Sâu trong rừng rậm có một căn nhà gỗ nhỏ, một cô gái áo xanh xõa tóc trên vai, lẳng lặng ngồi bên bờ suối giặt quần áo.
Nước bắn tung tóe, dưới tia nắng mờ phản quang lấp lánh bảy sắc cầu vồng. Xa xa trong làn nước, có chú cá vẫy đuôi nhảy lên rồi lại lẩn vào dòng
suối. Một con chim đen trắng đậu xuống bên cạnh nàng rồi lại đập cánh
bay đi mất, cảnh vật tĩnh lặng yên bình.
Có tiếng tiêu văng vẳng
vọng lại từ trong rừng, làn điệu u oán thê lương, tràn đầy tâm tình phức tạp du dương. Thổi được một nửa, người thổi hạ cây tiêu trúc xuống, khẽ thở dài một hơi, "Ngươi... Vậy mà ngươi vẫn vui vẻ nhỉ."
Cô gái
giặt quần áo ngừng tay, "Tiểu Hồng, cô nghĩ ngợi quá nhiều, cuộc sống sẽ buồn phiền lắm đấy. Những chuyện cầu không được mong không tới... Cái
gì thuộc về cô sẽ là của cô, không thuộc về cô thì có đau lòng hơn nữa
cũng chẳng để làm gì."
Hồng cô nương thổi tiêu trong rừng chầm
chậm đứng lên: "Cô được sủng ái thì làm sao hiểu được tâm tư người khác. Đến một ngày cô bị ngài ấy vứt bỏ thì mới hiểu cảm giác đó là như thế
nào."
Cô gái giặt quần áo là A Thùy, nghe vậy cười khẽ, "Mọi
người chỉ thấy muôn vàn điều tốt ở hắn, còn ta..." Nàng hơi dừng lại rồi lắc đầu, "Trong lòng ta..."
Ánh mắt Hồng cô nương thoáng lay động: "Trong lòng cô có người khác sao?"
A Thùy nhìn vào dòng suối, khẽ thở dài: "Đó là chuyện từ lâu lắm rồi, giờ nhắc lại cũng vô dụng."
Hồng cô nương hỏi: "Người trong lòng cô là ai? Lẽ nào tôn chủ không sánh bằng hắn?"
A Thùy ngâm quần áo vào trong nước, ngón tay trắng như tuyết ngâm dưới
nước trong trẻo như ngọc, trên ngón áp út tay phải dường như có một vết
cắt cực nhỏ, dưới làn nước bỗng trở nên rõ ràng hút mắt: "Huynh ấy...
không phải Đường Lệ Từ."
Hồng cô nương thoáng ngạc nhiên, A Thùy
đúng là đã nói toạc ra nỗi ngờ vực trong lòng nàng: "Ta cũng không bảo
kẻ ấy là Đường Lệ Từ, hắn là ai?"
A Thùy chầm chậm nhấc xiêm áo lên vắt khô: "Huynh ấy chẳng qua là một đầu bếp."
Ánh mắt Hồng cô nương lóe sáng: "Đầu bếp? Đầu bếp ở đâu?"
A Thùy khẽ cười: "Một đầu bếp tay nghề dở tệ, có điều tuy ta hay đến đó
để ngắm nhìn huynh ấy, nhưng huynh ấy lại không biết ta."
Hồng cô nương nhíu mày: "Hắn không biết cô sao?"
A Thùy gật đầu, bỏ xiêm áo đã vắt khô vào giỏ trúc, đứng lên: "Đương
nhiên huynh ấy không biết ta, trong... trong mắt huynh ấy chỉ có con rùa đen huynh ấy nuôi mà thôi."
Hồng cô nương ngạc nhiên: "Rùa đen?"
