"Ha ha, với ngươi thì chỉ là trò chơi, nhưng với người khác có khi lại
là cạm bẫy chết người đấy." Thẩm Lang Hồn nói: "Nơi đây đã không còn ai
nữa, nhưng nếu chúng ta tìm được đến đây thì người khác chắc chắn cũng
tìm được. Phong Lưu Điếm dọn ổ bỏ đi lẽ nào không để lại vài món quà
sao? Độc dược, ảo thuật, trận pháp đều là sở trường của Phong Lưu Điếm."
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Đấy cũng là sở trường của Thất Hoa Vân Hành Khách còn gì, ngươi không cảm thấy trùng hợp sao?"
Thẩm Lang Hồn bình thản đáp: "Chuyện này để ngươi nghĩ là được, ta chỉ nghĩ nên giết người kiểu nào thì hay hơn."
"Giờ tính sao đây? Quay ra hay tiếp tục đi sâu vào trong?" Trì Vân nôn nóng hỏi.
Đường Lệ Từ vung tay lên, thanh đao Nhất Hoàn Độ Nguyệt của Trì Vân đã cắm
phập vào cánh cửa lớn phía Đông, "Ngươi nói xem ta có đi tiếp không?" Y
nở nụ cười nhàn nhạt, rồi lại đi về cánh cửa phía Đông.
Bốn người cùng nhau bước vào hành lang. Dãy hành lang này hoàn toàn khác với hành lang mà Đường Lệ Từ và Thẩm Lang Hồn vừa đi ban nãy, không gian tối om, mùi ẩm thấp ướt át xộc thẳng vào mũi, Chung Xuân Kế hạ giọng: "Nơi này
hình như lâu rồi không có người đi qua."
Đường Lệ Từ lấy tơ vàng làm dây, treo miếng Bích Tiếu kia lên mà châm lửa đốt, "Trì Vân."
Trì Vân hừ một tiếng rồi đeo dây tơ vàng kia lên mũi đao Nhất Hoàn Độ
Nguyệt, đi trước dẫn đường. Ánh lửa hắt lên soi sáng hai bên hành lang
phủ đầy rêu xanh, nước nhỏ tí tách không ngừng, có vẻ đã lâu chưa có ai
bước vào. Đi được một lúc, Trì Vân bỗng a lên, Thẩm Lang Hồn tập trung
nhìn theo thì phát hiện cách đó không xa có một đống đen thui nằm trên
đất, chẳng biết là vật gì. Trì Vân nâng cao thanh đao bạc, Chung Xuân Kế khẽ la lên. Dưới ánh lửa hiện lên một thi thể chỉ còn lại xương trắng,
xiêm áo chưa mục nát hết, vẫn nhìn ra đây là một người đàn ông mặc áo
bào tím thêu hoa văn màu đen. Bên cạnh thi thể còn rơi lại một thanh đao kiểu dáng kỳ quặc, thân đao hình con cá, khắc hoa văn vảy cá.
"Hả? Ngư Dược Long Môn?" Trì Vân nhìn thanh đao kia rồi kinh ngạc nói,
"Chẳng lẽ người này là Long Tiềm Ngư Phi, một trong Thất Hoa Vân Hành
Khách?"
Thẩm Lang Hồn nhặt thanh đao hình cá lên, tay hắn khẽ
run, "Long Tiềm Ngư Phi đã nhiều năm không xuất hiện trên giang hồ, hóa
ra là chết ở đây. Lạ thật, với võ công của hắn thì làm sao chết ở nơi
này được?"
Đường Lệ Từ dùng hai ngón tay kẹp mảnh áo tím trên đất lên, xiêm áo mủn ra rơi lả tả dưới tay y: "Thi thể này đã nằm đây rất
lâu rồi, chỉ e không phải chuyện xảy ra trong vài năm qua. Tuy Phong Lưu Điếm mới dựa vào Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn mà tung hoành trên giang hồ mấy
năm nay, nhưng Phiêu Linh Mi Uyển nhất định đã xây từ trước đó rồi. Cái
chết của Long Tiềm Ngư Phi hẳn là có liên quan đến chủ nhân ban đầu của
Phiêu Linh Mi Uyển."
"Chẳng lẽ nơi này không phải do thằng điên
trong Phong Lưu Điếm kia xây à?" Trì Vân hơi bất ngờ: "Ý ngươi là tòa mê cung âm dương quái khí này đã có từ lâu rồi?"
