Đường Lệ Từ một mình ôm bầu
rượu, ngồi bên bờ hồ nở đầy hoa sen, cạn chén rượu nhạt, mắt ngắm hoa
sen, mũi ngửi hương hoa, cực kỳ thoải mái. Y nâng chén sứ trắng nhỏ xinh trơn bóng trên tay, dưới ánh trăng lấp lánh như châu như ngọc. Mà bình
rượu nhỏ cổ mảnh eo thon vẽ hạc trắng nằm trên đất cũng thanh nhã tuyệt
luân, chỉ hai món đồ này thôi đã là báu vật hiếm thấy trên đời. Đường Lệ Từ với tay xuống hồ ngắt lấy một đài sen, vừa uống rượu vừa bóc hạt
sen, gương mặt hây hây đỏ vô cùng đẹp đẽ.
Một người chầm chậm đi từ xa tới: "Đường công tử thật có nhã hứng."
Đường Lệ Từ bày thêm một chén sứ nhỏ nữa, mỉm cười: "Mời A Thùy cô nương
ngồi, tối nay mạo muội mời khách, thật sự không còn cách nào khác, xin
cô nương thứ lỗi."
A Thùy khẽ cười: "Đường công tử nhờ người đưa tin, nói tối nay cho ta gặp con, không biết nó..."
"Hiện giờ nó không ở đây, không dám giấu giếm, hôm nay Đường Lệ Từ mời cô
nương đến đây là có ý đồ khác." Đường Lệ Từ rót cho nàng một chén rượu:
"Đây là Ngẫu Hoa Thúy, uống không say đâu."
A Thùy ngồi xuống
đất, cả một hồ sen chìm trong bóng đêm như cảnh tiên trong mộng. Gió mát lùa tới, mùi rượu thanh đạm ngọt ngào quanh quẩn giữa không trung,
trong một thoáng ngẩn ngơ cho người ta cảm giác như thật như ảo. "Ta
biết hôm nay Đường công tử mời ta tới đây là vì Trì Vân Trì công tử."
Nàng uống một ngụm Ngẫu Hoa Thúy, rượu này vào miệng trong lành ngọt
mát, không hề có mùi rượu, còn phảng phất vị đắng của hoa sen, "Ngươi
muốn dùng ta để đổi lại Trì công tử trong tay hắn."
"Không sai." Đường Lệ Từ bóc một hạt sen đặt vào tay nàng: "Cho nên tối nay không có đứa bé nào cả, là ta lừa cô nương."
"Nó vẫn khỏe chứ?" A Thùy nhẹ nhàng hỏi, dẫu trong lòng đã sớm đoán ra kết
quả này, nhưng vẫn cảm thấy hơi mất mát, "Lâu lắm rồi ta chưa được gặp
nó, không biết... nó còn nhớ ta không?"
"Từ ngày cô nương nhờ cậy đến nay cũng đã hơn năm tháng trôi qua..." Đường Lệ Từ hòa nhã nói:
"Chẳng mấy mà biết nói, có điều... E là nó đã không còn nhớ cô nương..."
"Nó đi theo Đường công tử, nhất định sung sướng hơn là ở với ta." A Thùy
đưa mắt ngắm hồ sen, dung nhan thanh tú ẩn chứa vẻ mỏi mệt vì bước sâu
vào hồng trần, "Cũng an toàn hơn là đi với ta."
Đôi mắt Đường Lệ
Từ khẽ vụt qua một tia khác thường, y nâng chén rượu lên uống cạn, cũng
nhìn ra hồ sen. Khác với vẻ ủ rũ của A Thùy, ánh mắt y luôn đầy rẫy phức tạp, lúc này đây lại càng biến đổi khó lường, "Nếu như..."
"Nếu gì cơ?" A Thùy khẽ hỏi.
"Nếu có một ngày, nó không may bị ta liên lụy hại chết thì sao?" Đường Lệ Từ thong thả hỏi: "Cô... sẽ hận ta chứ?"
