Giang Nam đồi núi trập trùng, cây cối bạt ngàn xanh mướt, có ngọn núi
tên là Hảo Vân nằm sát biển đông, bên bờ sông Trùng Nguyệt. Ngọn núi này không cao, chỉ tầm mấy chục trượng, nhưng nằm giữa những ngọn núi khác, ngọn núi thấp này lại có mây mù lơ lửng quanh năm, rất ít khi để người
ta thấy rõ chân diện mục. Hơn nữa vì quá ẩm ướt mà trên đất đá mọc đầy
rêu xanh, trơn trượt khó bám, tuy núi không cao nhưng rất khó leo, hơi
nước trong không khí quá nhiều, người thường khó mà thở được, vậy nên
cũng được coi là một cấm địa.
Vấn Kiếm Đình.
Giữa mây mù
ẩn hiện trên đỉnh núi Hảo Vân, có một gian đình gỗ đơn sơ mờ mờ ảo ảo.
Đình này xây bằng gỗ mọc trên đỉnh núi, cũng phủ đầy rêu xanh, trong
đình ngoài mấy cái ghế dài ra thì chẳng còn vật dư thừa nào.
Một
người áo đen đứng quay lưng trong đình gỗ, hơi nước mịt mờ, mái tóc đen
đọng đầy hạt nước li ti giống như nhuộm sương. Người còn lại là một hòa
thượng mặc áo trắng xõa tóc, cầm kiếm trong tay, chính là thượng sư Phổ
Châu.
"Theo như ngươi nói thì trong phủ của Dư Khấp Phượng giấu
thuốc, còn nuôi cả sát thủ, đúng là dính líu đến Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn." Người áo đen lạnh lùng nói: "Nhưng ngươi có tận mắt nhìn thấy Đường Lệ
Từ lấy thuốc từ quan tài ra không? Dù y có lấy được thuốc đi nữa, thì
ngươi làm sao dám chắc thuốc ấy đúng là Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn mà không
phải thuốc khác? Lỡ đâu Đường Lệ Từ gài tang vật vu khống cho Dư Khấp
Phượng thì thế nào? Mỗi giả thiết đều có khả năng xảy ra như nhau, với
tu vi và định lực của thượng sư thì lúc ấy không nên ra tay. Giờ Dư Khấp Phượng mất mạng, Dư Gia kiếm trang bị hủy, chết không đối chứng, thượng sư làm sao ăn nói với Thiếu Lâm? Làm sao ăn nói với Kiếm hội trung
nguyên?"
Thượng sư Phổ Châu khép hờ hai mắt: "Chuyện xảy ra bất
ngờ, đúng là ta không nhìn thấy Đường Lệ Từ đào mộ lấy thuốc, cũng không biết thuốc này rốt cuộc có phải là độc dược trong truyền thuyết hay
không. Nhưng Tiêu Kỳ Lan, Thẩm Lang Hồn và Trì Vân đồng thời ra tay với
Kiếm vương, ta chỉ ngăn được một người, không ngăn nổi hai người còn
lại. Mà quý sư đệ cũng ra tay cản trở ta, tình thế hỗn loạn, đúng lúc ấy Kiếm vương lại trúng ám khí của Thẩm Lang Hồn, không rõ sống chết."
Người áo đen chính là Thành Ôn Bào, sư huynh của Cổ Khê Đàm: "Sư đệ của tại
hạ lỗ mãng tùy hứng, nhẹ dạ cả tin, ta đã nhốt nó vào kiếm lao Thanh Vân Sơn, đóng cửa hối lỗi. Sư đệ trẻ người non dạ không hiểu chuyện, nhưng
thượng sư là tiền bối, không nên hồ đồ giống nó."
Hắn ngẩng đầu
nhìn mây, "Mấy chục năm qua Kiếm vương gây dựng được danh vọng lớn lao,
thân là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm trung nguyên, đâu thể bị lật đổ chỉ
vì mấy người làm loạn một phen? Dù trong lòng thượng sư có nảy sinh nghi ngờ với hắn thì cũng nên tìm chứng cứ xác thật, mời Kiếm hội trung
nguyên đứng ra giải quyết. Giờ Dư Khấp Phượng chết bất đắc kỳ tử, hắn có biết bao nhiêu người thân, bạn bè, môn đồ, kẻ giết hắn sẽ gây thù nhiều không đếm xuể. Dư Khấp Phượng từng là Kiếm vương của Kiếm hội, lại
không thể chứng minh hắn buôn bán thuốc độc. Hắn chết rồi Kiếm hội trung nguyên sẽ không thể để yên, bằng không mặt mũi Kiếm hội biết giấu vào
đâu được? Đường Lệ Từ gian trá giảo hoạt, trốn đến tận Bích Lạc Cung
trên Miêu Nha Phong. Bích Lạc Cung có ân tình với giang hồ võ lâm nên
Kiếm hội trung nguyên không thể ra tay bắt người, nhưng thượng sư với sư đệ ngu dốt kia của ta lại không tránh được một phen phiền toái."
Thượng sư Phổ Châu bình thản nói: "Ngươi nhanh tay nhốt Cổ Khê Đàm vào kiếm
lao Thanh Vân Sơn, hẳn là đã sớm tính đến chuyện này rồi. Ôn Bào không
những đối nhân xử thế sắc bén như kiếm, mà tầm nhìn và kiến thức cũng
sắc bén như kiếm."
Thành Ôn Bào cười khẩy: "Mấy ngày này tốt nhất là thượng sư cứ đợi ở Vấn Kiếm Đình đi, ít nhất người đến đây cũng
không phải hạng tạp nham, có giao tình cũng dễ nói chuyện."
Thượng sư Phổ Châu bình thản đáp: "Nếu ta có tội, ắt sẽ tự nhận."
