Quách Ngọc nghe đến đây, không khỏi tức giận cười một tiếng: "Em thật sự rất tự tin."
"Không, em chỉ nói sự thật." Diễm Tinh lắc đầu.
"Nếu em nghĩ cho Tần Phong, vậy nên cân nhắc lời chị nói. Nghe nói tiểu thư
chi thứ nhất của Triệu gia từ bé đến giờ đều ở lại trong nước học tập.
Em chưa từng ra ngoài, không biết được bên ngoài có bao nhiêu khắc
nghiệt. Lúc bằng tuổi em, chị đã trở về Quách Thị làm việc, cho nên đừng lôi những lời lẽ trẻ con đấy ra để nói với chị." Quách Ngọc lúc này đã
bị tức giận che mờ lý trí.
"Ha. Chị có lẽ ở nước ngoài lâu quá nên không biết. Cách đây 6 năm, em đã có một công ty giải trí đứng tên mình. Sau 6 năm hoạt động của nó vẫn rất
tốt, là một trong những công ty đứng đầu cả nước, không những thế, nở
nước ngoài, ai cũng biết đến Hạo Tinh. Nếu chị so sánh như vậy, chẳng
phải người ở trong nước học là em đây hiện tại đã có công ty riêng, có
chút thành tựu biểu hiện sự cố gắng. Còn chị, được nhìn nhiều, nghe
nhiều cũng hiểu biết nhiều vẫn lấy tập đoàn của nhà ra dọa nạt em sao."
Diễm Tinh bật cười trước lý lẽ kia của Quách Ngọc. Giờ thì cô đã hiểu vì sao cả kiếp trước lẫn kiếp này Tần Phong đều không thích Quách Ngọc. Cô gái này quá ngông cuồng, luôn cho rằng mình là tốt nhất. Trên đời này,
bất kỳ cô gái nào cũng không thể tốt bằng cô ta.
"Em không có thời gian ở đây nói chuyện với chị nữa, em hơi mệt, muốn vào
nghỉ một lát. Chị cứ tiếp tục ở lại chơi nhé." Nói xong Diễm Tinh quay
người vào biệt thự, không để cho Quách Ngọc có thời gian tiếp lời.
Cuộc trò chuyện của hai cô gái dưới này, vừa vặn lọt vào tai Lâm lão gia cùng Tần Phong bên trên.
"Cô gái này phong thái hơn người, cũng là một cô gái thông minh. Mắt chọn
người của cháu không tồi." Giọng nói vui mừng của Lâm lão gia vang lên.
"Cô ấy từ bé đã không dễ bị bắt nạt." Tần Phong nói, môi hắn khẽ nâng lên một vòng.
"Phong Nhi, dù sao Quách Ngọc cũng là cháu gái của bạn ông. Nếu con bé không
làm gì quá đáng, cháu cũng đừng nặng tay." Lâm lão gia nói.
"Chỉ cần cô ta không động vào A Tinh, cháu sẽ không rảnh bận tâm đến cô ta.
Còn nếu cô ta cứ nhất nhất đánh chủ ý không tốt lên người cô ấy, thì
cháu không đảm bảo." Tần Phong một chút cũng không nghĩ ngợi nói.
"Hôm nay cháu biết ông muốn thử năng lực của A Tinh, cho nên cháu sẽ không
để ý. Nhưng cháu không muốn có lần sau. Người cháu đã nhận định, sẽ
không thay đổi."
"Được, ông không có ý kiến gì với A Tinh nữa." Lâm lão gia gật đầu nói.
Tần Phong chào ông một câu rồi đi ra bên ngoài. Vừa xuống nhà liền thấy
Diễm Tinh đang đi vào, khuôn mặt cô vẫn thản nhiên như lúc đầu.
Thấy cô, Tần Phong đi tới ôm lấy hông Diễm Tinh, sủng nịnh hỏi: "Có mệt không?"
"Vẫn ổn." Diễm Tinh cười nhìn hắn.
Một màn này bị Quách Ngọc từ đằng sau nhìn thấy. Cô ta trước giờ chưa từng
được nhìn Tần Phong cười. Vậy mà bây giờ hắn lại cười dịu dàng với người con gái khác. Tim cô ta như bị hàng ngàn mũi kim đâm, đau đến không thở nổi.
"Phong ca, em có chuyện
công việc cần bàn, liên quan đến bên kia, anh có thể nói chuyện riêng
với em một chút được không?" Quách Ngọc nhìn không nổi nữa bèn lên
tiếng.
Diễm Tinh không quay lại cũng biết hiện tại Quách Ngọc đang nhìn cô. Tâm trạng cô bỗng nhiên
trùng xuống. Cô không thích vị tiểu thư này.
