Nhận được câu trả lời như vậy cũng khiến trong lòng vui hơn một chút
nhưng tâm trạng vẫn nặng trĩu, chẳng biết được thương hại hay an ủi nữa. Cơ mà nếu Trinh ăn đồ của mình thì thứ bạn trai nó đem đến bỏ đi đâu,
không lẽ đừng bảo là cái bụng thon gọn kia nuốt luôn cả hai nhé.
Lòng đã mang câu hỏi thì không thể chợp mắt nổi nếu không có đáp án mất.
Thật ra thứ mình quan tâm là bụng Trinh lớn đến nỗi tống cả hai suất vô
bụng không, chứ không phải là "giữa đồ ăn của mình và đồ người kia,
Trinh sẽ chọn cái nào" đâu nhé. Là tò mò, chỉ là tò mò thôi. Rồi tự dưng cái tư tưởng dại dột không nên làm nhất xuất hiện, tự trọng không ngăn
cản được tọc mạch, đó là rình trộm. Không phải rình trộm các bạn nữ múa, để cái lúc bật cao độ đàn hồi nảy tưng tưng cho xịt máu mũi đâu, mà là
để xem xem Trinh đối xử với đồ ăn hàng hiệu kia ra sao. Thề luôn đây là
phương pháp được quyết định trong lúc mất tỉnh táo, thảm hại nhất, trong lúc sáng suốt không bao giờ sử dụng phương pháp này, nhưng đây cũng là
phép thử thực dụng và nhanh nhất.
Nói là làm, ngay chiều hôm sau, đi sớm trước hẳn hai mươi phút, dựng chân chống ở cái nhà xe gần đó, lò mò cái bờ rào chui ra đằng sau sân tập. Cái bụi cỏ cao ngang ngực, rắn
rết thì chưa biết mà chẳng hiểu sao hồi đó liểu thế, cắm đầu vào không
sợ gì hết, nghĩ lại rùng hết cả mình, nhỡ có con gì bò bog lao lên ngoặm cho miếng thì. Cơ mà lội được nửa đường thì bông gai hoa xuyến chi găm
đầy quần áo, cố vén thảm cỏ tới chỗ quan sát được thị phía bên kia bắt
đầu nghỉ giải lao, giá mà đến sớm thêm năm phút nữa. Nhưng mục đích hôm
nay không phải cái đó, mắt đảo tìm Trinh, nín thở chờ đợi, chỉ thấy
Trinh lôi điện thoại ra bấm bấm gì đó, 2, 3 giây sau nhét lại vào túi
quần. Một lúc sau thì chạy ra ngoài rồi ngay lập tức quay lại với túi
lớn đồ ăn trên tay, hóa ra nãy Trinh nhắn tin cho người đó không phải
mình, mỗi tiếng bóc hộp làm lòng thêm nặng trĩu, nếu giả sử nó cho vào
miệng thì sao. Cũng đúng, đồ ăn vỉa hè sao mà so sánh được, đầu quay đi
nhưng tâm bắt nhìn vào hiện thức. Sau khi Trinh bóc hộp ra, rồi chia đồ
cho hết tất cả mọi người, còn mình tuyệt nhiên không giữ lấy một cái.
Mở mắt kinh ngạc tột độ, đến lúc cho hộp vào túi rác mà tim nhoẻn miệng
cười, "khà khà khà, thắng rồi, Trinh không ăn đồ kia". Sung sướng bò ra
khỏi bụi, có vài cây do vén không cẩn thận quật ngược vụt lại vào mặt,
ngáng chân nhưng tầm này thì không vướng, đạp hết mà băng băng tiến về
phía trước, lòng mừng thầm tự nhủ "1-0 nha anh trai".