Thành Ôn Bào lạnh lùng nói: "Nếu có tội thật thì nhận cũng chẳng sao. Chỉ sợ
ngươi không có tội, chẳng qua phạm chút sai lầm thì nhận tội chính là
chết oan."
Thượng sư Phổ Châu bưng chén trà đặt trên ghế lên nhấp một ngụm: "Cả đời Phổ Châu, làm chuyện nên làm, giết kẻ nên giết, nếu
có tội thì xuống địa ngục chuộc."
Thành Ôn Bào lạnh lùng nói
tiếp: "Ngươi rất hợp bắt tay với Đường Lệ Từ đấy. Kẻ kia xưa nay vẫn
luôn hành sự điên cuồng ngạo mạn, nếu ngươi không quan tâm đến ảnh hưởng lên chính đạo trung nguyên, thì ngươi cũng có thể làm giống như y, giết kẻ ngươi cho là đáng chết, không cần giải thích với người đời một câu
nào! Tiếc rằng ngươi xuất thân từ Thiếu Lâm, thuộc phe chính đạo, dù
không giữ thanh quy thì cũng không thể bất chấp thanh danh bị ảnh hưởng, đây là chỗ đáng tiếc hận của ngươi."
Thượng sư Phổ Châu thản nhiên nói: "Lấy thân làm gương, dẫn người hướng thiện, cũng là hành thiện, cũng là tu hành."
"Hai vị thật có nhã hứng thưởng trà ở Vấn Kiếm Đình." Chợt nghe một tiếng
cười dài, một người áo trắng lướt từ ngoài đình vào. Hắn mặc áo trắng
đeo kiếm tím, tuổi chừng bốn mươi, tuy đã ở tuổi trung niên nhưng vẫn
không mất đi phong độ ngời ngời, ngày trẻ nhất định là thiếu niên phong
lưu. Hắn chính là "Phong Bình Thủ" Thiệu Duyên Bình, cao thủ đứng thứ tư trong Kiếm hội trung nguyên: "Đứng trong Vấn Kiếm Đình, sao có thể
không luận kiếm? Hai vị mà thư giãn gân cốt một tí thì chính là phúc của Thiệu Duyên Bình, ha ha ha."
Kiếm hội trung nguyên dùng kiếm
thuật để xếp hạng. Năm ngoái Thi Đình Hạc đánh bại Dư Khấp Phượng lấy
được danh xưng Kiếm vương, nhưng xếp hạng kiếm thuật lại dựa vào những
trận chiến nổi danh trong năm và phải qua nguyên lão của Kiếm hội bàn
luận xem xét, cho nên Kiếm hội vẫn xếp hạng Dư Khấp Phượng đứng đầu,
Thành Ôn Bào đứng thứ hai, thượng sư Phổ Châu đứng thứ bảy, mà Thiệu
Duyên Bình đứng thứ mười chín. Thi Đình Hạc sau khi đánh bại Dư Khấp
Phượng được xếp lên hạng ba, nhưng vị trí thứ ba của hắn không được mọi
người công nhận, sau khi bỏ mạng lại càng không ai nhắc đến. Hàng năm
các nguyên lão của Kiếm hội trung nguyên sẽ họp nhau lại, chọn ra một
nơi để tổ chức Kiếm hội. Kiếm hội trung nguyên vẫn là một chuyện trọng
đại trong võ lâm, nếu được xếp hạng trong Kiếm hội chính là vinh dự cả
đời học kiếm. Mà Vấn Kiếm Đình trên núi Hảo Vân là chỗ hẹn riêng tư của
Kiếm hội, hễ là kiếm thủ bước vào Vấn Kiếm Đình chính là lúc rút kiếm
mời khách, bất kì ai cũng có thể bước lên khiêu chiến.
Thành Ôn
Bào đen mặt lại, âm trầm nói: "Xin lỗi không tiếp chuyện được!" Hắn xoay người ra khỏi đình, đi thẳng vào rừng cây, không thèm nhìn Thiệu Duyên
Bình lấy một cái. Thượng sư Phổ Châu vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, Thiệu
Duyên Bình cũng không giận, phất phất tay áo thở dài: "Cái tên này vẫn
chẳng coi ai ra gì, không biết trên đời này được mấy người lọt vào mắt
hắn? Mắt cao hơn đầu, chẳng trách ba mươi tuổi đầu vẫn còn ế mốc. Cô nào kiếm thuật không được xếp vào mười hạng đầu của Kiếm hội, trong mắt hắn chỉ e đều là lợn sề."
Thượng sư Phổ Châu không nghe hắn nói luyên thuyên, nhẹ nhàng nói: "Mời." Sau đó cũng định quay lưng bỏ đi.
"Đợi đã! Thượng sư Phổ Châu!" Thiệu Duyên Bình cười hề hề, "Chắc ngươi đã
nghe nói nguyên lão của Kiếm hội quyết định tóm gọn cả bè đảng của Đường Lệ Từ rồi nhỉ?"
Thượng sư Phổ Châu thoáng dừng chân: "Vậy à?"
Thiệu Duyên Bình đáp: "Kiếm hội đã phái người lên Miêu Nha Phong nói chuyện
với Uyển Úc Nguyệt Đán, mời hắn giao người ra. Nếu thuận lợi thì sau
tháng ba Kiếm hội sẽ triệu tập đại hội võ lâm, đem ra xử lý công khai."
Thượng sư Phổ Châu bình thản nói: "Ta tôn trọng quyết định của Kiếm hội."
Thiệu Duyên Bình tiếp: "Thiếu Lâm thay mặt chưởng môn viết thư gửi đến đây,
muốn ngươi quay về Thiếu Lâm giải thích chuyện xảy ra ở kiếm trang cho
rõ ràng. Kiếm hội sẽ kết hợp với Thiếu Lâm điều tra tường tận Dư Gia
kiếm trang, đương nhiên cũng sẽ điều tra kĩ Đường Lệ Từ. Nói tóm lại,
chuyện xảy ra ở kiếm trang nhất định phải làm rõ cho cả thiên hạ biết."