"Phong ca ca, anh có việc khó nói trước mặt em, vậy em tránh mặt một chút cũng được." Diễm Tinh mỉm cười nói. Nhưng trong giọng điệu của cô hiển nhiên không vui.
"A Tinh quả nhiên
hiểu chuyện." Quách Ngọc tươi cười tiến đến. Cô ta thầm chế nhạo, Tần
Phong ghét nhất là loại bám chặt không buông. Huống hồ hiện tại hắn đi
bàn công chuyện, cô gái kia lại muốn đi theo, còn bày ra giọng điệu như
vậy, chắc chắn sẽ chọc Tần Phong nổi giận.
Nhưng khác với tưởng tượng của Quách Ngọc, Tần Phong vươn tay sờ lấy sườn mặt của cô gái nhỏ, ánh mắt phảng phất ý cười nói: "Không có gì, đều là
chuyện em có thể biết. Đi thôi." Tần Phong ôm Diễm Tinh đi lên thư phòng của hắn ở trên lầu.
Quách Ngọc đứng bên dưới sửng sốt. Tần Phong thật sự cho Triệu Diễm Tinh nghe
chuyện ư. Mặc dù anh đã biết là chuyện của tổ chức! Nhưng đã nói ra,
Quách Ngọc cũng không thể thu lại. Đành đi lên tầng, vào thư phòng của
Tần Phong.
Lúc cô ta vào, Diễm
Tinh đang ngồi ngay ngắn trên đùi hắn. Đầu dựa vào lồng ngực to lớn, mắt đen to tròn nhìn xung quanh đánh giá căn phòng. Mà Tần Phong một chút
cũng không tỏ vẻ không vui vì cô gái trong ngực đang ngó nghiêng phòng
hắn. Ngược lại, tay hắn tự nhiên vuốt mái tóc cô, giống như hành động
này từ lâu đã thành một thói quen của hắn. Quách Ngọc không khỏi nhớ lại khi cô ta lần đầu tiên bước chân vào đây. Vì tò mò nên cũng nhìn ngang
ngó dọc một chút. Ngay sau đó bị Tần Phong lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo. Nói cô ta nếu còn nhìn thì tốt nhất nên cút khỏi tầm mắt của hắn. Từ đó về sau Quách Ngọc liền không dám nhìn lung tung nữa. Ánh mắt lúc nào
cũng dừng ở dưới đất, không dám ngó nghiêng nữa.
Thấy cô ta bước vào, Tần Phong nhàn nhạt lên tiếng: "Có chuyện gì? Cô nói đi!"
"À, là bên gia tộc Lucas. Đợt vừa rồi lão đại của họ sang bên Lâm gia
thương lượng với chú hai của em. Em nghe ngóng được có liên quan tới
anh." Quách Ngọc lấy lại vẻ mặt trấn tĩnh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tần Phong và Diễm Tinh nói.
Tần Phong gật đầu: "Chuyện này tôi đã biết."
"Họ chuẩn bị cho lô hàng sắp tới, sẽ đi đến Trung Đông. Mà lô hàng này
trùng hợp đường đi với lô hàng bên anh, em nghĩ nên cẩn thận một chút."
Quách Ngọc cười gượng nói tiếp.
"Cái này tôi cũng đã biết. Nếu cô không còn việc gì, vậy có thể về được rồi." Tần Phong nhíu mày, mất kiên nhẫn nói.
Diễm Tinh ngồi trong lòng hắn, nghe giọng điệu này sống lưng không khỏi lạnh lẽo. Khi ở bên cạnh cô, hắn chưa từng dùng ngữ điệu như vậy. Kể cả khi
tức giận với cô, hắn cũng không dùng giọng điệu này. Cô nâng mắt nhìn
gương mặt Quách Ngọc bên kia, không khỏi nảy sinh chút thương cảm.
Quách Ngọc nghe hắn trắng trợn đuổi người, cũng không thể tiếp tục ở lại.
Miễn cưỡng cười một tiếng nói: "Em chỉ đến nói vậy thôi, bên tập đoàn
còn có việc, em đi trước đây. Lần sau em sẽ lại đến thăm ông ngoại Lâm."
"Quách Ngọc, theo lời ông ngoại tôi, Lâm gia và Quách gia cũng có giao tình
mấy chục năm. Cho nên, cô đừng tự mình phá hủy đi giao tình đó." Khi
chân Quách Ngọc chuẩn bị bước ra bên ngoài, giọng nói của Tần Phong đột
ngột vang lên.
