"Hắn..." Cô gái mặc áo lông cừu từ tốn nói, "Hắn thích gì làm nấy, làm
xằng làm bậy, một khi đã nổi hứng lên thì dù phải đi ngàn dặm đêm, vượt
qua trăm sông cũng nhất quyết làm cho bằng được. Có điều..." Nàng nhìn
vết máu loang lổ trên người Đường Lệ Từ, "Hắn cũng không phải người quá
mức tàn nhẫn, chẳng qua tính hắn cuồng vọng tùy hứng, có lẽ đã từng chịu tổn thương sâu sắc... Một chưởng này nếu định giết ngươi thật thì ngươi đã chết luôn rồi, có lẽ chính bản thân hắn cũng không hiểu rằng..."
"Ta hiểu mà." Đường Lệ Từ dịu dàng nói, "A Thùy cô nương hãy yên tâm về đi, chuyện Phong Lưu Điếm và Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn ta tự có cách giải
quyết, đêm nay mong cô đừng nói đã gặp ta ở đây."
Cô gái mặc áo
lông cừu cười nhẹ, nét mặt trong trẻo, "Thân này hèn mọn như cánh bèo
trôi, Đường công tử là nhân vật tầm cỡ nào, không cần phải đối xử khách
sáo với ta như vậy. Công tử đã nhận lời chăm sóc con nhỏ, A Thùy cả đời
này sẽ không quên đại ân." Thi lễ một cái, nàng hạ giọng: "Đường công tử mang trọng trách trên người, chịu nhiều cực nhọc, xin hãy bảo trọng."
Đường Lệ Từ khẽ cười, những lời muốn nói cuối cùng lại không nói ra được, dõi mắt nhìn theo cô gái ấy chầm chậm rời đi.
Nàng là mẹ của Phụng Phụng, tỳ nữ của Liễu Nhãn, cũng là người con gái Liễu
Nhãn khắc ghi trong lòng, không muốn yêu cũng không thể yêu, là một
người tốt.
Ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi tuyết cao vài trăm trượng, tay y vẫn ôm ngực, chân mày hơi nhíu. Rồi hai ống tay áo rung lên, dải
đai màu đỏ thắm buộc vào thắt lưng y lập tức thu về, cầm trong tay chỉ
còn là một mảnh vải rất nhẹ. Dải đai đỏ thắm này là tâm huyết trọn đời
của sư thái Bồ Quyên nổi danh trong Liên Hoa Am ở Lạc Dương, dệt bằng tơ của một giống tằm nhỏ màu đỏ thẫm. Tơ này mảnh hơn tơ tằm trăm lần, lại bền chắc hơn xa tơ tằm, chống được cả đao kiếm lửa nước, chính là một
món bảo vật khó tìm. Nhưng chính vì chống được đao kiếm nên không thể
cắt may thành y phục, từ lúc dệt xong đến giờ vẫn là một miếng vải vô
giá rộng hơn ba thước, dài bốn năm mươi trượng. Cả đời sư thái Bồ Quyên
đã dệt vô số tấm vải, nhưng chỉ hết lòng trân trọng miếng vải này, không chịu bán đi. Mấy năm trước Đường Lệ Từ có duyên quen biết với bà, khi
sư thái Bồ Quyên viên tịch đã tặng vật này cho y. Lần này đi lên núi
tuyết, Đường Lệ Từ suy tính cẩn thận, đã sớm lường trước nguy cơ rơi từ
trên núi xuống, nên mang nó theo người từ lâu. Cuốn gọn Phiêu Hồng Trùng Lăng, y tung người bay lên núi tuyết, thân mang trọng thương mà động
tác vẫn nhẹ nhàng như chim ưng, trong nháy mắt đã lên cao vài chục
trượng.
