Khách mời có mặt tại đây đều bị đoạn video kia làm chấn động. Hôm nay tới đây tham dự lễ cưới, lại không ngờ được xem một màn kịch hay đến như vậy.
Hai người này quả nhiên là xứng đôi vừa lứa. Đều là hạng người không ra gì.
"A Tinh, vở kịch này thật hay." Diệu An không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Diễm Tinh thì thầm nói.
"Về sau sẽ còn hay hơn nữa." Diễm Tinh cong môi cười nhẹ.
Thẩm Tử Mặc sau khi đoạn video kia kết thúc, hai mắt tràn đầy tơ máu, tức
giận dồn nén quá nhiều, rốt cuộc là trút hết lên người Chu Thiên Ân. Anh ta giơ tay tát thật mạnh lên mặt Chu Thiên Ân khiến cô ta ngã nhào ra
đất. Sau đó vung tay đi mất, không thèm nhìn cô ta lấy một cái. Còn về
cha mẹ Thẩm, họ mặt lạnh tiến lên nói với cha mẹ Chu: "Con gái các người giỏi lắm, vậy mà muốn lấy tiền của nhà chúng tôi bao dưỡng tình nhân
bên ngoài. Tiệc cưới này, tốt nhất nên hủy đi." Cha Thẩm bực giọng nói
sau đó cũng phất ta ra về.
Tiệc cưới cứ như vậy kết thúc trong sự giễu cợt của mọi người. Ba cô gái
Diễm Tinh cũng trở về. Vở kịch tiếp theo các cô không tiện góp vui,
nhưng không sao, vẫn sẽ có người báo lại chi tiết.
Tại căn phòng nghỉ trong tòa biệt thự, Chu Thiên Ân một thân váy cưới ngồi
dưới đất. Mặt mũi tèm lem, hiện tại cô ta trông vô cùng chật vật.
Cha Chu nhìn bộ dáng này của con gái, không khỏi cảm thấy chán ghét, liền
tiến lên tát cô ta mấy cái. Nếu không phải có mẹ Chu ngăn cản, e là giờ
này Chu Thiên Ân có khả năng đã bị đánh tới hôn mê bất tỉnh.
"Mày có biết mày đã gây ra đại họa gì không hả? Quyến rũ được Thẩm Tử Mặc
thì tao không nói, lại còn không biết điều đi dan díu với người khác còn để bị bắt được. Hôm nay tiền đồ nhà họ Chu đều đã bị hủy trong tay mày, mày có biết không hả?" Cha Chu tức giận mắng chửi.
Chu Thiên Ân bị mắng không thể phản kháng chỉ có thể ngồi đó khóc.
"Chú, đừng mắng chị ấy nữa. Điều quan trọng nhất của chúng ta hiện tại đó
chính là tìm cách giải quyết cục diện này." Chu Thiên Tâm đứng một bên
tận tình khuyên nhủ.
"Tâm Nhi,
đây không phải chuyện con có thể xen vào!" Mẹ Chu nhìn Chu Thiên Tâm vốn không vừa mắt. Bây giờ thấy cô ta có bộ dáng như vậy liền không chịu
nổi nói.
"Chị dâu, con bé đây
cũng chỉ là đang suy nghĩ cách cứu vãn mọi việc mà thôi." Mẹ Chu Thiên
Tâm thấy con gái bị mắng, nhịn không được cũng lên tiếng nói lại.
"Hiện tại chuyện này truyền ra, còn là giữa đám đông như vậy. Chắc chắn sau
ngày hôm nay cổ phiếu của chúng ta sẽ giảm mạnh. Chu gia hiện tại có thể nói đắc tội với cả Giản gia lẫn Thẩm gia. Còn có cách nào có thể cứu
vãn được nữa đây!" Cha Chu tức giận. Lại nhớ đến đứa con gái không biết
cố gắng của mình ông ta tát một cái nữa vào mặt Chu Thiên Ân rống lên:
"Mày cút ngay cho khuất mắt tao!"