Đường Lệ Từ đứng
dậy cười khẽ, "Căn nhà này mượn lực của mạch nước ngầm bên dưới, chuyển
động dựa vào sức nặng không cân bằng, tám nhánh hành lang dẫn đến những
nơi khác nhau, làm sao mà xây xong trong mấy năm ngắn ngủi? Chỗ này phải xây được ít nhất mười năm rồi, chỉ có bàn ghế bên trong là mới bày vào
vài năm nay thôi." Y tiếp tục đi vào hành lang sâu hun hút, "Huống hồ ta còn đang suy đoán một chuyện... Đi thôi, con đường này ẩm ướt như vậy
chắc là nằm trong lòng đất, cứ đi tiếp thì nó nhất định sẽ dẫn ra sau
núi của Phiêu Linh Mi Uyển."
"Cũng chính là nơi ngươi muốn tìm
sao?" Thẩm Lang Hồn hỏi, "Nếu như con đường này dẫn ra sau núi, tức là
một lối ra, vậy thì tất cả cạm bẫy mai phục sẽ đặt trên con đường này
hết, ngươi chọn khéo thật đấy."
Ánh lửa bập bùng trước mắt Đường Lệ Từ: "Ta chỉ chọn con đường trực tiếp nhất thôi..."
Dưới ánh lửa soi đường, họ đi thẳng đến cuối hành lang thì gặp hai cánh cửa. Phong Lưu Điếm có vẻ rất thích cửa, bốn phương tám hướng nhìn đâu cũng
thấy cửa, mà mấy cánh cửa này trông cứ na ná nhau, khiến người ta rơi
vào ảo giác mê hoặc. Thẩm Lang Hồn ngắm nghía kỹ càng hai cánh cửa: "Bên trái? Hay bên phải?"
Đường Lệ Từ nhìn hai cánh cửa đăm đăm không chớp mắt, thong thả đáp: "Ta muốn phá bức tường ở giữa."
Trì Vân và Thẩm Lang Hồn đều ngẩn ra, họ chưa từng nghe nói trên đời này có ai đối mặt với hai cánh cửa lại chọn cách đập bức tường ở giữa. Y muốn
đi cả hai bên trái phải? "Phá tường à?" Mặt Trì Vân đầy dấu chấm hỏi.
Đường Lệ Từ khép hờ đôi mắt, rồi lại mở to: "Mọi người tránh ra." Y tiến lên một bước, đưa tay phải ra đặt lên bức tường gạch giữa hai cánh cửa
rồi ngấm ngầm vận công lực.
"Ngươi điên à? Bức tường gạch này đâu có giống vách tường giả trong gian phòng kia, ngươi nghĩ mình là kim
cang hộ pháp bằng sắt, có thể đánh vỡ tường gạch chỉ bằng một chưởng
thật à?" Trì Vân thất thanh, "Dùng sức người để đánh sập bức tường ở
giữa là hoàn toàn không thể!"
Thẩm Lang Hồn cau mày, dỡ tường, thật sự là một ý tưởng hết sức điên rồ.
Bức tường chấn động dưới chưởng của Đường Lệ Từ, ba người chỉ nghe một
tiếng "rắc" vang lên giòn giã, tường gạch giữa hai cánh cửa đã nứt ra
một vệt sâu hoắm, Trì Vân ngậm miệng, lao về phía trước dùng cả hai tay
kéo, mới kéo một cái mà một mảng gạch đá lớn giữa hai bức tường đã vỡ
ra.
Đây là chiêu Cách Sơn Chấn Lực, nếu trên người Đường Lệ Từ
không có Hoán Công Đại Pháp do Phương Chu truyền lại, thì người thường
tuyệt đối không thể vận dụng loại chưởng lực ấy đến trình độ này. Thẩm
Lang Hồn ra tay giúp đỡ, cũng moi được một mảng lớn gạch đá từ vết nứt
kia. Đường Lệ Từ đưa tay ra đè lại: "Chỉ cần đục được một lỗ hổng trên
tường là ta sẽ biết thi thể của hắn rốt cuộc có nằm trong lối đi trước
mặt hay không."
Chung Xuân Kế không kiềm được mà nghẹn ngào hỏi
y: "Nhưng... Nhưng nếu thế thì ngươi sẽ mệt chết, tội gì... tội gì phải
hành hạ bản thân đến vậy vì một người đã qua đời?"
"Hắn chưa
chết." Đường Lệ Từ hòa nhã nói: "Mỗi người đều có thứ không buông bỏ
được, ta muốn cứu sống bạn thân ta. Nếu Chung cô nương còn lặp lại những lời vừa rồi thêm một lần nữa, cô có tin ta ném cô ra khỏi nơi này
không?"