Trì Vân leo xuống vách đá dẫu vô cùng nguy hiểm, nhưng
hắn dựa vào võ công hóa nguy thành an, đã mấy lần trượt xuống, may mà
các cụ gánh còng lưng mới không bị thương. Đến khi hắn vất vả leo xuống
đến chân núi thì sắc trời đã dần hửng sáng, lần mò khắp nơi vẫn không
thấy bóng dáng Đường Lệ Từ đâu. Chỉ thấy nền tuyết nứt toác, vết máu
loang lổ, không thấy tung tích hai tên chết tiệt kia đâu, đừng nói là
xác mà ngay đến một mảnh vải cũng không lưu lại. Hắn không tìm được
người, lại thấy trên nền tuyết nhuốm máu in mấy dấu chân mờ mờ, hình như là của con gái, trong lòng kinh ngạc, bèn lần tìm theo dấu chân.
Trì Vân rời đi chưa được bao lâu thì Uyển Úc Nguyệt Đán và Chung Xuân Kế
cũng xuống đến chân núi, họ lượn quanh Miêu Nha Phong một vòng mà không
tìm thấy mảnh đất đóng băng nhuộm đỏ máu này. Đi thêm mấy vòng, Uyển Úc
Nguyệt Đán khẽ than, "Không tìm thấy ai chứng tỏ người rơi xuống núi
chưa chắc đã gặp chuyện, nơi này rét mướt, vẫn nên về đi thì hơn." Chung Xuân Kế đưa mắt nhìn xung quanh "Nếu bọn họ rơi xuống mà kẹt lại trên
vách núi, thì chẳng phải cũng... cũng..."
Uyển Úc Nguyệt Đán dịu dàng đáp lại: "Thế núi Miêu Nha Phong dốc đứng, hiếm có chỗ nào thoải, quá nửa là không bị kẹt lại."
Chung Xuân Kế hạ thấp giọng: "Vậy... Vậy nếu y ngã tan xương nát thịt, chẳng phải là cũng không tìm thấy..."
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười: "Chung cô nương xin đừng rối loạn, Uyển Úc
Nguyệt Đán tin tưởng với năng lực của Đường Lệ Từ thì tuyệt đối không
thể chết vì rớt vực."
Khi hắn nói ra bốn chữ "xin đừng rối loạn", Chung Xuân Kế đỏ bừng hai má, đột nhiên không biết nói gì cho phải, chỉ ngơ ngẩn nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán. Mặt mũi người này vẫn tinh xảo nho
nhã, thần thái người này vẫn ung dung bình thản, nếu vừa rồi là hắn rơi
xuống núi thì mình biết phải làm sao?
"Vậy bây giờ nên làm gì
đây?" Chung Xuân Kế khẽ hỏi, "Đã thuận lợi thu phục được sáu mươi ba
người của Phong Lưu Điếm, nhưng y không nói thu phục xong rồi thì phải
làm sao."
Uyển Úc Nguyệt Đán đáp: "Bây giờ cứ về cung nói hai người kia đã bình an vô sự, cứ ngồi yên đợi y trở về là được rồi."
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Trên đỉnh núi tuyết.
Những mẩu băng tuyết hỗn loạn, vài vệt máu tươi bắn tung tóe, tầng băng tuyết trên bề mặt đã bị phủi bay lộ ra những tảng đá khổng lồ đen đúa lởm
chởm. Mọi chuyện xảy ra ngắn ngủi đến thế, mà dường như đã trôi về nơi
rất xa.
Bạch Tố Xa cầm đao lên núi, theo sau là hai cô gái áo
trắng. Bước lên đỉnh núi chỉ thấy gió tuyết gào thét, không một dấu chân người, nhưng trong cơn cuồng phong dường như văng vẳng tiếng khóc yếu
ớt của trẻ sơ sinh, chợt xa chợt gần. Nàng thấy trong kẽ hở trên mỏm đá ở đỉnh núi lộ ra một góc tã, một đứa bé mới vài tháng tuổi bị kẹt trong
khe đá, nó lạnh cóng đến tím tái mặt mũi vẫn cố khóc lên yếu ớt. Nếu
không nhanh tay cứu đứa bé này thì chỉ một lát nữa thôi nó sẽ mất mạng
ngay.