Chu Thiên Ân vốn hiện tại đã không còn sức lực chống đỡ, chỉ đành để mẹ Chu đỡ ra bên ngoài. Ánh mắt cô ta lúc này vô cùng hoảng loạn. Rốt cuộc là
vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Rồi trong đầu Chu Thiên Ân nhảy
ra một ý nghĩ. Đúng rồi, sau khi Chu Thiên Tâm trở về những chuyện này
mới xảy ra. Vậy tất cả đều do một tay nó bày trò! Cô ta còn chưa đi ra
khỏi phòng đã quay người lại đẩy Chu Thiên Tâm một cái khiến Chu Thiên
Tâm ngã xuống.
"Ân Ân, con làm
cái gì vậy!" Mẹ Chu Thiên Tâm thấy con gái bị đẩy thì lao lên vừa đỡ Chu Thiên Tâm đứng dậy vừa trừng Chu Thiên Ân.
Nhưng Chu Thiên Ân không quan tâm đến bà ta, cô ta mặt mày hung dữ chỉ vào
Chu Thiên Tâm nói: "Mày...! Chính mày làm có đúng không? Chính mày đã
bày ra mấy trò này khiến tao mất mặt có đúng vậy không?" Sau đó quỳ
xuống bên cạnh cha Chu nói: "Cha, là nó. Từ khi nó trở về thì mọi chuyện mới trở thành như vậy. Nó muốn trả thù con đó cha à."
Cha Chu nghe Chu Thiên Ân nói vậy thì nhướng mày. Đúng là không ngoại trừ
khả năng này. Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Chu Thiên Tâm vừa mới
được mẹ nâng lên.
Chu Thiên Tâm cong môi cười thành tiếng: "Chị họ! Theo như chị nói là em muốn trả thù chị nên mới bày ra chuyện này. Vậy chị có thể cho em biết, rốt cuộc em
và chị có thù oán sâu nặng đến mức nào lại khiến em có thể lấy cả gia
tộc mình ra để đặt cược được không?"
"Tại vì...." Chu Thiên Ân nghẹn lời. Nếu bây giờ cô ta nói chuyện cô ta sai
người tới giết Chu Thiên Tâm, vậy thì cô ta có kết cục gì cô ta biết rất rõ.
"Chị họ. Tất cả mọi chuyện là chị làm sai. Bên ngoài chị đắc tội bao nhiêu người chị còn không
biết sao? Cho nên đừng đem mấy chuyện này đổ lên đầu em. Huống hồ, em
đây còn rất rộng lượng chuyện mọi người tổ chức một tang lễ rất hoành
tráng dành cho em đó." Chu Thiên Tâm hừ lạnh. Sau đó quay sang cha Chu:
"Cháu vừa mới trở về, còn chút mệt mỏi vậy cháu xin phép về trước ạ."
Nói xong cô ta cũng cùng mẹ đi ra bên ngoài.
Chu Thiên Ân sau đó bị đưa về phòng. Cô ta đến hiện tại vẫn không hiểu vì sao mọi chuyện thành ra như vậy.
Bên này sau khi ra về Diệu An cũng không trở về nhà ngay mà đi tới một quán bar gần đó. Cô lắc ly rượu trong tay, khóe môi nở nụ cười cay đắng rồi
uống cạn chén rượu.
Mạn Nhu từ
bên ngoài đi vào thấy bộ dạng này của Diệu An không khỏi thở dài. Cô
tiến đến cạnh Diệu An, đoạt lấy ly rượu trong tay cô nói: "An An, cậu
đừng uống nữa, nãy giờ đã uống rất nhiều rồi."
"Nhu Nhi. Để tớ uống được không. Chỉ hôm nay mà thôi." Diệu An nhẹ giọng nói.
"Nhu Nhi, hôm nay tâm trạng tóe rất không tốt. Tớ biết rõ anh ấy có người
trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được hướng mắt về phía anh ấy. Tớ cũng
biết làm vậy là không nên nhưng lại tự chủ không được. Tớ theo dõi anh
ấy từ rất lâu rồi, nhưng lại không dám tới gần." Diệu An cười khổ nói.
"Cậu nói đền Tần thiếu sao." Mạn Nhu thấy bạn mình buồn rầu, không thể làm
gì khác ngoài ngồi xuống tâm sự cùng Diệu An, cô thấp giọng dò hỏi.