A Thùy lắc đầu: "Người trong giang hồ, nào có ai bảo vệ ai cả đời được... Công tử nhận lời ủy thác, cả đời ta không quên ơn... Ta sẽ không hận
ngươi, nhưng nếu nó chết thì ta cũng không cần sống nữa." Nàng thản
nhiên nói, "A Thùy là người mang theo điềm gở, ta sống trên đời này chỉ
vì muốn nhìn nó lớn lên bình an vui vẻ vô lo vô nghĩ. Dù không thể tự
tay nuôi dạy nó nên người, nhưng vẫn mong một ngày nào đó sẽ có duyên ở
cùng nhau... Lỡ như nó chết, ta..." Nàng ngắm hoa sen, ánh mắt vô cùng
bình thản, "Ta có sống cũng chẳng để làm gì."
"Chỉ cần Đường Lệ
Từ còn sống, con cô sẽ không chết." Đường Lệ Từ tự rót thêm một chén,
uống một ngụm nhỏ, "A Thùy cô nương làm người trong sạch, dù đã chịu khổ nửa đời, thường không được sống theo ý mình, nhưng vẫn luôn có những
người cảm thấy cô rất tốt, cũng có người mong cô vĩnh viễn được sống,
mong cô luôn mỉm cười và hạnh phúc."
"Không." Đường Lệ Từ nhặt lên chiếc chén sứ nhỏ màu trắng mà nàng uống rượu xong vừa đặt xuống đất, thong thả rót ra nửa chén Ngẫu Hoa Thúy. A Thùy nhìn y không chớp mắt, chỉ thấy y nâng chén rượu lên uống, đặt môi vào vị
trí nàng vừa chạm vào ban nãy. Đôi môi hồng hào tươi đẹp ngậm lấy chén
sứ trắng ngần như ngọc, vành chén nhẵn nhụi cứng rắn càng tôn lên nét
mềm mại trên đôi môi y, bầu không khí ngập tràn trong hương rượu... Y
ung dung uống chén rượu kia, "Ta nói là ta."
A Thùy không đáp, vẫn lẳng lặng nhìn đôi môi hồng tươi đang nhấp rượu của y, một lúc sau mới dịu dàng nói: "Cảm ơn.".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Đường Lệ Từ uống rượu xong, lại nhẹ nhàng ngậm chén rượu cắn cắn. Gương mặt y thanh tú, hàm răng tựa như chuỗi ngọc, nhẹ nhàng ngậm chén...
Gió thổi qua sen, lá xanh dập dờn, hai người nhất thời im lặng.
Một lúc sau, chợt nghe một tiếng "rắc" khe khẽ, chén sứ trắng trong miệng
Đường Lệ Từ mẻ đi một miếng. Y cắn mảnh vỡ kia, nhe răng mỉm cười, khóe
môi bị mảnh vỡ cứa rách rịn ra một giọt máu, giống như hạt sương đỏ thắm đọng trên cánh sen.
Giống như một con hồ ly trắng như tuyết đặt
cạm bẫy rồi nằm bên cạnh liếm môi chờ con mồi sa lưới, chính là hương vị hoa lệ, biếng nhác, lay động lòng người lại tràn đầy âm mưu như thế.
A Thùy a lên: "Sao vậy?"
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng ngậm mảnh sứ vỡ kia rồi chậm rãi thả nó vào cái chén bị y cắn vỡ, nâng ống tay áo lên lau đi giọt máu nơi khóe miệng, "Vị bằng
hữu nào đang ẩn mình trong hồ sen kia vậy? Đường mỗ thất kính rồi." Thì
ra ban nãy y cắn vỡ chén sứ là vì có người nấp trong hồ sen bắn ra một
ám khí nhỏ xíu, bị y đỡ được. Nhưng vết thương khi rơi xuống núi còn
chưa lành, chân khí chưa điều hòa nên đỡ ám khí xong thì hơi chấn động,
mới cắn vỡ chén sứ.
Gió lùa qua lá sen, trăm ngàn bông sen trong
hồ thướt tha duyên dáng giống như trăm ngàn mỹ nhân yểu điệu, hoàn toàn
không thể nhận ra rốt cuộc là ai nấp bên trong. A Thùy quay đầu lại khẽ
cười: "Tây công chúa?"