"Bạch tỷ tỷ, đây là..." Sau lưng Bạch Tố Xa, một cô gái áo
trắng nhỏ nhẹ nói, "Đây là trẻ con nhà ai? Sao lại ở đây?" Bạch Tố Xa
lắc đầu đáp, "Ta cũng không biết, không thể hiểu nổi tại sao chỗ tôn chủ quyết chiến với Đường Lệ Từ mà lại có đứa trẻ con?"
Cô gái áo
trắng còn lại đứng sau lưng Bạch Tố Xa đáp: "Ta biết rồi, đây là đứa bé
mà trước khi lên núi Yến Nhi tỷ tỷ đã đoạt lại từ nhà người thợ săn dưới chân núi đấy, hình như tôn chủ rất coi trọng nó."
"Nếu tôn chủ coi trọng nó thì Bạch tỷ tỷ giết nó đi!" Cô gái áo trắng kia rút xoẹt kiếm ra: "Không thì để ta chém đứt đôi nó."
Bạch Tố Xa bế đứa bé ra khỏi khe đá, vừa chạm ngón tay vào mặt nó đã cảm
thấy lạnh lẽo hơn băng tuyết, đứa bé này ở trong hoàn cảnh ác liệt như
vậy mà vẫn sống sót thì đúng là một chuyện kỳ diệu: "Ngươi muốn giết nó
à?"
"Không sai, trong lòng tôn chủ vướng bận có quá nhiều người,
ta muốn đến một ngày trong lòng người chỉ có một mình ta!" Cô gái áo
trắng kia ngập tràn sát khí, người còn lại nói, "Để mặc cho nó tự sinh
tự diệt ở đây đi, nếu không thấy tôn chủ thì chúng ta mau trở về thôi!"
Bạch Tố Xa khẽ thở dài: "Các ngươi... đúng là được Tiểu Hồng dạy dỗ đến nơi
đến chốn thật đấy, giết cả nhà người ta cũng không thèm bận tâm... Muốn
giết đứa bé này thật à?" Tay phải nàng ôm đứa bé vào lòng, "Ai giết đứa
bé này trước, ta sẽ chỉ cho người đó một chiêu kiếm được không?"
"Được!" Hai cô gái áo trắng đồng thanh hô lên, đao kiếm vung ra cùng lúc sáng
rực như chớp, nhắm thẳng vào Phụng Phụng đang nằm trong lòng Bạch Tố Xa. Hai tiếng keng keng giòn giã vang lên, lẫn trong đó là tiếng kêu gào
thảm thiết, chỉ thấy hai bóng trắng bị thương ngã văng ra, rơi thẳng
xuống vách núi. Hai người này không phải Đường Lệ Từ, đương nhiên không
có Phiêu Hồng Trùng Lăng để rơi được nửa đường bung ra cứu mạng, chắc
chắn không thể sống sót.
Bạch Tố Xa tung một chiêu giết hai
người, phất tay áo đứng dậy, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn trong veo
như thế. Nàng ôm Phụng Phụng vào lòng, vận công truyền vào cơ thể giúp
nó xua tan hơi lạnh.
"Quả đúng là một nữ trung hào kiệt", giữa cuồng phong bão tuyết có tiếng ai khẽ cười, "Bạch cô nương đánh đẹp lắm."
Bạch Tố Xa quay phắt lại, không biết từ bao giờ bên dưới mỏm đá sau lưng
nàng đã xuất hiện một người áo xám với ống tay rộng, nửa người nhuốm máu nhưng phong thái lỗi lạc không hề lộ ra nét tiều tụy, chính là Đường Lệ Từ.
"Đường Lệ Từ..." Nàng giữ chặt Đoạn Giới Đao trên tay, chắn
nghiêng trước Đường Lệ Từ, không hề tỏ ra sợ hãi, "Ngươi muốn thế nào?"