A Thùy cười khúc khích, Hồng cô nương quen biết nàng đã gần một năm,
nhưng đây là lần đầu thấy nàng cười vui vẻ đến vậy. Nàng kể: "Huynh ấy
nuôi một con rùa đen lớn lắm, lúc rảnh rỗi thì ngắm rùa đen, rùa bò đến
đâu huynh ấy theo đến đó, cả ngày chỉ nói chuyện với nó thôi. Có lúc còn ngồi lên rùa đen, nó bò khắp nơi, cõng huynh ấy lội xuống nước huynh ấy cũng mặc kệ, chơi vui vẻ lắm."
Hồng cô nương ngạc nhiên, nhất thời cảm thấy hơi khinh thường: "Cô... cô thích người như vậy à?"
Trong suy nghĩ của nàng, A Thùy có nét duyên ngầm, phong hoa nội liễm, là mỹ
nhân trăm năm hiếm gặp, Hách Văn Hầu bỏ rơi cả vợ con vì nàng, cuối cùng vì nàng mà chết. Liễu Nhãn khinh cuồng phóng đãng, nắm quyền sinh sát
trong Phong Lưu Điếm mà vẫn khổ sở vì nàng. Còn Đường Lệ Từ bắt giữ A
Thùy ở Mẫu Đơn Lâu, mời nàng uống rượu một đêm, dường như cũng có chút
mập mờ. Một cô gái như vậy mà người đàn ông nàng vương vấn trong lòng
lại là một đầu bếp nuôi rùa đen? Thật không tưởng tượng nổi.
"Ừ... có những người, khi cô nhìn hắn thì chỉ có thể lo lắng buồn phiền cho
hắn, dù cô có làm tất cả mọi chuyện thì cũng không thể bảo vệ hắn bình
an chu toàn. Tôn chủ... và Đường công tử, đều là người như vậy." A Thùy
hòa nhã nói: "Võ công của họ đều rất cao cường, đầu óc lại thông minh,
tay cầm quyền thế, xuất chúng phi thường, có điều...Họ sẽ chỉ làm cô lo
lắng không thôi... Lo xong lại càng lo hơn nữa... Mãi cho đến khi hoang
mang không thể chịu nổi, bởi vì cô không thể biết hôm nay, ngày mai,
ngày kia... người như họ sẽ làm ra những chuyện gì, sẽ gặp phải nguy
hiểm gì, sẽ đưa bao nhiêu người vào nguy hiểm..." Nàng thở dài thăm
thẳm: "Yêu người như vậy chẳng phải rất mệt mỏi, hơn nữa vĩnh viễn không có ngày nào vui vẻ sao?"
Hồng cô nương khẽ cười: "Nếu không phải người như vậy thì đâu đáng để yêu."
A Thùy nhấc giỏ lên: "Nhưng huynh ấy thì không như vậy. Khi nhìn huynh
ấy, ta cảm thấy mọi thứ đều hết sức giản đơn, cõi lòng rất yên bình, làm người ta vui vẻ."
Nàng xách giỏ chậm rãi tiến vào rừng sâu. Hồng cô nương nhặt một cục đá nhỏ ném vào trong nước, nàng luôn hận bản thân không có nét duyên ngầm trời sinh như A Thùy, nhưng lúc này lại hơi coi thường nàng. Một đầu bếp nuôi rùa đen, vậy thì có gì hay? Vừa bẩn vừa
ngốc.
"Nghe nói ngày mai cô phải đi à?" A Thùy trong rừng cây bất ngờ hỏi.
"Ừ." Hồng cô nương nhàn nhạt đáp: "Uyển Úc Nguyệt Đán của Bích Lạc Cung,
cũng là một nam nhân khiến người ta mong đợi, đáng để gặp một lần."
A Thùy khẽ thở dài: "Ta cảm thấy..." Nàng không nói tiếp, thoáng ngừng lại, "Cô phải cẩn thận một chút."
Hồng cô nương mỉm cười yêu kiều: "Ngươi định nói Phủ Thúy sai ta đi đối phó
với Uyển Úc Nguyệt Đán là không có ý tốt sao? Ta hiểu, nhưng chính vì gã đánh cược ta sẽ chết trong tay Uyển Úc Nguyệt Đán, nên ta càng phải đi, càng không được chết. Ta... ta đâu phải hạng người bị đùa bỡn trong
lòng bàn tay?"