Sâu trong hồ sen, một người đạp lá sen bay lên, phong thái diễm lệ, thong thả đi về phía bờ. Áo màu đào xinh đẹp
thanh tú, tay áo phất phơ, người đứng giữa hoa sen, cưỡi lên sóng biếc
tựa như thần tiên, chính là Tây công chúa của Phong Lưu Điếm, Tây Phương Đào.
Đợi nàng đi gần đến bờ, bỗng dưng thoáng ngơ ngẩn: "Là ngươi..."
Đường Lệ Từ đưa tay phải lên, giữa hai ngón tay kẹp một cây trâm vàng cực
mảnh. Bản thân y cũng hơi bất ngờ, "Tây Phương Đào cô nương..."
Vị Tây Phương Đào Tây công chúa này, chính là hoa khôi mấy năm trước y
dùng một chén ngọc châu để hẹn gặp ở đài Chu Tước Huyền Vũ, vừa hỏi được tên họ đã bị một người áo đen bịt mặt cướp đi mất. Nhưng nếu Tây Phương Đào chính là Tây công chúa của Phong Lưu Điếm, thì cớ sao nàng lại được chọn làm hoa khôi giá ngàn vàng ở đài Chu Tước Huyền Vũ? Mà dựa theo
lời Bạch Tố Xa thì Tây công chúa của Phong Lưu Điếm vì tu luyện một môn
kỳ công nên từ nam biến thành nữ, nếu Tây công chúa vốn là đàn ông thì
không thể được chọn làm hoa khôi ở đài Chu Tước Huyền Vũ.
A Thùy
từ đầu đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng quen thuộc khác với hương sen nên biết là Tây Phương Đào, thấy hai người nhìn nhau kinh ngạc, nàng
hỏi: "Hai người quen nhau sao?"
"Trâm vàng cô nương ném ra không
hề mang theo ác ý, ta xin được đoán cô nương có lời muốn nói phải
không?" Đường Lệ Từ thấy sắc mặt Tây Phương Đào hơi lạ, liền nói tiếp:
"Đường mỗ không coi cô nương là địch, nếu có lời muốn nói, thì chớ ngại
ngồi xuống uống với ta một chén rượu." Y lấy từ trong tay áo ra một cái
chén nhỏ, rót cho nàng một chén.
"A Thùy". Tây Phương Đào thong thả ngồi xuống, nhưng không uống rượu, "Rốt cuộc y là người tốt hay kẻ xấu?"
Nàng hỏi câu này, A Thùy khẽ cười: "Đường công tử thông minh cơ trí, tuy
thường xuyên không muốn biểu lộ tâm ý thật của bản thân, nhưng đương
nhiên là người tốt."
Tây Phương Đào ngắm nghía Đường Lệ Từ thật
kỹ: "Nhưng y không phải kiểu hiệp khách coi thiên hạ là trách nhiệm của
mình, cũng không giống thánh nhân sẵn sàng hi sinh bản thân để cứu chúng sinh khỏi khổ nạn, cớ sao phải nhúng tay vào chuyện trong giang hồ? Cớ
sao phải đối đầu với Phong Lưu Điếm? Mưu đồ thật sự trong lòng ngươi rốt cuộc là gì?"
Đường Lệ Từ liếc nhìn Tây Phương Đào, cười khẽ: "Ta chỉ muốn làm người lương thiện."
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
"Nói không chừng... Ngươi chính là người đáng để đánh cược một phen..." Tây
Phương Đào thong thả nói, "Ngươi có thể ép Tiểu Hồng nổ tung Dư Gia kiếm trang, có thể giúp Uyển Úc Nguyệt Đán lập công trạng muôn đời bất diệt, không chừng có thể hủy diệt Phong Lưu Điếm." Nàng nhìn cây trâm vàng
nhỏ xíu trong tay Đường Lệ Từ: "Trong Phong Lưu Điếm có một bí mật cực
lớn."
"Bí mật gì?"
A Thùy bỗng chấn động: "Tây công chúa, người biết bí mật đằng sau cánh cửa kia sao?"
Tây Phương Đào không đáp, một lúc lâu sau mới nói, "Đường công tử, ngươi có biết Đông và Tây công chúa của Phong Lưu Điếm đã luyện kỳ công Nhan Như Ngọc, luyện đến tầng thứ chín thì nam hóa nữ không?"