"Tớ có thể cảm nhận được. Mỗi lần nhìn thấy A Tinh cùng anh ấy, tâm trạng
của cậu đều sẽ thay đổi. Dù biết hóa không lớn nhưng tớ vẫn nhìn ra
được." Mạn Nhu thở dài.
"An An, tớ biết cậu đối với anh ấy là thứ tình cảm đó. Nhưng..." Mạn Nhu lên tiếng khuyên nhủ.
"Tớ biết trong lòng anh ấy trước giờ đều không có tớ. Gặp và chào hỏi chúng ta đều là vì chúng ta có quan hệ thân thiết với A Tinh. Cậu yên tâm, tớ không làm ra chuyện gì khác thường đâu. Chỉ là hôm nay biết được hai
người họ...tớ mới nhịn không được muốn uống vài ly. Sau ngày hôm nay tớ
sẽ triệt để cắt đứt đoạn tình cảm không nên có này."
Mạn Nhu lần đầu tiên thấy Diệu An mang bộ dáng khổ sở như vậy, trong lòng
cùng buồn theo cô. Hai cô gái ngồi đó an ủi nhau, mãi đến lúc sau mới ra khỏi quán bar.
Chỉ là hai cô gái không hề
biết đến, khi hai cô đứng lên thì một người đàn ông ngồi ở ghế đằng sau
cũng nhìn sang. Người này chính là nhị thiếu của Tần gia, Tần Lâm. Khóe
môi Tần Lâm cong lên. Quán bar này không phải quán bar nổi tiếng, theo
lý hắn không thể có mặt ở đây. Nhưng hiện tại Tần Lâm cảm thấy hôm nay
hắn đến đây, lại vô tình thu hoạch được rất nhiều chuyện bất ngờ.
Tần gia
"Con thật sự Mã Diệu An thích Tần Phong?" Ngu Tư Vũ không xác định hỏi lại.
"Thật sự, là con nghe thấy họ nói." Tần Lâm gật đầu nói.
"Nếu vậy thì có chuyện vui rồi đây." Ngu Tư Vũ cười cười.
"Mẹ sẽ đem tin này đến tai Quách Ngọc. Cô ta khắc tự có cách làm khiến chúng ta hài lòng."
Như Ngu Tư Vũ nói, ngày hôm sau Quách Ngọc đã nhận được tin tức này cô ta
ngồi cưới trong phòng tới chảy cả nước mắt, hồi lâu sau mới dừng lại
được. Đây là lần đầu tiên Quách Ngọc thấy có người thích Tần Phong lại
hữu dụng như vậy. Để cô xem xem, hai người này rốt cuộc có thể tiếp tục
làm bạn được nữa hay không!
Nghĩ tới đây, cô ta liền đi tới phòng của chị gái mình, Quách Hân.
Quách Hân là một cô gái xinh đẹp, khí chất cao quý tao nhã. Lúc nào cũng là bộ dáng trầm tĩnh, ổn trọng.
"Chị!" Quách Ngọc cười nói với Quách Hân.
"Sao vậy?" Quách Hân thấy em gái tới thì dừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu lên hỏi.
"Không có gì ạ. Em chỉ muốn đến hỏi cái người đắc tội em, chị đã xử lý cô ta chưa?" Quách Ngọc ngồi xuống ghế nâng môi nói.
"Chưa." Quách Hân lạnh nhạt trả lời.
"Vậy chị giao cô ta cho em đi. Em có chuyện cần đến cô ta."
"Được."
Chu Thiên Ân từ sau chuyện lễ cưới liền bị cấm tại một căn biệt thự nhỏ ngoại thành của Chu gia.
Lúc này Chu Thiên Tâm đang đứng bên ngoài căn biệt thự phủ đầy bụi bặm.
Trong lòng không khỏi cười lạnh. Ngày trước, khi Chu Thiên Ân phát hiện
ra cô cùng Thẩm Tử Mặc có tư tình, sau đó cô cũng bị nhốt ở nơi này. Rồi chưa đến mấy ngày liền bị đuổi ra nước ngoài, và suýt chút nữa bị Chu
Thiên Ân hại chết.