Thượng sư Phổ Châu khựng lại giây lát rồi tiến thẳng về phía trước, không đáp
lời hắn cũng không ngoái đầu lại. Thiệu Duyên Bình thở dài, "Hòa thượng u ám tính tình lập dị, đúng là cực kỳ đáng ghét."
Hắn lấy từ trong ngực ra một cái bàn tính nhỏ bằng vàng gảy gảy mấy hạt châu, gương mặt
anh tuấn toát lên vẻ suy tư tính toán, cũng có phần bất lực. Tuy hắn là
tay kiếm hạng mười chín trong Kiếm hội, nhưng cũng là quản sự của Kiếm
hội. Nguyên lão đưa ra quyết định thì hắn phải bắt tay vào điều phối
nhân lực lần lượt thi hành, vất vả khổ cực biết bao. Thiệu Duyên Bình
làm công việc này không hề vui vẻ tự nguyện, nhưng ngoài hắn ra cũng
chẳng còn ai thay thế được, đành cố mà làm thôi.
Một con chim bồ
câu bay tới đậu xuống đỉnh Vân Kiếm Đình. Thiệu Duyên Bình giơ tay lên,
chim bồ câu đậu xuống đó, hắn mở cuộn giấy nhỏ buộc trên chân chim ra
đọc, giật mình hoảng sợ: "Nhạn Môn bị diệt chỉ trong một đêm... Lẽ
nào..."
Mùng năm tháng năm, Nhạn Môn bị diệt, bốn mươi tám người chết, toàn bộ thi thể phủ đầy ban tím, trúng độc mà chết.
Mùng sáu tháng năm, Kỳ Phong Tiêu gia bị diệt, hai mươi hai người chết, toàn bộ thi thể bị người ta treo cổ lên xà nhà, trên thi thể cũng phủ đầy
ban tím.
Mùng bảy tháng năm, Thanh Vân Sơn gặp nạn, có một cô gái áo trắng xông vào, dùng độc giết chết ba người thuộc kiếm đạo Thanh Vân Sơn, hai người khác bị thương, đến nay đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, Cổ Khê Đàm may mắn ở trong ngục nên không sao.
Mùng tám tháng năm, núi
Nhạc Hổ của Trì Vân bị tập kích, một cô gái áo trắng xông vào sơn trại,
dùng độc hại người. May mà Tuyết Tuyến Tử không hiểu sao lại ở núi Nhạc
Hổ đúng lúc ấy, đánh lui cô gái áo trắng, không ai bị thương.
Mùng chín tháng năm, phủ quốc trượng gặp thích khách, một cô gái áo trắng
xông vào phủ Quốc trượng lúc nửa đêm, giết một nô bộc nhưng chưa làm hại đến Đường Vi Khiêm.
Một chuỗi sự kiện xảy ra dày đặc như vậy,
hiển nhiên là có mưu tính trừ trước. Mà cô gái áo trắng liên tục xuất
hiện khiến giang hồ chấn động, chứng minh đã có thế lực võ lâm mới quật
khởi, mà thế lực này rõ ràng nhằm vào những người trong nhóm Đường Lệ
Từ.
Là tổ chức Phong Lưu Điếm điều chế Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn
trong lời đồn sao? Vì sao sát thủ của Phong Lưu Điếm đều là cô gái áo
trắng, lẽ nào chủ nhân Phong Lưu Điếm lại là một phụ nữ hay sao? Chẳng
bao lâu sau, cả giang hồ đã hoang mang lo sợ, nhiều người cảm thấy bất
an, những lời đồn cứ nổi lên khắp nơi. Có người nói Đường Lệ Từ giết Dư
Khấp Phượng làm liên lụy đến bao nhiêu môn phái, đúng là tội ác tày
trời. Có người lại nói nếu Dư Khấp Phượng chết mà khiến tổ chức thần bí
kia trả thù ác liệt cỡ đó, nghĩa là Dư Khấp Phượng chắc chắn là người
của Phong Lưu Điếm không thể sai được, vậy Đường Lệ Từ giết hắn chính là trừ hại, là anh hùng hiệp nghĩa. Lại có người nói giang hồ gần đây sóng gió liên miên, nếu Kiếm hội trung nguyên và các môn phái lớn cứ tiếp
tục nằm ì ra đó thì chỉ e tai họa sẽ liên tiếp xảy ra. Anh hùng khắp nơi phải hợp lực với nhau điều tra rõ ràng cái chết của Dư Khấp Phượng,
nghiêm trị Phong Lưu Điếm giết người hạ độc các kiểu.
Gần đây rất ít người dám một mình hành tẩu giang hồ, hễ thấy cô gái áo trắng là
trong lòng run sợ cứ như gặp quỷ. Trong mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra vài vụ huyết án, người trong võ lâm lại mù quáng ra tay nhắm vào những
thiếu nữ áo trắng, giết chết mấy thiếu nữ vô tội, khiến thù oán càng
tăng.
Trên Miêu Nha Phong, trong Lan Y Đình.
Uyển Úc Nguyệt Đán đang ngồi uống rượu với Đường Lệ Từ.
Hai người này đều có tiếng là ngàn chén không say, nhưng thực ra chỉ có
Uyển Úc Nguyệt Đán chưa từng say rượu, mà Đường Lệ Từ đã từng say hai
lần. Hai lần đó đều đã uống hơn ngàn chén, cho nên hai người này uống
rượu như uống trà vậy, mà còn uống rượu nặng nữa chứ.