"Ta không biết." Đường Lệ Từ mỉm cười, "Trên đời có chuyện lạ như thế sao?"
"Nhưng ngay từ đầu ta đã là nữ." Tây Phương Đào thong thả nói: "Nhất Đào Tam Sắc của Thất Hoa Vân Hành Khách vốn là nữ."
"Vậy vì sao mọi người đều nghĩ cô vốn là nam?" Đường Lệ Từ ôn hòa hỏi: "Từ trước tới nay, cô vẫn luôn giả làm nam sao?"
"Ta không muốn dựa vào sắc đẹp để tranh giành những thứ mà mình có thể lấy
được bằng thực lực bản thân." Tây Phương Đào thản nhiên nói, "Ta biết rõ mình là mỹ nhân, chuyện này bản thân không thể lựa chọn, nhưng thực lực của ta nổi trội hơn dung mạo rất nhiều."
"Cô nương cũng là một
vị nữ trung hào kiệt." Đường Lệ Từ mỉm cười nhìn nàng: "Nhưng rốt cuộc
Thất Hoa Vân Hành Khách đã gặp chuyện gì, vì sao cô nương trở thành Tây
công chúa, mà Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành lại trở thành con rối giết người?"
"Bởi vì bọn họ không phải phụ nữ." Tây Phương Đào
lạnh lùng đáp, "Trong Phong Lưu Điếm có một cánh cửa... Không ai biết
sau cánh cửa kia rốt cuộc là gì. Bề ngoài thì Phong Lưu Điếm là do Liễu
Nhãn thao túng, nhưng thật ra nắm giữ vận mệnh của những người trong
Phong Lưu Điếm có hai kẻ, một là Liễu Nhãn và những viên thuốc của hắn;
người còn lại... ở phía sau cánh cửa. Liễu Nhãn chẳng quản chuyện gì
hết, có hai người thống lĩnh và ra lệnh trong Phong Lưu Điếm, một là
Tiểu Hồng, một là Phủ Thúy. Mà những gì Phủ Thúy truyền đạt lại đều là ý của người sau cánh cửa ấy."
Mặt nàng hoàn toàn vô cảm: "Người
phía sau cánh cửa và Phủ Thúy đều thích đàn bà, Tiểu Hồng dùng thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh khống chế Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành, nhưng
bọn họ không phải gái đẹp nên chỉ có thể làm con rối giết người. Còn ta, nhờ có dung mạo xinh đẹp nên người sau cánh cửa kia rất thích, gã tặng
ta thần công Nhan Như Ngọc, đợi ta nam hóa thành nữ thì lăng nhục. Mà ta vốn là nữ, căn bản không luyện được công phu kia, tuy mặc đồ nữ nhưng
mọi người đều nghĩ ta là đàn ông."
"Liễu Nhãn có biết chuyện này
không?" Đường Lệ Từ ôn hòa hỏi: "Còn những thiếu nữ áo trắng si mê Liễu
Nhãn kia, liệu có bị người sau cửa lăng nhục?"
"Không, những cô
gái này u mê Liễu Nhãn đến khờ dại." Tây Phương Đào lạnh lùng nói, "Các
nàng thà tự sát chứ nhất định không cho người sau cửa lăng nhục. Trong
Phong Lưu Điếm còn có những Hồng Y Dịch Sứ, người sau cửa chỉ tin dùng
những người này. Hồng Y Dịch Sứ do gã trực tiếp chỉ huy, đã luyện thuật
mê huyễn, yêu mị cùng với Nhiếp Hồn trận pháp."
"Một cánh cửa kỳ
lạ, một gã đàn ông tìm kiếm cảm giác thành công trên thân xác đàn bà."
Đường Lệ Từ nói: "Chỉ e kẻ trốn sau cửa không hề thần bí đáng sợ như mọi người nghĩ, ta đoán... Gã nhất định thiếu hụt chỗ nào đó, hơn nữa còn
cực kì ghen tị với Liễu Nhãn."