Ra đến
ngoài đường lôi điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Trinh đến từ lúc
nào, lần này khác, dòng "cho mày năm phút" đập thẳng vào mặt. Ngó lại
cũng hơn chục phút từ lúc tin nhắn đến rồi, vội vàng phi vội ra xe mà đi cứ thấy cái gì xạo xạo, ngó lại cái quần thì ối dồi ôi, đặc kín bông
phi lao, áo cũng không thoát khỏi số phận, từ đầu đến chân luôn, chẳng
khác người rừng chỗ nào cả. Giờ sao? Phi luôn hay ở lại đây gỡ từng cái
ra một, phủi gọn một lượt hay nhúp từng cái ra một? Nghĩ cái nào cũng
tốn thời gian cả, thôi phi vội cho kịp hẹn chứ làm sạch xong sau lại
loang lổ máu cũng chẳng khác nhau là mấy.
Y như rằng đón tiếp là cái ánh nhìn châm chọc, điệu cười khả ố, giọng nói chễ giễu:
- Mày vừa chui ra từ xó xỉnh nào vậy?
Quê độ chẳng buồn giải thích, cố cắm cúi rũ người sạch được tý nào hay tý
đấy. Vậy mới có cảnh đứa thì ngồi nhăm nhăm ngon miệng, người thì săm
soi nhổ từng cọng một, rồi rằng đứa thì cười tít mắt, người thì mếu mặt
vì bị gai chọc đau. Chẳng biết vì ai mà mình ra nông nỗi này nữa, hờn
không một tay bóp nát cái ổ bánh đang ăn kia cho hả dạ không nữa. Nhưng
bù lại nó cũng tốt, sau khi ăn hả dạ cái bụng thì cũng sắn tay vào giúp
đỡ gỡ những quả mìn gai ra, cơ mà thi thoảng không biết có cố tình hay
vô ý mà tự dưng ăn chọc một cái đau nhói ở lưng, rồi tiếng cười khúc
khích rợn rợn sau gáy nữa.
Phải mất mười lăm hai mươi phút đồng
hồ mới gỡ tạm hết ra cho người sạch sạch tý không như thằng ăn mày, xung quanh hai đứa là một rổ gai vứt từa lưa, có khi nhổ ra bao nhiêu Trinh
nó nhúp rồi phi găm lại vào người cũng nên, riêng hâm dở này thì dám
lắm. Quay ngang quay ngửa không thấy có dấu hiệu của vụ chơi bẩn, nhưng
mà cái đầu thì bị Trinh giữ chặt lại, miệng không ngừng hét:
- Từ từ đã trên đầu mày còn đầy này.
Chẳng biết trên đầu còn nhiều không mà Trinh cứ sờ tóc mãi không thôi mà mãi
đến tận năm phút đồng hồ vẫn thấy vuốt. Ngước ngược lên thì thấy Trinh
mắt hoe đỏ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào vết sẹo quá trán của mình. Ủa
tự dưng khóc, hay là nhổ bị kim chọc vào tay rồi, vội vàng hỏi nó:
- Mày bị sao thế?
Trinh chỉ lắc đầu không nói gì, quan sát kĩ tay cũng không có vết xước. Quái
lạ hâm dở nay bị sao thế? Cơ mà tay nó lạnh thế nhờ, chụm hai bàn tay
trong lòng bàn tay mình, ngước lên nó mà vẫn nụ cười dịu dàng trên môi,
mắt đã đỡ hơn nhưng chẳng thể chối rằng ban nãy là nó nước mắt, đôi môi
khẽ run lên, mũi phập phồng thở nhẹ đều đều. Vậy là đau ở đâu mới trào
nước mắt chứ. Khẽ siết nhẹ bàn tay nó hỏi lại:
- Có chuyện gì thế?
Trinh lắc đầu, nhẹ nhàng lấy hai ngón trỏ gạt hai mí mắt trả lời:
- Tao xin lỗi. Không sao cả.
Đoạn đứng dậy đi vào trong không quên với lại:
- Tao đi tập tiếp đây, dọn hộ nhé.
Chẳng cần nhắc thì đã dọn xong từ lâu rồi, cái giữ chân mình lại là biểu cảm
ban nãy của nó là sao, vừa mới giải quyết được một thắc mắc giờ lại
chồng lên thắc mắc thứ hai, thật là đau đầu mà.