Tay phải Đường Lệ Từ khẽ ấn lên bụng, "Cuộc chiến đêm qua có hai chuyện hết sức quái lạ... Một, Mai Hoa Dịch Số, Cuồng Lan Vô Hành rõ ràng là hai
đại chiến lực của Phong Lưu Điếm, tại sao không ra tay được? Hai, Hồng
cô nương mưu kế hơn người lại thông minh tuyệt đỉnh, thông thạo thuật
Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, tại sao không xuất hiện trên chiến trường, thành
ra sau khi cục diện Thanh Sơn Nhai gặp biến cố bất ngờ, Phong Lưu Điếm
không có người dẫn dắt, khó mà ứng phó? Dĩ nhiên có thể do trăm ngàn lý
do, nhưng ta nghĩ khả năng lớn nhất chính là trong Phong Lưu Điếm có nội gián. Người này không những nằm vùng trong Phong Lưu Điếm, hơn nữa địa
vị còn rất cao, có thể ảnh hưởng đến việc bố trí chiến cuộc của Hồng cô
nương, thậm chí còn có thể ngấm ngầm giở trò khiến Mai Hoa Dịch Số và
Cuồng Lan Vô Hành không nghe lệnh mà ra tay được." Y mỉm cười nhìn Bạch
Tố Xa: "Bạch cô nương trí dũng song toàn, hy sinh bản thân, thật khiến
cho nam nhi trong giang hồ phải hổ thẹn."
Giữa tiếng gió tuyết
vang rền, Bạch Tố Xa nhìn Đường Lệ Từ chằm chằm không chớp mắt. Đoạn
Giới Đao vẫn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nàng nắm chặt chuôi đao, hồi lâu mới khẽ thở dài. Đường Lệ Từ tiến lên một bước, đưa tay ra đón lấy
Phụng Phụng trong lòng nàng. Bạch Tố Xa liền trả lại đứa bé cho y, sau
lưng nàng, ánh ban mai đã bắt đầu hửng sáng. Nàng nhìn Đường Lệ Từ ôm
đứa bé trong lòng, ánh mắt cũng dần trở nên dịu dàng: "Quả nhiên...
ngươi không giống hắn."
"Trì Vân tính tình trẻ con, mọi chuyện
chỉ nhìn vẻ bề ngoài," Đường Lệ Từ nói, "Có điều miệng lưỡi tuy độc địa
nhưng tâm tư hắn rất đơn thuần, không phải kẻ bạc tình."
Bạch Tố
Xa thở dài xa xăm, "Cho dù hắn không bạc tình thì đời này Bạch Tố Xa
chung quy sẽ không gả cho hắn." Nàng vén tóc mai đang bay loạn, "Khi cha hứa gả ta cho Trì Vân, ta thật sự rất bất mãn, chuyện đào hôn cũng
không phải giả vờ... Bây giờ lại ở trong Phong Lưu Điếm, chuyện cưới xin lại càng không thể nhắc đến. Đường công tử không cần nói đỡ cho Trì
Vân, đời này kiếp này...chuyện nhân duyên đành lỡ dở."
Đường Lệ
Từ nhìn nàng từ đầu đến chân: "Bề ngoài diễm lệ như sen, xương cốt cứng
cỏi như ngọc. Bạch phủ có được người con gái như cô nương, đúng là vinh
hiển không gì sánh được."
Chân mày Bạch Tố Xa khẽ nhướn lên: "Ta
được phụ thân dạy bảo phải dốc sức vì chính đạo giang hồ, dẫu chết đi
mang theo toàn tiếng xấu, Bạch Tố Xa cũng không hối hận." Nàng nói hết
sức bình thản, ngoài mặt cũng không hề tỏ ra tiếc nuối, khí phách rắn
rỏi phóng khoáng còn hơn cả đàn ông.
Đường Lệ Từ không nói gì
thêm, đôi mắt nhìn Bạch Tố Xa bỗng cong lên rất nhẹ, lộ ra ý cười khen
ngợi. Tia nắng ban mai mới chiếu xuống, không khí trên đỉnh núi tuyết
cũng trở nên trong trẻo hơn. Bạch Tố Xa nhìn thấy rất rõ, trong lòng
bỗng hơi loạn. Nàng có dung mạo thanh tú nhưng tâm khí lại cao ngạo,
hành động mạnh mẽ lão luyện, đàn ông với không tới, trước đây chưa từng
được gã đàn ông nào ngắm nhìn chăm chú như vậy.