Rượu họ
uống là Bích Huyết đắt ngang vàng, rượu này người thường uống một ngụm
đã say, mà vị rượu này nếu không phải sâu rượu cũng không thưởng thức
được. Thế mà hai người kia uống như uống trà, nói chuyện phiếm vài câu
xong mỗi người một chén, thêm mấy câu nữa lại hớp một chén, cứ như vậy
sáng ngày ra đã uống cạn một vò Bích Huyết giá năm trăm lượng vàng.
"Phong Lưu Điếm xuống tay ra oai, giải quyết giúp ngươi một phiền toái lớn
đấy." Uyển Úc Nguyệt Đán sau khi uống rượu sắc mặt không hề thay đổi,
vẫn non nớt như vậy, giọng điệu hòa nhã như không ngấm giọt rượu nào,
"Thời cuộc đổi thay, ngươi có dự định gì?"
Sắc mặt Đường Lệ Từ
vốn đã rất tốt, sau khi uống rượu lại thêm ửng hồng, giống như trái đào
nhuốm hơi rượu, mỹ ngọc ngà ngà men say, trông vô cùng đẹp mắt: "Ta ngồi đây uống rượu, lẽ ra Phong Lưu Điếm nên đợi Kiếm hội trung nguyên và
Bích Lạc Cung trai cò đánh nhau, để nó làm ngư ông đắc lợi là tốt nhất.
Nhưng Phong Lưu Điếm ra tay vội vàng như vậy, chứng tỏ nó có lý do không đợi được."
"Vậy hẳn là độc dược bán đi hai năm trước sắp phát
tác rồi. Nếu Phong Lưu Điếm im im lặn mất, không còn nguồn thuốc thì
người dùng thuốc sẽ đột tử, lại còn lây nhiễm sang người khác, chuyện
bán thuốc sẽ lập tức được chứng thực, tình cảnh Phong Lưu Điếm cũng rất
bất lợi." Uyển Úc Nguyệt Đán lại cười cười, "Nếu không thể im im lặn mất mà vẫn muốn bán thuốc kia thì phải khoa trương thanh thế, ra tay trước
giành ưu thế, vẫn coi là một trong những thượng sách."
Đường Lệ Từ vui vẻ uống một ngụm Bích Huyết: "Thanh thế rất cao, đáng khen đấy."
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười: "Ngươi ở lại Bích Lạc Cung uống rượu, tạo ra
thế đối lập giữa ta và Kiếm hội trung nguyên, có dấu hiệu giằng co lâu
dài, chính là muốn ép Phong Lưu Điếm sớm hiện thân, tạo thành cục diện
chân vạc."
"Chắc nó tự cho rằng mấy năm qua đã có nhiều người
người bị Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn khống chế, thực lực bản thân đã không còn yếu. Mà ta ép nó như vậy, nó cũng không thể thu tay lại nữa. Nếu đã
mang tiếng tà giáo bán thuốc độc thì nó cứ dứt khoát mở cửa làm ăn khoa
trương thanh thế, đây cũng là bí quyết ăn nên làm ra đấy." Đường Lệ Từ
mỉm cười, "Nhìn dáng vẻ kiêu căng tự phụ của nó, hiển nhiên không thèm
quan làm như vậy có giúp Đường Lệ Từ được lợi hay không."
Uyển Úc Nguyệt Đán nâng chén mỉm cười, ánh mắt xoay quanh chén rượu: "Không nói chuyện giang hồ nữa. Hôm nay thời tiết thật đẹp, tiếc là trên Miêu Nha
Phong không có ao hồ, bằng không nhất định sẽ có nhiều chuồn chuồn lắm."
"Chuồn chuồn?" Đường Lệ Từ rót cho mình và Uyển Úc Nguyệt Đán thêm một chén: "Đỉnh núi cao thế này sẽ không có chuồn chuồn đâu."
"Đúng vậy, ta thích chuồn chuồn." Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ thở dài, "Ngươi biết hát không? Trời đẹp thế này mà không ai ca hát thì thật đáng tiếc."
"Ha ha," Đường Lệ Từ nhướn mày mỉm cười, "Hát à?"
"Trên trời dưới đất rượu quý nhất, không ngọt không đắng vị thông thần. Một
ly buồn nẫu cả sông núi, ba hơi hang lạnh cũng vào xuân. Vui cười giận
gắt không câu nệ, tỉnh ra chẳng nhớ nổi khách nhân. Thời xưa có thánh
Đào Nguyên Lượng, mê rượu, làm quan cũng chẳng cần." Uyển Úc Nguyệt Đán
nhìn chén rượu khẽ hát, gương mặt tràn đầy ý cười.
(Đây là bài từ theo điệu Giá Cô Thiên của Chu Đôn Nho. Phiên âm: Thiên thượng nhân
gian tửu tối tôn, phi cam phi khổ vị thông thần. Nhất bôi năng biến sầu
sơn sắc, tam tiên toàn huýnh lãnh cốc xuân. Hoan hậu tiếu, nộ thì sân,
tỉnh lai bất ký hữu hà nhân. Cổ thì hữu cá Đào Nguyên Lượng, giải đạo
quân đương thứ túy nhân.
Đào Nguyên Lượng tức Đào Tiềm, danh sĩ nổi tiếng thời Tấn, do không chịu được triều đình thối nát nên đã từ quan về ở ẩn.)
"Ồ," Đường Lệ Từ vỗ tay ba tiếng, "Hát khúc say rượu mà không nhuốm men say, mặt mũi tươi cười, đúng là hát không thật lòng thật dạ tí nào hết,
miệng hát một đằng lòng nghĩ một nẻo." Y cũng thoáng mỉm cười, giọng nói ôn nhu không có vẻ gì là đùa cợt.