"Ngươi nên bảo trọng vì tôn chủ, tuy hắn không
giỏi bày tỏ nhưng trong lòng luôn coi trọng ngươi." A Thùy hòa nhã nói,
sau đó chậm rãi rời đi.
Hồng cô nương ngồi một mình bên dòng suối, không lâu sau cũng lững thững đi vào trong rừng, bước vào ngôi nhà gỗ nhỏ.
Một người nấp sau gốc cây thấy thế thì lặng lẽ tiến lên một bước, bám theo
sau Hồng cô nương, dẫm lên vết chân của nàng, lẳng lặng theo đến sau
nhà, đi đến sát bên cửa sổ, chỉ thấy Hồng cô nương bước vào trong phòng
rồi chớp mắt đã không còn dấu vết. Bàn ghế trong căn nhà gỗ giống hệt
những căn nhà bình thường khác, chỉ khác là trống trơn không người,
dường như tất cả những ai bước vào đó đều tan biến vào hư vô.
Trong căn nhà này chắc chắn có lối đi, đương nhiên có cả cạm bẫy. Người thám
thính bên ngoài lặng lẽ lui ra, không bước vào rừng cây nữa mà chọn quay về, Mới chạy được vài chục trượng thì thấy cách đó không xa có người
đứng chống kiếm chặn đường, hắn liền khựng lại.
"Ngươi là con
trai Dư Khấp Phượng à?" Kẻ chống kiếm cản đường kia khàn khàn hói, bóng
lưng vừa cao vừa rộng, bờ vai vững chãi, bàn tay cầm kiếm chằng chịt vết sẹo, thấy mà giật mình, trông vô cùng đáng sợ.
Người thám thính chấn động: "Ngươi... Ngươi..."
Kẻ cản đường xoay người lại, chỉ thấy mặt hắn đầy vết thương, mắt trái đã
mù, dung mạo hỏng hết, trên cổ có một vết thương đen thùi lùi. Miệng
người kia ngậm chặt, tiếng nói chuyện phát ra từ vết thương ở cổ, thanh
âm khàn khàn không rõ: "Dư Khấp Phượng cả đời không lấy vợ, sao lại có
con trai như ngươi?"
Người thám thính âm thầm kia mặc áo xanh đeo kiếm, chính là Dư Phụ Nhân. Thấy kiếm khách vết thương chồng chất trước mặt, hắn lại run rẩy không ngừng: "Ông... ông chưa chết?"
"Ha ha, Dư Khấp Phượng tung hoành giang hồ mấy chục năm, không lẽ lại chết vì mớ thuốc nổ quèn? Rốt cuộc ngươi là ai?"
Dư Phụ Nhân nhìn kiếm khách đầy sẹo kia không chớp mắt: "Ta... ta... Rốt cuộc ông là ai?"
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Người kia ồm ồm nói: "Nếu không thấy ngươi có nét giống ta hồi trẻ, đêm qua
lại còn đánh lén Đường Lệ Từ ở núi Hảo Vân, Dư mỗ chắc chắn sẽ không gặp ngươi. Ta là ai hả... ha ha ha." Hắn vung kiếm, một âm thanh long trời
lở đất vang lên, cây cối lay động lá cỏ bay tán loạn, mặt đất trước mắt
Dư Phụ Nhân nứt ra bốn vết kiếm giao nhau, kiếm nào cũng sâu hai tấc ba
phân, không thừa không thiếu chút nào. Đợi đến khi hắn thu kiếm lại thì
một tiếng "lộp cộp" giòn giã vang lên, đất trước mặt Dư Phụ Nhân sụt
xuống ba phân, tạo thành một hố sâu cỡ miệng bát. Kiếm này nếu chém lên
người, thì luồng ám kình thứ hai dù chỉ sâu ba phân cũng đủ chấn vỡ lục
phủ ngũ tạng người ta.
