽ thành thật nói hết.” Diễm Tinh ấm ức ngước mắt
lên nhìn Tần Phong. Đôi mắt cô hiện tại sáng ngời, đáng thương vô cùng.
“Đáng lẽ ra anh định để ngày mai sẽ dẫn em tới đây đua xe. Nhưng hôm nay em
đến rồi cũng tốt, ngày mai có thời gian làm việc khác.” Tần Phong cúi
xuống hôn lên môi cô một cái, cười tà mị nói.
Capo Sở Tiêu đến
đây cùng với Kỷ Dạ Hàn và Diệp Vô Song. Nhưng hắn ở trong phòng sửa
soạn, tối nay sẽ được gặp cô gái trong lòng. Nên ăn mặc đẹp một chút, có thể câu được hồn cô ấy về là tốt nhất. Chỉ là đang sửa soạn dở thì
tiếng chuông cửa vang lên.
Capo Sở Tiêu nhíu mày, khi mở cửa thấy Jason đứng bên ngoài, kèm theo đó dưới chân anh là một cô gái khá quen
mắt. Có điều trông cô ta vô cùng chật vật, còn đang ôm lấy tay phải của
mình khóc. Vừa nhìn liền biết bàn tay kia bị bẻ gãy rồi.
“Capo thiếu gia, lúc nãy cô gái này có chút xích mích với chủ mẫu của chúng
tôi. Bị lão đại bẻ một tay, rồi đưa tới đây.” Jason cười cười nói.
“Đắc tội với cô gái nhỏ của Phong thì liên quan gì tới tôi.” Capo Sở Tiêu nghe Jason nói vậy càng ngày càng khó hiểu.
“À, là vì cô gái này nói rằng cô ấy có Capo thiếu gia chống lưng. Lão đại
nói nể mặt Capo thiếu gia, chỉ lấy đi bàn tay phải định đánh chủ mẫu của chúng tôi. Còn lại để Capo thiếu gia giải quyết. Lão đại còn nói rằng,
mong ngài quản giáo người của mình cho tốt, đừng để cô ta chạy lung tung làm mất hứng chủ mẫu.” Jason càng nói, ý cười trong mắt càng lan rộng.
Mà sắc mặt của Capo Sở Tiêu cũng càng ngày càng đen.
“Cô gái này đắc tội với chủ mẫu và bạn của cô ấy. Mong Capo thiếu gia trừng trị nghiêm khắc. Những lời cần chuyển tôi đã chuyển xong, người cũng đã đưa tới đây. Vậy tôi không làm phiền Capo thiếu gia nữa. Tôi còn phải
về nói lại với lão đại của chúng tôi, chào ngài.” Jason cúi người nói
một lèo rồi rời đi.
“Đợi đã, anh vừa nói…đắc tội với Diễm Tinh và bạn cô ấy? Là Mã tiểu thư và Giản tiểu thư?” Capo Sở Tiêu nghe ra điểm
không đúng, ngay lập tức lên tiếng.
“Đúng vậy ạ.”
“Vậy cô ta nói cô ta là bạn gái của tôi, cả Diễm Tinh và bạn cô ấy đều biết?”
“Đúng vậy Capo thiếu gia.” Jason lại gật đầu.
“Chết tiệt!” Capo Sở Tiêu nghe vậy không khỏi chửi thề một tiếng, nghiến răng nói với Jason: “Nói với lão đại của cậu, tôi nhất định sẽ đòi lại món
nợ này thay vợ hắn!”
“Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời tới lão đại.” Jason cười cười gật đầu nói rồi quay người đi mất.
Capo Sở Tiêu lúc này ánh mắt giống như muốn đem người phụ nữ kia ra lăng
trì, hắn gọi cho thuộc hạ thân cận, lạnh lẽo nói: “Mau tới đây!”
Chốc lát sau, một người đàn ông ngoại quốc xuất hiện trước cửa phòng của Capo Sở Tiêu cung kính cúi đầu với hắn.
“Cô ta ăn nói không có chừng mực, tự cậu nên biết phải làm gì rồi đấy!” Hắn lạnh lùng nhìn cô gái kia, ánh mắt không chút thương cảm. Hắn không nhớ người này là ai, nhưng dám đem tên hắn đi nói lung tung, còn là để cô
gái kia nghe thấy, không thể tha thứ được!