"Hai mươi ba năm qua chưa từng say, ta không biết cảm giác uống say là như thế nào," Uyển Úc Nguyệt
Đán thở dài, "Ngươi say bao giờ chưa?" Hắn nhìn Đường Lệ Từ bằng vẻ mặt
ôn nhu, "Nhìn cứ tưởng rất say mà không say được, sẽ mệt mỏi lắm đúng
không?"
"Vậy nhìn cứ tưởng không say, mà căn bản cũng không say
nổi thì chắc còn mệt hơn nhỉ?" Khóe môi Đường Lệ Từ khẽ cong, hơi men
thấm lên mặt, sắc môi tươi đẹp lạ thường, cứ như nhuộm máu, "Ta từng say rồi."
"Say, là cảm giác thế nào?" Uyển Úc Nguyệt Đán hỏi, "Chắc lâng lâng lắm nhỉ?"
"Cảm giác thế nào à... Nếu ngươi cứ uống với ta thế này, sau ba ngày nữa ngươi sẽ biết thế nào là say..."
Mấy câu này Đường Lệ Từ chỉ khẽ mấp máy môi, mi mắt khép hờ, giống như đang dịu dàng ghé vào tai người bên cạnh mà thì thào. Tuy lúc này y không
ghé sát bên tai người ta mà thì thào thật, nhưng nếu có cô gái nào nhìn
thấy dáng vẻ y như vậy, đương nhiên tim sẽ đập rộn ràng. Nhưng đáng
tiếc, Uyển Úc Nguyệt Đán lại không nhìn thấy gì cả.
"Nghe hấp dẫn đấy, nhưng tiếc quá ta không có thời gian..." Uyển Úc Nguyệt Đán nói,
"Phong Lưu Điếm quật khởi giang hồ, nếu Nhạn Môn và Tiêu gia đều gặp nạn diệt môn, còn động đến cả phủ quốc trượng, vậy thì sớm muộn gì bọn
chúng cũng mò đến chỗ ta." Hắn nhấc bình rượu lên, trong bình chỉ còn
một ngụm cuối cùng. Uyển Úc Nguyệt Đán mở nắp bình ra uống nốt ngụm cuối đó, mỉm cười nói, "Chẳng qua không biết ai đến trước, ai đến sau thôi."
"Ngươi vì ba chữ Danh, Lợi, Nghĩa mà cho ta mượn sức, biết đâu đến khi đó lại
hối hận?" Đường Lệ Từ nâng chén kính rượu trời cao, lại hơi rướn người
ra đằng trước, thì thầm vào tai Uyển Úc Nguyệt Đán, "Nếu có máu người
bắn vào vách núi, thì ngươi có đau lòng không?"
Sắc mặt Uyển Úc Nguyệt Đán vẫn không đổi, nhẹ nhàng nói: "Ngươi nói xem?"
"Ta nói này... Ưu điểm lớn nhất của ngươi chính là làm việc dứt khoát gọn
gàng, không bao giờ dông dài. Mà khuyết điểm lớn nhất là dịu dàng chu
đáo từ trong xương tủy, cho dù ngoài mặt thờ ơ hờ hững đến đâu, nhưng
trong lòng sẽ luôn đau đớn." Đường Lệ Từ lui về nằm dài lên ghế, thư thả nhìn lên bầu trời, "Thậm chí có đôi khi ngươi sẽ hận chính bản thân
mình... Phải không?"
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười, "Khuyết điểm
lớn nhất của ngươi chính là ác độc ngông cuồng, căn bản không coi người
khác ra gì, ưu điểm lớn nhất là cho dù ngươi ác độc đến đâu cũng không
làm chuyện xấu. Kỳ lạ nhất là rõ ràng ngươi có thể sống tiêu sái vui vẻ
hơn bất kỳ ai, nhưng hết lần này đến lần khác cứ đâm đầu vào chuyện bao
đồng, chỉ có hại chứ không có lợi cho mình."
"Ta? Ta là vì chính
nghĩa cho giang hồ, thái bình của thiên hạ. Ta lo chuyện bao đồng, là
may mắn của chúng sinh." Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Ta không giống
ngươi, không đau lòng khổ sở vì ai hết."
"Một ngày nào đó, sẽ có
người cho ngươi nếm thử mùi vị đau lòng..." Uyển Úc Nguyệt Đán nói,
"Giống như ta, đến một ngày nào đó sẽ biết mùi vị say là thế nào... Đúng rồi, nghe nói ngươi xuất hiện trên giang hồ luôn bế theo một đứa bé sơ
sinh, đứa bé đó đâu rồi? Sao không thấy ngươi bế nó?"
"Ngươi nói
Phụng Phụng?" Đường Lệ Từ vẫn cười nhẹ, "Hỏi câu này là có ý gì? Muốn
biết nhược điểm của ta à? Miêu Nha Phong lạnh quá, ta gửi nó ở nhờ nhà
người ta rồi."
"Ngươi rất để tâm đến đứa bé kia, nó là con ai
vậy?" Uyển Úc Nguyệt Đán hỏi. Lúc này trời đã dần tối, tuy hắn không
nhìn thấy hoàng hôn nhưng cảm nhận được gió núi dần dần trở lạnh.
"Con của một người phụ nữ." Đường Lệ Từ nói, gò má nhuốm men say như trái
đào ngấm hơi rượu nay đã nhạt bớt, nhưng ánh mắt vẫn chưa hết mơ màng.
"Vậy à?" Uyển Úc Nguyệt Đán cười nhạt, không hỏi tiếp nữa.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Đúng lúc này, Thiết Tĩnh chầm chậm bước ra, "Khởi bẩm cung chủ, có người xông lên núi."