Tây Phương Đào khẽ gật đầu: "Nội
tình Phong Lưu Điếm phức tạp, muốn diệt trừ trong một lần không phải
chuyện đơn giản. Hơn nữa những Bạch Y Dịch Sứ và Hồng Y Dịch Sứ kia có
không ít người xuất thân từ danh môn chính phái trên giang hồ, một khi
lột khăn che mặt ra sẽ khơi lên ân oán lớn hơn nữa. Lại thêm Tinh Quỷ
Cửu Tâm Hoàn lưu lại chất độc cực mạnh, trừ phi tìm được thuốc giải,
bằng không tất cả những người trúng độc đều trở thành lực lượng ngầm của Phong Lưu Điếm. Tuy Bích Lạc Cung thắng được một trận ở Thanh Sơn Nhai, nhưng cũng không lung lay được gốc rễ của Phong Lưu Điếm. Đường công tử là người thông minh, hẳn phải biết tiếp theo nên làm gì."
"Mấu
chốt nằm ở thuốc giải của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, cùng với hai người Liễu Nhãn và kẻ nấp sau cửa." Đường Lệ Từ mỉm cười, "Đào cô nương gửi gắm
việc này cho ta là có ý định rời đi sao?"
Tây Phương Đào im lặng
trong giây lát, "Nằm vùng Phong Lưu Điếm không phải chuyện dễ dàng, ta
đã mệt mỏi lắm rồi." Nàng chậm rãi nói, "Tiểu Hồng đã sớm hoài nghi ta.
Mấy hôm trước ta mạo hiểm xông vào phòng Tiểu Hổng lúc nửa đêm, tuy
trúng mấy mũi tên độc, nhưng cũng lấy được vài bình thuốc." Nàng lấy
trong ngực ra ba bình sứ nhỏ màu sắc khác nhau: "Có lẽ trong số này có
thuốc giải thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh. Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô
Hành đã trúng độc nhiều năm, ta từng nghĩ đủ mọi cách cứu họ nhưng mãi
không thành công, Đường công tử hẳn là sẽ nghĩ ra cách thử nghiệm. Huynh đệ với nhau nhiều năm, vốn không nên bỏ đi lúc này, nhưng Nhất Đào Tam
Sắc không thể vùi thân trong Phong Lưu Điếm..." Nàng lẳng lặng nói: "Lấy sức một mình ta mà vung kiếm chống đỡ thì chỉ có kết cục chết dưới loạn đao của Hồng Y Dịch Sứ, Bạch Y Dịch Sứ. Ta không muốn chết một cách vô
nghĩa, cho nên... mọi chuyện xin nhờ cậy Đường công tử."
"Nằm
vùng mấy năm trong Phong Lưu Điếm, cô nương thật đáng khâm phục, có thể
bình yên rời đi vẫn là kết cục tốt nhất." Đường Lệ Từ mỉm cười, "Nhưng
trước khi đi, ta có thể hỏi cô nương một chuyện không?"
"Chuyện
gì?" Đôi mắt Tây Phương Đào khẽ xoay chuyển, dung nhan của nàng có thể
gọi là rực rỡ, nhưng sâu trong đáy mắt lại thấp thoáng nét tiều tụy.
"Tung tích của Xuân Sơn Mỹ Nhân Trâm." Đường Lệ Từ nói, "Vật này liên quan
đến tự do của một người, cô nương có thể đưa ra bất cứ điều kiện nào để
trao đổi vật này với Đường Lệ Từ."
"Xuân Sơn Mỹ Nhân Trâm..." Tây Phương Đào hạ giọng, "Vật này không đổi, tạm biệt." Nàng phất tay áo
rời đi, bóng lưng phiêu dật tan vào màn đêm.
"Tây công chúa hóa
ra lại là Nhất Đào Tam Sắc nằm vùng trong Phong Lưu Điếm nhiều năm,
chuyện lạ trên đời đúng là khiến người ta phải kinh ngạc." A Thùy khẽ
thở dài, "Ta vẫn nghĩ nàng ăn ý với Đông công chúa lắm, cũng là tâm phúc của người sau cửa kia."