Tuy nơi đây
gọi là biệt thự, nhưng giống như một lồng giam. Trong đó căn bạn mọi thứ đều sơ sài. Không có kẻ hầu người hạ, cũng chẳng được quét dọn thường
xuyên. Một người luôn sống trong nhung lụa như Chu Thiên Ân sao có thể
chịu nổi đây. Chu Thiên Tâm bật cười, cô muốn. Chu Thiên Ân nếm trải hết tất cả những gì mà cô đã phải trải qua, tất cả!
Chu Thiên Tâm nhếch môi đi vào bên trong căn biệt thự. Vào đến phòng khách, thấy Chu Thiên Ân đang sững sờ ngồi nơi đó, mắt không có chút tiêu cự
nào. Trên người cô ta mặc một chiếc váy cũ, tóc cũng không thèm chải
nhìn vô cùng nhếch nhác.
"Chị Ân Ân, sao lại buồn như vậy? Có gì có thể nói với em, em sẵn sàng giúp chị!" Chu Thiên Tâm cười nhẹ đi tới.
Chu Thiên Ân lúc này mới có phản ứng, cô ta nhếch môi cười mỉa một tiếng,
sau đó ngẩng đầu lên nhìn Chu Thiên Tâm. Nếu như ánh mắt có thể giết
chết người, lúc này e rằng có lẽ Chu Thiên Tâm đã sớm không còn nữa.
"Không cần phải giả bộ. Là mày làm đúng không? Mày muốn trả thù tao vì tao đẩy mày ra nước ngoài cho nên mày mới bày ra trò này!" Chu Thân Ân gằn
giọng.
"Chị Ân Ân, chị có phải
đã quên gì rồi không? Vậy để em nhắc lại cho chị nhớ nhé. Nếu như không
có sự kiện em rơi xuống vực kia, thì em cũng sẽ không về đây như vậy.
Cho nên em sao có thể ghét chị được, ngược lại em phải cảm ơn chị mới
đúng." Chu Thiên Tâm đi tới trước mặt Chu Thiên Ân, bộ dáng cao ngạo
nhìn cô ta.
"Mày đã biết chuyện đó? Ha, cho nên mới lập ra kế hoạch này trả thù tao! Chu Thiên
Tâm....tao ân hận vì khi đó đã không giết chết mày, mày..." Chu Thiên Ân tức giận rống lên, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Chu Thiên Tâm ngăn
lại: "Chính vì tôi chưa chết, cho nên chị bây giờ mới như vậy!"
Chu Thiên Tâm nhìn vào đôi mắt đang chứa đầy lửa giận kia thản nhiên nói.
"Có điều, tôi cần phải đính chính lại một chuyện. Những chuyện trong lễ
cưới của chị tôi không phải người làm, nhưng tôi đều biết hết. Chị không nhớ rằng mình đã đắc tội đến ai hay sao? Hahaha." Chu Thiên Tâm cười
lớn.
"Mày nói vậy là có ý gì!"
Chu Thiên Ân nghe vậy hơi ngây người, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình, cô ta cắn răng nói.
"Chị nhớ lại xem, chị từng hại ai suýt chết?" Chu Thiên Tâm thấy Chu Thiên
Ân đã nghĩ ra gì đó, không ngại đổ thêm chút dầu vào lửa.
"Họ cũng chính là người đã cứu tôi ra khỏi cái bẫy của chị. Và cũng là
người đem những bằng chứng chị là người đứng sau việc tôi suýt chết tung ra bên ngoài."
"Sắp tới chị sẽ phải ra nước ngoài, không thể trở về, giống như tôi lúc trước vậy. À
quên không nói, vì tôi cùng họ có mối quan hệ khá tốt, cho nên Chu gia
không gặp vấn đề gì. Hiện tại, tôi sẽ thay chị tiếp quản vị trí phó giám đốc. Chị Ân Ân, mong rằng chị sẽ có thể ra nước ngoài một cách suôn
sẻ." Chu Thiên Tâm khinh miệt nhìn Chu Thiên Ân một cái sau đó đi ra
ngoài. Không quan tâm đến người đằng sau sắc mặt đã trắng bệch, tay chân run rẩy ngã sấp xuống.