“Vâng thiếu gia!” Người đàn ông đó cúi người rồi nhanh chóng đem cô gái mặt mày trắng bệch kia đi mất.
Đằng này Diễm Tinh bị Tần Phong vững vàng ôm lấy. Giữa thanh thiên bạch
nhật, hắn lại ôm hôn cô ngay trên đường đua này, Diễm Tinh da mặt không
dày bằng Tần Phong, sao có thể không đỏ mặt. Nơi đây là điểm rất dễ
thấy, dù người của Phong Vũ không có mặt ở đây, nhưng tình cờ cũng có
thể nhìn thấy được. Nghĩ tới đây, thẹn thùng lại dâng lên, Diễm Tinh cựa quậy, muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn. Có điều không những không hiệu
quả, còn bị Tần Phong ôm chặt hơn, hắn cắn xuống môi cô một cái tỏ ý bất mãn.
Tới khi hai đôi môi tách ra, đôi mắt lung linh của Diễm
Tinh đã đầy một làn nước. Hơi thở gấp gáp, cả người chỉ có thể dựa vào
Tần Phong, nhờ sức mạnh của hắn chống đỡ.
Tần Phong không nói hai lời ôm lấy Diễm Tinh đi ra xe.
Chiếc xe sang trọng một đường tới khách sạn, cũng một đường này Diễm Tinh bị
Tần Phong châm ngòi thổi lửa trên người. Cô lại không dám hé răng, sợ
rằng bên trên tài xế sẽ nghe thấy, chỉ có thể cắn răng thở dốc. Chiếc áo da màu trắng trên người đã sớm bị Tần Phong kéo xuống lộ ra cảnh xuân
tuyệt đẹp.
“Phong…không được…họ sẽ nghe thấy.” Diễm Tinh thấp giọng nức nở trong lòng hắn.
“Cô gái không lương tâm. Anh nhớ em như vậy, cố gắng hoàn thành sớm công
việc để tới đây. Em lại ngược lại, không hề nhớ anh chút nào, còn trốn
anh đua xe. Hôm nay nếu không phạt em, tôi không mang họ Tần!” Tần Phong dọc theo cần cổ trắng nõn của cô hôn xuống, bá đạo nói.
Đến khi
tới khách sạn, mặt Diễm Tinh đã nhuốm màu đỏ, cả người vô lực. Chỉ có
thể để mặc Tần Phong bao bọc mình trong chiếc áo khoác to của hắn rồi ôm cô vào trong khách sạn.
Tần Phong một đường ôm Diễm Tinh tới
phòng của cô. Đem Diễm Tinh đặt xuống giường lớn, ưu nhã cởi cúc áo.
Nhìn hắn lúc này không chút vội vàng, nhưng ánh mắt hắn nhìn Diễm Tinh
lại nóng vô cùng.
Diễm Tinh lần đầu tiên thấy ánh mắt kiểu này
của Tần Phong. Cô bối rối ngồi dậy, kéo chăn che nửa thân trên của mình, cười cười nói: “Phong…em…em hơi đói!”
Động tác tay của Tần Phong hơi khựng lại, sau đó hắn gật đầu: “Được, để anh gọi đồ ăn cho em.”
Nhưng cúc áo hắn cũng không cài lại, áo sơ mi được cởi hai cúc để lộ ra
vòm ngực rắn chắc.
Diễm Tinh thấy hắn thoải mái đồng ý như vậy. Trong lòng có chút đề phòng, chắc chắn có âm mưu.
Diễm Tinh bò dậy, đi vào trong phòng vệ sinh thay đồ. Cô có cảm giác, mỗi
lần nhìn thấy cô mặc mấy bộ đồ da bó sát này, Tần Phong đặc biệt dễ hóa
sói. Vẫn là nên thay ra tốt hơn.
Đợi đến khi Tần Phong gọi đồ ăn
xong đi vào thì đã không thấy cô gái nhỏ đâu. Hắn nhếch môi ngồi xuống,
tựa vào đầu giường, mắt chăm chú nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, tay gõ nhẹ xuống dưới đệm.