Trong lúc hắn đang nói, hai người đã nghe thấy tiếng đánh nhau mơ hồ vọng lại từ đỉnh núi cao nhất của Miêu Nha Phong đối diện. Uyển Úc Nguyệt Đán
khẽ nhíu mày: "Ai ở trong hầm Thủy Tinh?" Hầm Thủy Tinh chính là hầm
băng dẫn vào Bích Lạc Cung.
"Cung chúng ta từ trên xuống dưới
tuân lệnh cung chủ, bỏ canh gác ở hầm Thủy Tinh. Bây giờ người đang ở
trong hầm Thủy Tinh là Trì Vân và Thẩm Lang Hồn," Thiết Tĩnh bình thản
nói, "Nhưng xông lên núi là Thành Ôn Bào."
Đường Lệ Từ và Uyển Úc Nguyệt Đán nhìn nhau, ai nấy đều kinh ngạc. Kiếm hội trung nguyên lại
để cho Thành Ôn Bào ra mặt đến Bích Lạc Cung đòi người, đúng là nằm
ngoài dự đoán. Người này võ công cao cường, chẳng để ai vào mắt, ngay
đến Dư Khấp Phượng chưa chắc hắn đã coi ra gì, cớ sao lại nghe lệnh từ
Kiếm hội cơ chứ? Lại nghe Thiết Tĩnh nói tiếp: "Thành Ôn Bào mang vết
thương nặng xông vào hầm Thủy Tinh, Trì Vân và Thẩm Lang Hồn đang canh
giữ ở hầm Thủy Tinh ngăn hắn lại. Thành Ôn Bào vung kiếm lên vượt ải, ba người đánh nhau, chờ một lát chắc là có kết quả rồi."
Hắn nói
một tràng mặt vẫn không đổi sắc, mà Uyển Úc Nguyệt Đán và Đường Lệ Từ
lại hoảng sợ. Uyển Úc Nguyệt Đán đứng lên,"Thành Ôn Bào bị thương nặng
sao? Hắn đến đây không phải là tuân lệnh Kiếm hội đến đòi người à? Ai đả thương hắn vậy?"
Đường Lệ Từ nói, "Hắn bị thương xông vào Bích Lạc Cung, chắc chắn có chuyện quan trọng."
Trong lúc nói chuyện, tiếng đao kiếm mơ hồ vọng đến từ đỉnh núi đối diện đã
ngừng, ngay sau đó có hai bóng người lao vụt tới. Trì Vân và Thẩm Lang
Hồn mang theo một người lao nhanh như gió đến trước mặt Đường Lệ Từ,
người trên tay Thẩm Lang Hồn chính là Thành Ôn Bào.
"Hắn bị thương ở đâu?" Uyển Úc Nguyệt Đán không nhìn thấy vết thương của Thành Ôn Bào, bèn lên tiếng hỏi.
"Trên người hắn có một vết ngoại thương, chỉ là tổn thương da thịt rất nhẹ,
gay go nhất vẫn là nội thương." Trì Vân lạnh lùng đáp, "Người này thân
mang trọng thương mà còn có thể liều chết xông vào từ hầm Thủy Tinh, nếu hắn không kiệt sức trước khi đến được vách đá, thì ta và Thẩm Lang Hồn
phải hạ sát thủ mới ngăn được hắn. Thân thủ khá như vậy mà trên đời vẫn
có người đủ sức đánh hắn trọng thương, thật không tưởng tượng nổi."
Thẩm Lang Hồn đặt tay lên mạch môn của Thành Ôn Bào. Thành Ôn Bào đã kiệt
sức, rơi vào mê man, không hề phản kháng, hắn thản nhiên nói: "Vết
thương kia rất lạ, dường như có ngoại lực kích thích khiến nội lực của
hắn tự đả thương chính mình, tẩu hỏa nhập ma, chân khí tràn vào kinh
mạch, thương thế rất nặng."
"Có gây nguy hiểm đến tính mạng
không?" Uyển Úc Nguyệt Đán hỏi, "Thiết Tĩnh đưa hắn vào phòng khách nghỉ ngơi, mời Văn Nhân thúc thúc trị thương cho hắn." Thiết Tĩnh đáp vâng,
Thẩm Lang Hồn cản lại, "Đợi đã, vết thương kiểu này dùng thuốc thang
bình thường chưa chắc đã trị được. Thành Ôn Bào công lực thâm hậu, nếu
muốn dẫn chân khí về nguồn thì người cứu hắn phải có nội lực hơn hắn.
Bích Lạc Cung có cao thủ nào công lực cao hơn Thành Ôn Bào không?"
Thành Ôn Bào là người đứng thứ hai ở Kiếm hội, trên đời hiếm có ai công lực
cao hơn hắn, dẫu là Dư Khấp Phượng cũng chưa chắc so được với hắn. Bích
Lạc Cung toàn người già trẻ con, thanh niên trai tráng phần lớn đã
thương vong trong mấy lần đại chiến với Tế Huyết Hội, muốn tìm một người có công lực cao hơn Thành Ôn Bào chỉ e thật sự không tìm ra. "Dù có là
Bích Liên Y cũng chưa chắc sánh bằng Thành Ôn Bào." Thẩm Lang Hồn hờ
hững nhìn sang Đường Lệ Từ, "Ngươi nói xem?"
Đường Lệ Từ ngồi trên ghế mỉm cười: "Ta đương nhiên có thể cứu hắn."
Uyển Úc Nguyệt Đán nghe vậy liền mỉm cười vui vẻ, mi mắt cong cong, vết nhăn nơi khóe mắt cũng giãn ra: "Vậy làm phiền ngươi."
Trì Vân liếc nhìn Đường Lệ Từ: "Ngươi tự cho là công lực cao hơn hắn à?"
Đường Lệ Từ tao nhã lễ độ đáp: "Đương nhiên rồi."
Trì Vân lạnh lùng nói: "Thật không nhìn ra trình độ của ngươi cao đến thế đấy."