"Thiên Hành Nhật Nguyệt..." Dư Phụ Nhân
lẩm bẩm, "Ông... Ông thật sự là Dư... Dư..." Nói đến đây hắn bỗng hoảng
sợ: "Các người cài gián điệp vào núi Hảo Vân?" Nếu không Dư Khấp Phượng
làm sao biết đêm qua hắn đánh lén Đường Lệ Từ? Chuyện kia cực kỳ bí mật, ngoại trừ ba người ở hiện trường ra thì rất ít ai biết, là kẻ nào tiết
lộ bí mật?"
"Ngươi là con ai?" Kiếm khách mặt sẹo thi triển Thiên Hành Nhật Nguyệt khàn khàn hỏi: "Ngươi có biết Khương Tư Ỷ không?"
Dư Phụ Nhân loạng choạng lùi về sau hai bước, "Khương Tư Ỷ... Ông mà còn
nhớ bà ấy sao, bà ấy là mẹ ta." Kiếm khách đầy sẹo này thật sự là Dư
Khấp Phượng sao? Dư Phụ Nhân khôn khéo tỉnh táo như vậy mà lúc này tâm
trạng cũng rối bời, "Ông đúng là Dư Khấp Phượng."
"Nàng là mẹ
ngươi..." Vết thương trên cổ Dư Khấp Phượng đột nhiên bộc phát ra một
trận ho kịch liệt, "Khụ khụ khụ... Vậy ngươi là con trai ta, Tư Ỷ bây
giờ có khỏe không?" Hắn vừa ho khan vừa nói chuyện, máu và nước bọt
không ngừng tuôn ra từ lỗ thủng ở cổ họng, mắt trái co giật không ngừng, bộ dạng thảm thương đáng sợ, không còn tìm thấy bóng dáng uy phong lẫm
liệt muôn người hưởng ứng của Kiếm Vương đâu nữa.
"Bà ấy... bà ấy từng đến Kiếm trang tìm ông nhưng lại bị đầy tớ nhà ông đuổi ra khỏi
cửa." Dư Phụ Nhân gằn từng chữ, "Ông định nói là ông không biết chuyện
này phải không?"
"Khụ khụ khụ.. Đúng là ta không biết chuyện này, Tư Ỷ nàng ấy bây giờ ra sao rồi?" Dư Khấp Phượng nói: "Ta ân hận vì năm đó không thể lấy nàng làm vợ, cho nên đã thề cả đời này không lập gia
đình. Bây giờ nàng ở đâu?"
"Bà ấy mất rồi." Dư Phụ Nhân đáp, "May mà bà ấy mất sớm, tránh được một đời một kiếp bị ông lừa gạt, ngày đêm
vẫn nghĩ... vẫn nghĩ ông là người tốt." Nói xong câu cuối cùng, giọng
hắn đã không nhịn được mà phát run: "Vì sao ông phải uống cấm dược? Vì
sao phải làm chó săn cho Phong Lưu Điếm? Ông... Ông là Kiếm vương của
Kiếm hội trung nguyên, vinh hiển rạng rỡ, người người khâm phục ngưỡng
mộ, vì sao lại tự hủy hoại danh tiếng... Ông có biết tuy ông là kẻ bội
tình bạc nghĩa, nhưng vẫn luôn là anh hùng trong lòng ta..."
"Ha
ha, chuyện trong giang hồ đâu có đơn giản như đám tiểu bối nhà ngươi
nghĩ," Dư Khấp Phượng bật cười lạnh lùng, "Muốn làm anh hùng đương nhiên phải trả giá! Tiểu tử! Đường Lệ Từ ném hỏa dược nổ tung kiếm đường của
ta, hại ta thê thảm thế này, ngươi cũng thấy rồi đấy! Ngươi cũng nhìn
thấy rồi phải không?" Tuy trông hắn hết sức thê thảm, nhưng cầm kiếm
trên tay vẫn có uy thế lẫm liệt khác hẳn người thường.