"Năm đó ta đào
hôn rời khỏi Bạch phủ, trên đường gặp phải cường địch bị thương nặng,
được Tiểu Hồng cứu. Từ đó ta gia nhập Phong Lưu Điếm, cai quản ba mươi
sáu Bạch Y Dịch Sứ trong Phong Lưu Điếm. Tuy Phong Lưu Điếm tôn Liễu
Nhãn làm chủ, nhưng người thực sự cai quản mọi việc lại là Tiểu Hồng.
Tôn chủ là người tùy hứng, ngoài điều chế Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn ra thì
gần như không quản bất cứ việc gì. Trên Tiểu Hồng còn có Đông và Tây
công chúa, hai người kia không phải nữ nhưng đã luyện một loại võ công
kỳ dị uy lực mạnh mẽ, luyện đến tầng thứ chín thì nam hóa thành nữ. Một
khi tu luyện thành công sẽ khôi phục lại dáng vẻ cũ, từ đây trẻ mãi
không già."
"Địa vị của Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành
trong Phong Lưu Điếm thế nào?" Đường Lệ Từ trầm ngâm, "Còn nữa, vị Nhất
Đào Tam Sắc còn lại của Thất Hoa Vân Hành Khách có gia nhập Phong Lưu
Điếm không?"
Bạch Tố Xa lắc đầu: "Tất cả bọn họ đều bị Tiểu Hồng
bí mật điều khiển, bình thường gần như không thấy mặt. Còn Nhất Đào Tam
Sắc thì ta không biết đã bị Tiểu Hồng thu nạp hay chưa, ta chưa gặp lần
nào."
Ánh mắt Đường Lệ Từ rời khỏi gương mặt nàng, nhìn những mỏm đá đen còn lưu lại dấu vết giao chiến, "Vậy có thể nói Phong Lưu Điếm
là đầm rồng hang hổ, không thể hành động thiếu suy nghĩ, tùy tiện khiêu
khích... Tuy trên danh nghĩa thì Liễu Nhãn là chủ nhân Phong Lưu Điếm,
nhưng thực ra ai mới là người khống chế cục diện thì e rằng khó nói.
Tiểu Hồng, Đông Tây công chúa, thậm chí một người chưa từng thấy mặt đều có thể là nhân tố quyết định."
Lông mày lá liễu của Bạch Tố Xa khẽ nhướn lên: "Đúng là như vậy."
Đường Lệ Từ nhìn mảnh đất phủ tuyết kia, tầm mắt lại thong thả chuyển về trên mặt Bạch Tố Xa, dịu dàng nói: "Cô vất vả rồi."
Bạch Tố Xa khựng lại giây lát rồi ngoảnh đầu đi: "Ta không vất vả, một khi
chuyện này kết thúc, nếu Bạch Tố Xa còn chưa chết thì nhất định sẽ cắt
cổ bằng đao của Trì Vân, cáo từ!" Nàng xoay người rời đi, động tác di
chuyển nhanh lẹ như cánh hạc.
Phụng Phụng trong lồng ngực đã dần
ấm áp trở lại, nó khóc cả ngày rồi chắc là mệt lắm, nằm bò ra trong lòng Đường Lệ Từ ngủ ngon lành, gương mặt lem nhem những vệt nước mắt. Đường Lệ Từ nhè nhẹ vỗ về nó, mắt vẫn còn dõi theo hướng Bạch Tố Xa rời đi.
Nếu bàn về mưu trí, Trì Vân vĩnh viễn không sánh bằng người vợ chưa cưới này của hắn, bằng không hai người đã là một cặp trai tài gái sắc xứng
đôi vừa lứa rồi, đáng tiếc làm sao.
Mặt trời ban mai ló rạng
chiếu những tia nắng hồng tươi lên băng tuyết, rực rỡ chói mắt. Đường Lệ Từ ôm Phụng Phụng trong lòng, tung người rời đi.