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Sông sâu tĩnh lặng lúa chín cúi đầu, ấy mới là đạo lý
làm người đúng đắn. Ngươi kiêu căng hống hách thế kia, bảo sao đi đâu
cũng chọc người ta ghét."
Trì Vân lạnh lùng đáp: "Ta thích chọc người khác ghét đấy."
Khóe miệng Thiết Tĩnh thoáng lộ nụ cười, không biết hắn cảm thấy Đường Lệ Từ tự nhận bản thân 'sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu' buồn cười, hay
là cảm thấy hai người này cãi nhau thật vô vị. Thẩm Lang Hồn sắc mặt hờ
hững, nhấc Thành Ôn Bào lên đi về hướng phòng Đường Lệ Từ.
Rất lâu sau đó, vào lúc nửa đêm.
Thành Ôn Bào nặng nề thở hắt ra một hơi rồi từ từ mở mắt, đầu óc vẫn còn
choáng váng. Những chuyện xảy ra suốt ba mươi năm lướt qua đầu, trong
trí nhớ của hắn, từ ngày đặt chân vào giang hồ đến nay hắn chưa từng bị
thương nặng thế này, cũng chưa từng chịu thiệt lớn đến vậy. Với tính khí của hắn lẽ ra phải coi đây là chuyện vô cùng nhục nhã, nhưng không ngờ
tâm tình hắn lại hết sức bình thản, giống như đã đợi ngày mình chịu thua dưới tay kẻ khác từ rất lâu rồi.
Trong phòng vẫn chưa thắp nến,
bóng tối bao trùm. Ngoài cửa sổ vốn có ánh sao nhưng lại bị bức trướng
ngăn lại, ánh sáng hết sức mịt mờ, chỉ mơ hồ nhìn ra góc cạnh của bàn
ghế. Đây là đâu? Hắn chỉ loáng thoáng nhớ ra sau khi trọng thương, hắn
đứng giữa trời băng đất tuyết, chỉ đành vung kiếm lao thẳng lên đỉnh
núi. Sau khi xông vào một hầm băng thì trong hầm có người ngăn hắn lại,
còn đó là kẻ nào thì lúc bấy giờ đầu óc hắn đã rơi vào mê loạn, hoàn
toàn không thể nhận biết, sau đó xảy ra chuyện gì hắn càng không nhớ
nổi.
Hít thở mấy hơi thật sâu, khí tức trong ngực đã hơi thông
thuận, nội thương cũng chuyển biến tốt hơn nhiều. Rốt cuộc là ai đủ công lực để trị thương cho hắn, nơi này rốt cuộc là đâu? Sau khi điều hòa
hơi thở, tầm mắt đã rõ ràng hơn, hắn thấy trong phòng không có ai, trên
bàn này một lư hương nhỏ bằng tử kim hoa văn tinh xảo. Mấy luồng khói
nhẹ màu xanh nhạt lượn lờ quanh quẩn nơi tia sáng mỏng manh hắt vào từ
khe cửa sổ, không biết là hương gì, ngửi thử cũng không có mùi vị đặc
biệt, chỉ cảm thấy tâm tình thoải mái dễ chịu.
Từ từ ngồi dậy,
biết bây giờ đã là nửa đêm, Thành Ôn Bào điều tức hồi lâu rồi xuống
giường vén rèm lên, mở cửa sổ ra. Bên ngoài trăng sao lấp lánh, cây xanh mọc thành rừng, gió núi vù vù, phóng mắt nhìn về phương xa chỉ thấy
biển mây, hiển nhiên hắn đang ở trên đỉnh núi. Gió núi thổi qua khiến
đầu óc đang choáng váng cũng thanh tỉnh hơn một chút, trong giây lát hắn cảm thấy cõi lòng thật khoan khoái. Mà đầu óc vừa tỉnh táo trở lại, hắn chợt nghe một tiếng nhạc vô cùng mảnh, vô cùng yếu ớt truyền đến từ một nơi cách đó không xa.
Tiếng nhạc này không phải tiêu cũng không
phải sáo, hình như thổi mà không phải thổi, chẳng biết nhạc cụ gì có thể phát ra âm thanh kỳ lạ như thế. Mà điệu nhạc này xa xôi thăm thẳm,
tuyệt đối không phải tiếng gió thổi tự nhiên. Thành Ôn Bào lần theo âm
thanh, trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng nhạc kia văng vẳng tiêu điều,
không có âm nào rộn ràng vui vẻ, nhưng cũng không phải tình cảm bi
thương, phảng phất như một người cõi lòng trống rỗng, gió lùa vào lòng
hắn tạo thành tiếng vọng. Không hiểu vì sao, Thành Ôn Bào chợt nhớ ra
hơn mười năm qua chinh chiến giang hồ, vì danh lợi vì đạo nghĩa, vì kẻ
khác và vì chính mình. Sau lưng là máu tanh, dường như hắn đã đạt được
thành tựu to lớn, nhưng hai bàn tay vẫn trống trơn như chưa từng nắm giữ được gì.
Đi theo âm thanh kia đến cuối rừng cây, hắn thấy một
vách núi, tiếng nhạc vang lên từ bên dưới. Thành Ôn Bào chầm chậm đi đến mép vách đá nhìn xuống, chỉ thấy lưng chừng vách núi có một mỏm đá nhô
ra, trên mỏm đá này không mọc cỏ cây, chỉ có một tán thông thấp bé khô
héo xác xơ nghiêng mình lên mỏm đá. Một người lấy cây thông làm ghế,
ngồi trên cành thông, tay trái cầm nửa cây sáo ngắn, ngón trỏ tay phải
ấn nhẹ lên lỗ sáo. Gió núi ào ào lùa vào ống sáo phát ra âm thanh, ngón
trỏ của y đặt trên thân sáo ấn nhẹ từng lỗ nhỏ, cây sáo ngắn bị gãy liên tục phát ra tiếng nhạc, tiếng sáo trống rỗng tựa như tiếng gió.