Đường Lệ Từ khẽ cười: "A Thùy, cô không
cần lo chuyện đấu tâm cơ. Đi cùng ta thôi, sáng sớm mai đổi người ở Thập Lí Hồng Đình, ta đổi người lấy người với Liễu Nhãn." Y đứng dậy, "Ta có một chuyện nữa muốn hỏi cô, cô có biết gần đây Liễu Nhãn đã chôn cất
một người, xây một ngôi mộ không?"
"Mộ?" Đôi mắt A Thùy khẽ xoay chuyển: "Mộ gì cơ?"
"Cô là người gần gũi nhất với hắn, ta nghĩ nếu hắn chôn cất một người thì
trừ cô ra, có lẽ sẽ không ai để ý." Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói, "Cô đã
bao giờ thấy một cỗ quan tài băng màu lam, trong đó đổ đầy nước từ suối
băng, người bên trong bị mổ ngực, không còn trái tim?"
"Quan tài
băng màu lam..." A Thùy tập trung suy nghĩ cẩn thận, "Quan tài băng màu
lam... Ta không nhớ hắn đã từng chôn cất ai, cũng chưa từng thấy quan
tài băng màu lam. Nhưng trước khi hắn lên đường đến Thanh Sơn Nhai đã
dừng lại ở Bồ Đề Cốc hai ba ngày, không cho phép ai bước vào quấy rầy.
Bây giờ Phong Lưu Điếm đã chuyển đi, ta cũng không rõ sắp dọn đến nơi
nào. Nếu hắn thật sự chôn cất một người, nếu không chọn vườn hoa của
Phong Lưu Điếm, thì sẽ chôn trong Bồ Đề Cốc."
"Bồ Đề Cốc ở đâu?" Đường Lệ Từ phất tay áo, chắp ra sau lưng tiến về phía trước.
"Phiêu Linh Mi Uyển." A Thùy khẽ cau mày, "Ta có thể vẽ bản đồ cho ngươi. Cứ
điểm của Phong Lưu Điếm vốn nằm ở Phiêu Linh Mi Uyển, Bồ Đề Cốc là một
sơn cốc nằm sau Phiêu Linh Mi Uyển."
"Đa tạ." Đường Lệ Từ đi thẳng về phía trước, không ngoái đầu lại cũng không nói gì nữa.
Người nằm trong quan tài băng màu lam chắc hẳn là một người vô cùng quan
trọng với y. A Thùy đi sau lưng Đường Lệ Từ, lần đầu tiên gặp y, nàng
cảm thấy y có hào quang rạng rỡ, ôn nhã phong lưu. Mà mấy tháng sau gặp
lại, Đường Lệ Từ vẫn rực rỡ sáng chói như xưa, vẫn ôn nhã thong dong như trước, thậm chí đã trở thành nhân vật có danh tiếng địa vị hiển hách
trong giang hồ. Nhưng nàng cảm thấy vầng trán y... ngoài vẻ phức tạp vốn có, còn thêm nét uất ức.
Vậy thì giống như một người vốn có một
trăm chuyện phải bận lòng, nay đã biến thành một trăm mười chuyện. Tuy
không thêm nhiều lắm, nhưng lại khiến trách nhiệm y gánh trên vai trở
nên nặng nề đến thế... Nặng nề đến nỗi khiến một người vốn có phong thái nhẹ nhàng ung dung, tự nhiên thoải mái, mà nay trong từng hơi thở đều
phảng phất mang theo nỗi buồn bực, uất ức và uể oải.
Nhưng chẳng
qua chỉ là uể oải, mà không phải mệt mỏi đến nỗi muốn buông tay. Y vẫn
tiến về phía trước bằng bước chân nhanh nhẹn, không hề dừng lại. Tựa như dù có một trăm chuyện, một trăm mười chuyện, một trăm hai mươi chuyện
khó khăn phải bận lòng, y vẫn có lòng tin mình đủ sức giải quyết từng
chuyện một. Chỉ cần kiên trì cố gắng đến cuối cùng, rồi mọi thứ sẽ trở
nên tốt đẹp.
Nàng đi theo sau lưng y, dõi mắt nhìn theo bóng lưng y, bỗng cảm thấy có chút khâm phục, có chút đau lòng, lại có chút cảm
xúc phức tạp khó giải quyết từ từ dâng lên. Y đã từng là người như thế
nào? Và sắp trở thành một người như thế nào?