Giọng y rất bình tĩnh, cũng rất dịu dàng, vậy mà lại
khiến Trì Vân và Thẩm Lang Hồn lặng ngắt, còn Chung Xuân Kế lại bắt đầu
run rẩy. Đương nhiên nàng tin, những lời Đường Lệ Từ nói ra khỏi miệng,
nàng sao dám không tin? Trên đời lại có mấy người dám nói không tin?
Trong lúc nàng còn đang run rẩy, tường gạch lại vang lên một âm thanh giòn
giã, trên tường nứt thêm một vết, lần này Trì Vân và Thẩm Lang Hồn cùng
hợp sức lôi gạch vỡ bên trong ra. Lúc này đã thấy đằng sau hai cánh cửa
hoàn toàn không có thứ gì, chỉ là một hành lang ẩm ướt trống trải. Mọi
người đi theo Đường Lệ Từ tiến vào hành lang bên phải, đồng thời từ từ
đục ra một khe hở trên bức tường gạch ngăn cách hai hành lang để quan
sát tình hình ở hành lang bên cạnh.
Thật ra muốn quan sát tình
hình cả hai hành lang thì có thể chia bốn người ra làm hai nhóm để hành
động, nhưng nếu chia ra như vậy thì càng đi sẽ càng xa nhau, nếu gặp
phải nguy hiểm thì tuyệt đối không thể cứu viện lẫn nhau. Đường Lệ Từ
xuất chưởng phá tường là vì không muốn bốn người phân tán, nhưng cũng
không muốn bỏ lỡ hi vọng ở hành lang bên cạnh, tất nhiên mọi người đều
hiểu được tâm ý của y.
Bốn người đi vào hành lang phía sau hai
cánh cửa mới được chừng mười trượng thì Đường Lệ Từ đã đánh ra tám
chưởng. Dưới kình lực của chưởng thứ tám, chợt nghe một tiếng rắc, giữa
hai lối đi nứt ra một khe hở, Thẩm Lang Hồn ồ lên: "Nỏ ngầm?" Giữa bức
tường, rất nhiều mũi tên ngắn màu đen nằm trong khe hở đang chĩa về hai
phía hành lang. Trì Vân dùng đoản đao khều nhẹ, một tiếng vút vang lên,
một mũi tên ngắn màu đen lao ra nhắm thẳng vào bức tường gạch đối diện,
ghim sâu ba phân!
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
"Ôi, nếu từ chỗ này trở đi, mặt tường này giấu đầy những mũi tên ngắn đen
ngòm, vậy thì cả hai hành lang đều là đường chết." Trì Vân cau mày vung
tay lên. Nhất Hoàn Độ Nguyệt lao vào hành lang tối om đằng trước, chỉ
nghe thấy âm thanh vọng lại từ khoảng cách rất xa, còn hai bên hành lang không hề có động tĩnh. Chung Xuân Kế nhìn bóng tối vô tận trước mắt che giấu những nỗi kinh hoàng không thể đoán trước, trong lòng bất giác nảy sinh ý nghĩ muốn rút lui. Nàng đã trải qua vô vàn trận chiến trên giang hồ, nhưng bóng tối trước mặt chắc chắn là điều nàng sợ hãi nhất.
Thẩm Lang Hồn cúi người lướt vào bóng tối như một hồn ma, bỗng vang lên
tiếng bụp bụp giống như một trận mưa rào trút xuống hai bên hành lang,
Thẩm Lang Hồn ngửa người vội vã rút lui. Nhất Hoàn Độ Nguyệt của Trì Vân kịp thời tung ra, chỉ nghe mấy tiếng leng keng, Nhất Hoàn Độ Nguyệt đã
bị những mũi tên màu đen liên tiếp bắn trúng, ghim vào bức tường đối
diện!
Nếu người bước vào hành lang không phải Thẩm Lang Hồn, thì
có lẽ giờ này đã bị ghim lên tường gạch rồi. Thẩm Lang Hồn thoát chết
trong chân tơ kẽ tóc, vậy mà thần sắc không hề thay đổi, nhặt một mũi
tên đen nhánh dưới đất lên: "Đây là Thiết Giáp Bách Vạn Binh, trò sở
trường của Phá Thành Quái Khách. Không lẽ Phá Thành Quái Khách biến mất
nhiều năm nay cũng là một trong Thất Hoa Vân Hành Khách?"