"Anh hùng
đương nhiên phải dựa vào ba thước kiếm dẹp chuyện bất bình, dùng mồ hôi
và máu đổi lấy. Cho dù là võ công hạng bét, nhưng làm người quang minh
chính đại, trừ gian diệt ác lẽ nào không phải anh hùng?" Dư Phụ Nhân
nghiến răng, "Ông cần gì phải cấu kết với Phong Lưu Điếm làm những
chuyện bỉ ổi kia?"
"Người trong thiên hạ đều biết ta thua dưới
tay tên tiểu tử Thi Đình Hạc, nhưng không biết hắn vốn là một tên lừa
gạt âm hiểm xảo trá! Sao ta lại có thể mang danh chiến bại vì hạng người này? Ai cũng cho rằng ta không bằng tiểu tử kia, đúng là chuyện cười
của năm! Không bằm xác hắn ra làm trăm mảnh thì không tiêu được mối hận
trong lòng ta!" Dư Khấp Phượng lạnh lùng nói: "Nếu tiểu tử Trì Vân không ra tay trước thì hắn làm sao chết nhẹ nhàng như thế được?"
"Ông
cố ý nhập bọn với Phong Lưu Điếm là vọng tưởng đến một ngày mình có thể
xưng bá giang hồ?" Dư Phụ Nhân nghe hắn nói một tràng, trong lòng thất
vọng và nguội lạnh đến cực điểm, "Thắng thua thật sự quan trọng đến thế
sao? Trong lòng ông căn bản không hề có mẹ ta."
"Nhóc con! Mặc kệ ngươi có tin hay không, cả đời Dư Khấp Phượng này chỉ có một người phụ
nữ là Khương Tư Ỷ." Dư Khấp Phượng lạnh lùng nói: "Dẫu tướng mạo nàng
xấu xí, dẫu nàng què tay cụt chân, người đầy mụn nhọt thì nàng vẫn là
người con gái tốt đẹp nhất trong lòng ta." Hắn ngưng lại một lát, "Giờ
Tư Ỷ chết rồi, ta bị Đường Lệ Từ hại thành dáng vẻ này, mắt trái mù lòa, người đầy vết thương, chỉ có tên họ Liễu của Phong Lưu Điếm không chê
ta, còn nhọc công chữa thương cho ta thì mới có cha ngươi ngày hôm nay!
Khi Dư Khấp Phượng rạng rỡ hơn người, ngươi còn không nhận cha, bây giờ
sa sút tàn phế, thanh danh mất hết, chắc là ngươi càng không muốn nhận?"
Dư Phụ Nhân chầm chậm thở dài: "Ha ha, người đời tham giàu chê nghèo, ta
lại tham nghèo chê giàu. Khi tên tuổi ông vang danh thiên hạ ta đã không nhận, giờ đây ông chán nản sa sút, lầm đường lạc lối, nếu ta không nhận khác nào bỏ mặc ông?" Hắn đặt tay lên chuôi kiếm, rút Thanh Lạc ra,
"Mười tám năm học kiếm của ta chính là để lúc này đánh bại ông... Đánh
bại ông vì muốn tốt cho ông, cũng vì ta nhận ông là cha."
Ánh mắt Dư Khấp Phượng chớp động: "Chỉ bằng ngươi? Chỉ bằng ngươi?" Trong đầu
hắn xoay vòng trăm ngàn ý nghĩ, giây trước muốn đánh chết đứa con trai
từ trên trời rơi xuống này, giây sau đã muốn giữ nó ở lại bên mình, giây sau nữa lại nghĩ đứa con ngu ngốc này là vật cản trên đường xưng bá của hắn, bất ngờ nói: "Liễu Nhãn của Phong Lưu Điếm có ơn cứu mạng với ta,
Đường Lệ Từ là kẻ thù không đội trời chung với Liễu Nhãn. Nếu ngươi thật sự giết Đường Lệ Từ thì thứ nhất là báo thù cho ta, thứ hai là giúp ta
trả ân huệ cho Liễu Nhãn... Biết đâu lúc đó Dư Khấp Phượng sẽ nản lòng
thoái chí, theo ngươi quy ẩn." Hắn khinh thường liếc nhìn kiếm của Dư
Phụ Nhân: "Lúc này tiểu tử ngươi không phải đối thủ của ta, thu kiếm lại đi, đợi ngươi giết Đường Lệ Từ thì sẽ gặp được ta."
