Vào một buổi chiều nọ, khi đang khá rảnh tay bởi vì lượng sản phẩm cung
cấp ra ngoài thị trường đã đủ rồi, giờ chỉ còn bán nước với đồ ăn nhẹ để phục vụ các bạn diễn văn nghệ về muộn thôi thì bất ngờ nhận được tin
nhắn từ Trinh, chỉ vỏn vẹn đúng một từ "đói". Phì cười với cái đoạn
tưởng tượng có đứa ất ơ ngồi ôm cái bụng trống rỗng, giãy đành đạch, à
quên đang bị đói mà, sức đâu mà vùng với vẫy, có lẽ là ngồi dựa cột đâu
đó, hai má hóp bé tí, thở thều thào với thanh âm vô nghĩa phát ra "hừ,
hừ, hừ". Nếu thế thật thì hài chết mất, vậy phải nhanh chóng tiếp tế cho nó thôi chứ nhỡ không lăn quay ra đó thật thì ám ảnh mình mỗi đêm mất,
một con ma đói với cái bụng dính vào nhau, cầm thêm con dao làm bếp thì
đúng là combo ác mộng tồi tệ nhất.
Nhắn tin lại hỏi địa điểm đang ở chân câu nào để còn giao đồ nữa chứ, vì dám cá nó nhắn như thế này mà không bảo qua đón thì chắc chắn đnag không ở nhà, hâm dở này đi đâu
không rủ mình đây mà. Đến khi tin nhắn trả lời lại mà đọc không tin vào
mắt mình, địa điểm là tòa án thành phố, lúc này mọi chuyện đã bắt đầu
liên kết lại với nhau, Trinh dạo này đang khá bận gì đó, có thể là họp
bàn tổ chức đánh nhau, và khi hai bang phái đang giao lưu hữu nghị với
nhau thì công an bắt ngờ ập tới rồi giải về đồn, hôm nay là ngày xét xử
rồi trước những ngày đó không được ăn gì vào bụng nên mới nhắn không đầu không đuôi thế này chứ. Nếu thế thì phải chế biến đồ ăn thật nhanh rồi
tiếp tế không thì giao muộn nó nuốt luôn cả mình ấy chứ. Hỏi mẹ cần lấy
thêm đồ gì nữa bởi chỗ đó gần với nơi nhà nhập hàng, ghi ra giấy luôn
cho khỏi quên còn mình thì hớt hải làm vội cái bánh mì đặc biệt, hai
xiên hai xúc xích hai chả mực thêm một ít dưa góp. Đến lúc kẹp vào thì
béo ú bụ, nhân trào ngược hết ra ngoài, cứ bỏ đại vào bịch, nhét thêm ít giấy ăn rồi một hộp sữa fami quấn gói lên đường. Mới có rời mắt có mấy
ngày mà sao mọi chuyện rối bù như thế này.
Mất khoảng hai mươi
phút phóng từ nhà lên lên tòa án thành phố, cơ mà khi đến nơi thì thấy
đóng cửa, không lẽ đã xử xong và Trinh bị áp tải đi rồi sao, vậy cái
đống mình vừa chế biến thì để đâu bây giờ, lôi vội con cục gạch trong
túi ra gọi điện, có khi vào xe thùng người ra không cho sử dụng điện
thoại ấy. Tiếng reng reng kêu lên dài một hồi lâu mà vẫn chưa có ai bắt
máy làm cho lòng càng lửa đốt hơn. Chuông reo đến cuối hồi thứ hai bỗng
có ai đó vỗ vai, đang tập trung nên có chút giật mình, tính quạo quay
lại thì Trinh từ đằng sau chồi lên giơ tay lên:
- Chào, ai làm gì mà mày nóng tính thế?
Đưa tay lên vuốt mặt sờ xem ủa có hả, nếp da vẫn bình thường mà. Với lại
quan trọng hơn, nghía Trinh quanh một lượt thì vẫn thấy quần áo mặc đủ,
giầy đeo cả đôi, không có còng tay và chỉ hơi gầy có một chút, như thế
này là yên tâm rồi. Thở phào một hơi chắc mẩm là hâm dở này được thả
rồi. À chưa chắc, cái vòng chiềng to chà bá mà xích vô tay nó thì.. nó
vẫn bẻ khớp thoát ra được đấy, các chú các bác công an muốn cột hâm dở
này lại thì cứ liên hệ mình đảm bảo cung cấp đúng cỡ đúng size luôn. Nói thế thôi chứ thấy bạn mình chưa phải vô cũi cũng mừng lắm chứ, chứ giờ
muốn gặp cứ phải xin giấy thăm nuôi kể cũng phiền. Lệ chan nước mắt hỏi
chân tình:
- Người ta thả mày rồi à?
Trinh ngơ ngơ đầu nghiêng nghiêng hỏi lại:
- Thả? Thả gì?
Lại còn thả gì, tính mày hung dữ ai chẳng biết, chẳng qua là bạn mày nên
không góp ý thẳng thắn thôi chứ cứ thế này sớm muộn thì cũng là.
- Đấy thì tòa án thành phố đây.
Trinh quay ra sau ngước xem nghĩ một hồi rồi quay lại cười ranh mãnh:
- Hô hô! Đúng, tao bị bắt tội đánh phù mỏ đứa nào trù ẻo tao. Hè hè!
Nói xong hâm dở sắn cao tay áo sẵn chuẩn bị lao vào cấu xé thì tiếng
"Ọttttttttttttt" từ đâu phát ra, chẳng cần nói cũng biết chủ nhân là ai. Trinh thì đứng hình mất một lúc không nhúc nhích cũng chẳng nói năng gì thêm, thôi biết cô nương này đói rồi nên giơ cao chiếc bánh mì treo ở
giỏ xe ra lắc lắc giơ tay đầu hàng:
- Ôi xin Trinh xinh gái hãy tha thứ cho kẻ tội dân này, đây là công phẩm dâng cho người.
Trinh đưa mũi ra ngửi xác nhận trước tiên rồi cười toe toét, tay chụp nhanh lấy như sợ nó biến mất trong tích tắc ấy:
- Được rồi tạm tha. He he!
Trinh cầm được đồ tiếp tế trong tay thì quên luôn mình, chạy vội về tòa hành
chính bên cạnh. Lắc đầu chán hẳn luôn, mê ăn quên luôn người mang đồ thế này, dắt xe theo rồi để tạm vào cạnh cổng tiến về phía Trinh đang ngồi
trên thềm bậc tam cấp, bóc tách túi đồ không một động tác thừa. Chắc hẳn là nó đói lắm đây nhỉ.