Trì Vân trợn mắt nhìn Nhất Hoàn Độ Nguyệt bị ghim lên tường, trên thắt lưng hắn chỉ còn lại hai thanh phi đao. Trong đời hắn rất hiếm khi rơi vào tình
cảnh kẻ địch còn chưa thấy đâu mà phi đao chỉ còn lại hai lưỡi: "Nghe
nói Thiết Giáp Bách Vạn Binh mạnh không gì cản nổi, gặp máu là ngưng
thở, hơn nữa mỗi lần bắn ra đến vài trăm mũi tên, người bị nó bắn chết
trông y như con nhím vậy, đây là hai con đường chết."
Một tiếng
cộc nhỏ vang lên, Đường Lệ Từ nhẹ nhàng lấy một vật trong tay áo ra, thả xuống đất cho lăn về phía trước. Vật này tỏa sáng lấp lánh, là một viên dạ minh châu lớn bằng ngón cái, màu sắc đồng đều, lăn đến đâu chiếu
sáng đến đấy, soi ra một cánh cửa nằm sâu tít trong hành lang. Cánh cửa
này màu trắng mạ vàng, giống hệt những cánh cửa khác trong Phiêu Linh Mi Uyển, đều mới được tu sửa. Một thanh Nhất Hoàn Độ Nguyệt của Trì Vân
cắm trên cửa, đao bạc lưỡi lớn thân nặng, lúc ghim vào đã đẩy nhẹ cánh
cửa lộ ra một khe hở. Mọi người tập trung quan sát, thoáng thấy có ánh
lửa chập chờn hắt ra từ cái khe kia.
Sâu trong lòng đất của Phong Lưu Điếm đã không còn bóng người, sao lại có lửa?
"Thiết Giáp Bách Vạn Binh là ám khí hạng nặng, ngươi xem cơ quan giấu trong
bức tường này đi, lấy thép cứng làm cốt, chôn thẳng xuống đất, minh châu và ám khí lướt qua đều không kích hoạt cơ quan. Vậy cái lẫy kích hoạt
nhất định nằm dưới lòng đất, và cần một trọng lượng tương đối." Đường Lệ Từ quan sát kỹ cơ quan giấu trong tường: "Cơ quan này và gian phòng kia chắc chắn là tác phẩm của cùng một người. Người này có thể chính là Phá Thành Quái Khách, hoặc là có người nắm được kỹ thuật chế tạo cơ quan
của hắn rồi bắt chước cách làm. Muốn phá được Thiết Giáp Bách Vạn Binh
cần một thanh thần binh lợi khí."
"Thần binh lợi khí?" Thẩm Lang
Hồn không dùng binh khí, đao bạc của Trì Vân tuy lợi hại, nhưng ưu điểm
không phải là sắc bén. Chung Xuân Kế xoay cổ tay, lấy ra một con dao găm lưỡi màu hồng: "Không biết Tiểu Đào Hồng thì sao?"
Đường Lệ Từ
khẽ cười: "Rất tốt..." Y nhận lấy Tiểu Đào Hồng rồi dùng mũi dao nhẹ
nhàng khêu phần lò xo của mũi tên đầu tiên trong tường. Cơ quan bằng
thép cứng nằm trong tường kẹp theo vô số mũi tên đen, nhiều không đếm
xuể, "Với loại cơ quan này thì phần trong tường và dưới đất sẽ tạo ra
thế cân bằng, bất cứ bên nào mất cân bằng cũng kích hoạt mũi tên bắn ra, cho nên người đi qua hành lang sẽ bị tên bắn. Nếu cắt đứt cơ quan như
thế này..." Y dùng Tiểu Đào Hồng nhẹ nhàng cắt đứt sợi dây sắt nằm dưới
mũi tên đen đầu tiên, một tiếng "cạch" vang lên, mũi tên đầu tiên vẫn
bắn ra, mũi tên thứ hai chưa được kéo vào vị trí. "Vẫn không giải quyết
được vấn đề, cho nên...." Y nhẹ nhàng úp người xuống, "Phải cắt ở
đây..."
Lưỡi dao Tiểu Đào Hồng chậm rãi lần xuống dọc theo vị trí mũi tên kia, cho đến khi chạm tới góc tường, Đường Lệ Từ đưa lưỡi dao
vào kẽ hở trong góc tường, vận kình rạch xuống. Một tiếng cạch nhỏ vang
lên, mũi tên thứ hai và thứ ba đã nằm trên dây cung, nhưng chưa bắn ra.