Dư Phụ Nhân quát lên: "Đứng lại! Quay về với ta!" Tiếng quát của hắn chấn
động cả ngọn cây, làm lá cây rơi rụng lả tả. Dư Khấp Phượng cười ha hả,
trường kiếm xoay một cái, một chiêu Thiên Hành Nhật Nguyệt bổ thẳng vào
ngực Dư Phụ Nhân. Dư Phụ Nhân vội vàng đưa Thanh Lạc lên đỡ, chỉ nghe
một loạt tiếng kim loại va nhau, bốn đạo kiếm khí vụt qua người hắn,
trên đất lần lượt xuất hiện bốn vệt kiếm sâu hai tấc ba phân. Kiếm này
chỉ là hư chiêu, chỉ còn nghe tiếng Dư Khấp Phượng cười ha hả như điên
rồi nghênh ngang đi mất.
Tay Dư Phụ Nhân cầm Thanh Lạc ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn không ngăn nổi dù chỉ là một hư chiêu của Dư Khấp Phượng! Công lực của Dư Khấp Phượng vốn đã mạnh, sau khi uống cấm dược lại càng dũng mãnh vô song, nếu không có công lực này thì hắn làm sao may mắn
sống sót dưới sức công phá của thuốc nổ?
Hắn còn đang kinh ngạc
thì xung quanh chợt có những bóng trắng bay lượn, chừng mười người vây
quanh hắn, áo trắng bay bay, đều là những cô gái trẻ tuổi che mặt bằng
lụa trắng. Dư Phụ Nhân ngửi được một mùi hương thoang thoảng, xa xa có
người quát lên: "Để hắn đi!", mười mấy bóng trắng vung tay vẩy tro bột
màu xám ra rồi bồng bềnh lướt đi mất. Dư Phụ Nhân vội bế khí lùi xa,
trong lòng rối như tơ vò. Giết Đường Lệ Từ thì Dư Khấp Phượng sẽ theo
hắn đi quy ẩn thật sao? Nếu Đường Lệ Từ chết thì còn ai có thể tiêu diệt Phong Lưu Điếm? Nhưng Đường Lệ Từ hại Dư Khấp Phượng vết thương chằng
chịt, mắt trái bị mù, ép Dư Khấp Phượng tiến thêm một bước trên con
đường không lối về, thù này... sao có thể không báo?
Mùi hương
thoang thoảng không ngừng chui vào trong mũi, Dư Phụ Nhân ngơ ngẩn như
mất mát điều gì, chậm rãi trở về núi Hảo Vân. Hắn không nhận ra trên áo
mình dính một chút tro bột màu xám, đang theo gió lặng lẽ bám vào da
thịt, bay vào trong mũi hắn.
Đó là bột Hoa Vong Trần, loại hoa nhiếp hồn mê thần.
"Dư hiền điệt, lão phu đang tìm ngươi." Vừa bước vào Thiện Phong Đường,
Tưởng Văn Bác đã lao đến trước mặt hắn vui vẻ cười nói, "Tối nay ta và
ngươi cùng đi thăm dò rừng Tị Phong."
"Ừm." Dư Phụ Nhân đáp một tiếng, tay cầm Thanh Lạc lướt qua hắn bước thẳng vào trong sân.
Ừm? Trong lòng Tưởng Văn Bác lấy làm khó hiểu, kiếm của Dư Phụ Nhân không
trở về vỏ, chẳng lẽ vừa rồi mới giao chiến cùng ai? Rốt cuộc hắn giao
chiến với ai mà trở nên mất hồn mất vía như thế?