Người này là Đường Lệ Từ.
Sao lại là y?
Ngồi ở nơi gió lớn thổi điên cuồng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống để
làm gì? Y không phải cái kẻ không phân biệt phải trái đúng sai, vì muốn
điều tra bí mật Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn mà tự cho mình quyền lấy giết chóc ngăn giết chóc, tự coi mình là đấng cứu thế của thiên hạ đó sao? Đêm
hôm khuya khoắt ngồi dưới bách đá làm gì? Suy ngẫm thiên hạ đại sự à?
Gương mặt Thành Ôn Bào lộ rõ vẻ châm chọc. Một kẻ mang đầy dục vọng và
dã tâm mà cũng học đòi hiền nhân sơn dã, ra đây hứng gió ngắm trăng sao?
Hắn mấp máy môi đang định nói, đột nhiên phía sau cách hắn không xa có
người khẽ thở dài, "Suỵt...Đừng nói gì cả." Giọng nói kia dịu dàng non
nớt, hẳn là một thiếu niên, xem ra hắn đã ngồi trên vách núi này một lúc lâu rồi. Gió núi quá lớn, hơi thở của hắn lại nhẹ bẫng, mà mình thì
đang trọng thương nên không phát hiện ra. Thành Ôn Bào quay đầu nhìn
lại, chỉ thấy dưới gốc đại thụ cách hắn chừng mười bước có một thiếu
niên mặc áo màu lam nhạt đứng dựa vào cây, ngẩng mặt nhìn trời nhưng hai mắt nhắm nghiền lại, dường như đang lắng nghe.
"Ngươi là ai?"
Thành Ôn Bào ngắm nghĩa thiếu niên áo lam này một lượt từ đầu xuống
chân. Từng ấy tuổi, tướng mạo thế này, sống trên đỉnh núi tuyết, không
lẽ người này là... Thiếu niên áo lam lên tiếng: "Ta họ Uyển Úc, tên là
Nguyệt Đán."
Con ngươi Thành Ôn Bào khẽ biến đổi: "Đây là Bích Lạc Cung, ngươi cứu ta à?"
Uyển Úc Nguyệt Đán lắc đầu: "Người cứu ngươi đang ngồi dưới vách đá."
Thành Ôn Bào hờ hững à một tiếng: "Quả nhiên..."
Uyển Úc Nguyệt Đán giơ ngón tay lên sát miệng, "Suỵt, chớ lên tiếng..." Thành Ôn Bào khẽ nhướn mày, im lặng tập trung lắng nghe.
Giữa gió núi điên cuồng gào thét, tiếng sáo đứt quãng dưới vách núi vẫn chưa ngừng lại, lay lắt giữa tiếng gió núi cứng cỏi như lưỡi đao, vậy mà vẫn nghe được rõ ràng. Nghe một lúc, Thành Ôn Bào lạnh lùng nói, "Phải nghe cái gì?"
Uyển Úc Nguyệt Đán nhắm mắt, im lặng lắng nghe: "Y là một người rất cô quạnh..."
Thành Ôn Bào lạnh lùng nói: "Hành tẩu giang hồ có ai không cô quạnh?"
Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ mỉm cười lắc đầu: "Y là một người rất cô quạnh, nhưng ngươi nghe tiếng sáo của y đi, đến bản thân y còn không biết... Y không biết mình rất cô quạnh, cho nên mới có tiếng sáo như vậy."
Thành Ôn Bào hỏi: "Vậy sao?"
Uyển Úc Nguyệt Đán hỏi lại: "Thành đại hiệp không nghĩ vậy à?"
Thành Ôn Bào cất giọng bình thản: "Một kẻ ngông cuồng ích kỷ, thủ đoạn ác
độc, bụng đầy dã tâm, đương nhiên sẽ không biết thế nào là cô quạnh."
Uyển Úc Nguyệt Đán mở mắt ra, "Ngông cuồng ích kỷ, thủ đoạn ác độc, bụng đầy dã tâm... Thành đại hiệp cho là Đường Lệ Từ nổi lên trên giang hồ, điều tra vụ án Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn là vì dã tâm, muốn gây dựng danh tiếng
địa vị cho mình, muốn nắm trong tay đại cục giang hồ để thỏa mãn bản
thân, không phải vì thiên hạ chúng sinh chân chính. Vì thế Đường Lệ Từ
mới không từ thủ đoạn, chẳng hề quan tâm mình có giết oan người vô tội
hay không, chưa nói chuyện rõ ràng với võ lâm đã ra tay giết người,
khuấy đảo thế cục giang hồ, khiến lòng người hoang mang. Mười hai chữ
kia ý là như vậy sao?"
Thành Ôn Bào lạnh lùng đáp: "Cứ coi là thế đi."
"Nhưng ta thấy y nhúng tay vào thế cục giang hồ không hoàn toàn vì muốn nắm
giữ quyền lực giang hồ, gây dựng danh tiếng địa vị." Uyển Úc Nguyệt Đán
chậm rãi nói, "Đương nhiên... y là một kẻ tràn đầy dục vọng, muốn nắm
thật chặt danh lợi, chính nghĩa, quyền thế, địa vị, tiền bạc trong tay.
Mà với tài năng của Đường Lệ Từ, cái gì cần nắm cũng đều nắm được rồi,
thế nhưng... Dục vọng mãnh liệt nhất của y, lại không phải khát khao
những thứ này." Hai mắt hắn mở to, lấp lánh rực rỡ dưới ánh trăng, trông vô cùng đẹp đẽ, "...Mà là khát khao tình cảm."