"Ta hiểu rồi, lực giữ mũi tên dù quá nặng hay quá nhẹ thì đều kích hoạt cho tên bắn ra. Phải cắt ở phía góc tường, giữ lại một phần trọng lực của
cơ quan để cân bằng, mới có thể giữ những mũi tên này lại." Thẩm Lang
Hồn bất ngờ lên tiếng, "Nếu ai đó muốn chặt đứt tất cả cơ quan trên con
đường này, thì nhất định phải có khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân và ra tay
với tốc độ ổn định." Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Ngươi muốn nói... người
này chính là ngươi à?" Thẩm Lang Hồn không đáp, lát sau mới bình thản
nói: "Ngươi từng nói, trên người chúng ta chỉ có một cái mạng, nhưng
trên người ngươi là hai cái."
Một tiếng bộp vang lên, tay Đường
Lệ Từ vỗ xuống vai Thẩm Lang Hồn, "Ngươi thử một lần rồi, chẳng phải lần đó đã chứng minh ngươi không thể dùng Đạp Tuyết Vô Ngân sao?"
Thẩm Lang Hồn hờ hững đáp: "Để ta đi, cùng lắm là trọng thương thôi, không chết được đâu."
Người ngoài nói ra câu này đương nhiên không có sức nặng, nhưng từ miệng hắn
nói ra lại khác hoàn toàn. Trì Vân mấp máy miệng muốn nói, rằng tuy
khinh công không phải sở trường của hắn, nhưng... Lời còn chưa ra đến
miệng, Đường Lệ Từ đã cười khẽ: "Vậy đành mời Thẩm huynh vất vả."
Thẩm Lang Hồn còn chưa trả lời, bỗng một cái bóng xám lướt qua, thế như tia
chớp, trong tích tắc đã lướt vào hành lang. Chung Xuân Kế hoảng hốt la
lên, Thẩm Lang Hồn và Trì Vân tái mặt. Đường Lệ Từ miệng nói một đằng
lòng nghĩ một nẻo, ngoài miệng vừa nói mời Thẩm Lang Hồn ra tay, nhưng
lời còn chưa dứt đã tự đâm đầu vào, làm người khác không kịp trở tay!
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác, thì dưới ánh sáng của dạ minh
châu, cái bóng xám Đường Lệ Từ đã như chim nhạn lướt qua mặt nước không
để lại một gợn sóng. Theo một chuỗi tiếng kim loại va nhau, chỉ sau giây lát y đã đặt chân trước cánh cửa kia.
"Đường công tử!" Chung
Xuân Kế hết lòng lo lắng, chạy vội đến sau lưng y. Hai bên tường gạch
không có động tĩnh gì, quả nhiên Thiết Giáp Bách Vạn Binh đã bị phá.
Thẩm Lang Hồn và Trì Vân cũng theo sau, Trì Vân nhịn hết nổi xổ luôn một tràng: "Bố tổ sư, Đạp Tuyết Vô Ngân, Thừa Bình Độ Thủy, sau này gặp
phải biển rộng hồ sâu cũng khỏi cần ngồi thuyền nữa." Thẩm Lang Hồn bình thản khen: "Công phu giỏi!"
Đường Lệ Từ nhìn cánh cửa kia: "Ta đã bảo rồi mà, võ công ta cao cường đệ nhất thiên hạ."
Trì Vân rút Nhất Hoàn Độ Nguyệt trên cánh cửa ra: "Câu này ngươi nói nghiêm túc đấy hả?"
Thẩm Lang Hồn đột nhiên chen ngang: "Bởi vì ngươi bảo Phương Chu hoán công
cho ngươi, nay hắn chết rồi, cho nên... ngươi nhất định phải trở thành
đệ nhất thiên hạ?" Đường Lệ Từ khẽ cười mà không đáp, vươn tay ra mở
cánh cửa kia.
Khi cánh cửa lớn màu trắng mạ vàng mở ra, lớp bụi
bặm phủ kín trên cửa rơi lả tả xuống đất. Tuy cửa này đã được thay mới,
nhưng cũng thay cách đây ba bốn năm rồi. Bốn người cùng nhìn vào bên
trong, đằng sau cánh cửa là một miệng hố lớn, dưới hố có một ngọn lửa
đang bập bùng cháy, nếu bất cẩn rơi xuống nhất định sẽ bị ngọn lửa ấy
thiêu đốt thành tro. Mà giữa ngọn lửa là một câu cầu bằng dây xích nối
thẳng sang bờ bên kia, đã bị lửa nung đến đỏ rực trong suốt.
Bên kia hố lửa, lại là một cánh cửa màu trắng mạ vàng.