Hắn đang cảnh
cáo cô! Cảnh cáo cô không được đụng đến cô gái của hắn! Quách Ngọc cắn
răng: "Anh yên tâm, em sẽ không làm những chuyện như vậy." Nói xong,
Quách Ngọc cũng không ở lại đây lâu thêm, nhanh chóng đi ra ngoài. Cô ta sẽ không làm gì, nhưng người khác có làm hay không thì cô ta cũng không quản được. Một ý nghĩ nhe nhóm trong lòng Quách Ngọc.
Diễm Tinh nhìn Quách Ngọc đi giống như chạy đằng kia nhíu mày nói: "Cô ấy
vừa nói tới lô hàng đi Trung Đông của anh, có ổn không?"
"Không sao, anh đã sắp xếp rồi." Tần Phong cúi người hôn lên trán cô.
Sau đó hắn cong môi nhìn Diễm Tinh: "Lúc nãy có phải em đang ghen không?"
"Em ghen đó, vậy thì sao chứ!" Diễm Tinh trừng hắn, dáng vẻ không nói lý.
"Không sao, rất tốt. Vậy anh có thể xem đây là câu trả lời của em không?" Tần
Phong hiếm khi nở nụ cười tươi như vậy. Âm thanh từ tính dẫn dắt Diễm
Tinh đi theo hướng mình muốn nghe.
"Đến thời hạn, nếu em nói không, vậy anh sẽ đồng ý sao?" Diễm Tinh bĩu môi.
"Đương nhiên là không!" Ý cười trong mắt Tần Phong sâu thêm một tầng. Hắn đã
nói rồi, đến lúc đó cô vẫn không chịu thông suốt vậy hắn chỉ còn cách ép buộc cô ở lại bên cạnh mình.
"Vậy anh còn hỏi làm gì chứ. Kết quả không phải anh đã rõ rồi sao?" Diễm
Tinh hừ lạnh chui đầu vào lòng hắn. Người này quá bá đạo, bá đạo đến mức cô không thể làm gì hơn ngoài nhảy vào cái bẫy mà hắn đã bố trí sẵn. Dù biết là như vậy cô vẫn cam tâm tình nguyện nhảy xuống. Nhưng cô biết
Tần Phong thật lòng với cô. Kiếp trước nếu như nói Lưu Hạo cũng từng có
tình cảm với cô, thì hắn không thể hiện gì quá nhiều. Cô cũng rất ít khi cảm nhận được tình cảm của Lưu Hạo. Nhưng với Tần Phong thì khác, thời
thời khắc khắc ở bên cạnh hắn cô đều có thể cảm nhận được.
"Anh muốn nghe chính em nói ra. Nếu không về sau, em lại lật lọng thì không
phải anh lỗ rồi sao?" Tần Phong không cho cô trốn, ép cô đối diện với
đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
"Ai... ai thèm lật lọng!" Diễm Tinh bị hắn nhìn có chút ngại, lắp bắp nói.
"Được, là lời em nói đấy." Đáy mắt hắn nhuộm đầy ý cười. Hắn nâng cằm Diễm
Tinh lên, hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cô. Hắn từ dịu dàng trở nên mạnh bạo. Giống như muốn hút cạn sinh khí của Diễm Tinh. Bàn tay nóng ấm của hắn lướt qua phần da thịt non mềm của cô.
Diễm Tinh bị hành động của hắn dọa đến, quay đầu muốn thoát. Lại bị hắn giữ
chặt không thoát nổi, đành nức nở nói: "Nhà ông...ông ngoại. Anh...đừng
làm...loạn."
Tần Phong cười
cười vẫn chuyên tâm hôn cô. Chiếc váy trên người Diễm Tinh bị hắn kéo
xuống vai để lộ ra phần xương quai xanh tinh xảo và thấp thoáng vòng 1
quyến rũ. Đôi môi ấm nóng của Tần Phong lướt qua cổ Diễm Tinh, để lại
từng dấu ẩn đỏ chót ở đó.
Diễm
Tinh bị hắn làm cho thần trí không rõ, cắn chặt răng không cho chính bản thân mình kêu thành tiếng. Không biết bao lâu sau hắn mới thỏa mãn
ngẩng đầu lên. Thấy cô gái nhỏ đôi mắt tràn ngập sương mù yếu ớt nằm
trong tay hắn, ý cười trên khóe môi Tần Phong ngày càng đậm, hài lòng
nhìn những dấu vết mình vừa làm ra trên người cô. Tần Phong kéo váy cô
lên, khàn giọng nói: "Vì đây là là chỗ của ông nên mới tha cho em một
lần, nếu không..."
Diễm Tinh
mềm nhũn nằm trong tay hắn run nhẹ. Người này thật sự chưa từng yêu ai
sao? Kỹ thuật trêu ghẹo của hắn thế nào lại thành thục hơn một người đã
từng yêu qua một đời như cô thế này.