Đường Lệ Từ đứng lên khỏi ghế, lui một bước, trở tay vịn cột giường. Đây không phải lần đầu tiên y nghe có người nói "Tiểu Phó rất tốt, hắn tốt
hơn ngươi", lần trước người nói ra câu này là Đường Anh Địch. Vào cái
đêm ban nhạc Đồng Địch chọn người hát chính, Đường Anh Địch dùng câu nói này để tổng kết, hủy bỏ mọi cố gắng của y để thành lập ban nhạc Đồng
Địch, giao vị trí hát chính cho Phó Chủ Mai.
Đường Anh Địch là
cha y, ông ta nói một gã phục vụ ở quán ăn hát hay hơn y. Ông ta chuẩn
bị giao toàn bộ công việc sáng tác nhạc của ban nhạc cho Phó Chủ Mai,
bởi vì hắn chẳng những hát hay, mà hướng sáng tác cũng chuẩn hơn y.
Sau buổi tối hôm ấy, y mời ba người còn lại trong ban nhạc uống rượu, hạ
độc trong rượu rồi làm dây điện trong phòng chập cháy, rượu tạt vào đầu
dây đang chập gây ra hỏa hoạn. Y rút dao Thụy Sĩ mang theo người, dây
điện trên đầu cháy hết thì phát nổ... Từ đây cuộc đời bốn người họ thay
đổi đến không thể quay đầu.
Ba năm.
Y cứ ngỡ mình đã thoát khỏi cơn ác mộng kia.
Phó Chủ Mai hóa ra là một lời nguyền, dù y đi đến đâu, dù y có ưu tú có
xuất sắc có cố gắng đến đâu, thì đứng trước mặt Phó Chủ Mai, y vĩnh viễn cũng không đáng giá một đồng. Tên ngốc kia không cần bỏ ra bất cứ thứ
gì, mọi người vẫn cảm thấy hắn tốt. Vì hắn ngốc, nên hắn chỉ cần cố gắng một chút thôi, mọi người sẽ cảm thấy hắn liều mạng dốc sức, đều vỗ tay
vì hắn, reo hò hoan hô hắn.
Chỉ cần có mặt hắn, mọi người sẽ dồn
hết chú ý vào hắn, vì ai cũng thích một tên ngốc chỉ cần gọi tên sẽ mỉm
cười đáp lại thật to. Đó chỉ là một tên ngốc mà thôi, một tên ngốc gặp
chuyện không biết giải quyết thế nào, vĩnh viễn chỉ biết hỏi y! Tên ngốc đã không biết thưởng thức cũng không có mắt nhìn, nên mặc quần áo gì
cũng hỏi y! Tên ngốc bảo ngồi thì ngồi, bảo đứng thì đứng, bảo nằm thì
nằm! Tên ngốc chẳng hiểu sao lại trúng độc, liên lụy mình suýt nữa bỏ
mạng ở Lạc Dương!
Bởi vì Tiểu Phó rất tốt, hắn tốt hơn ngươi.
Trong tích tắc nghe được câu nói ấy, y thật sự muốn giết người phụ nữ này.
Nếu không phải y đã nghe một lần, thì thật sự đã giết nàng rồi.
Không ai nghĩ y đã đánh đổi những gì để trở nên ưu tú như vậy sao? Tại sao ai cũng thấy tên ngốc đó tốt hơn?
Chỉ vì con người ta phần lớn không thể làm những chuyện ngốc nghếch như hắn sao? Không thể gặp ai cũng tươi cười, không thể nghe ai gọi tên mình
cũng trả lời, không thể bảo ngồi thì ngồi, bảo đứng thì đứng, bảo nằm
thì nằm... Hừ! Đó là chuyện chỉ có chó mới làm mà? Gặp ai cũng vẫy đuôi, cũng chỉ có chó đần mới thế, nhưng lại khiến người ta thích.
Một giọt nước lạnh như băng nhỏ xuống mu bàn tay, y đưa tay lên lau trán,
cả người toát mồ hôi lạnh. A Thùy ngơ ngác nhìn y bằng ánh mắt mịt mờ,
đối với y đây là trạng thái có thể tùy ý giày vò. Tiện tay nhặt từ dưới
đất lên một mảnh sứ vỡ, y chầm chậm cúi xuống, cầm mảnh sứ vỡ kia, từ từ rạch lên cổ họng A Thùy.
A Thùy không hề nhúc nhích, dường như
cũng không nhìn xem y đang làm gì. Nàng chìm đắm trong thế giới mơ màng
của mình, mọi thứ trước mắt nàng đều khác lên mình những màu sắc kỳ lạ.
Cạnh sắc của mảnh sứ vỡ ngày càng áp sát cổ họng A Thùy, chính bản thân y
cũng không hiểu, rốt cuộc mình muốn rạch ra một vết thương thật sâu trên cổ nàng, hay là thật sự muốn giết người phụ nữ này...
"Này! Ngươi đang làm cái gì đấy?"
Trước mắt lóe lên một quầng sáng màu hồng nhạt, chỉ nghe một tiếng "cạch"
nhỏ, mảnh sứ trong tay Đường Lệ Từ chợt vỡ đôi rồi rơi xuống. Ngọc Đoàn
Nhi chắn trước cổ họng A Thùy, tay nàng cầm Tiểu Đào Hồng, trợn mắt lên
nhìn y, "Ngươi sốt đến phát khùng rồi hả? Muốn giết người à? Ngươi muốn
giết ai? Chẳng hiểu kiểu gì luôn! Còn không về giường ngủ đi!"
A
Thùy giật mình sợ hãi, ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn Đường Lệ Từ. Đường Lệ
Từ nhìn Ngọc Đoàn Nhi và A Thùy, trong nháy mắt ấy nàng cứ đinh ninh y
muốn giết cả hai người. Nhưng tay y cầm mảnh sứ vỡ rất chặt, chặt đến
nối có máu tươi chảy ra từ kẽ tay, "Tiểu nha đầu, đỡ A Thùy tỷ tỷ của cô ra ngoài đi, nấu bát canh gừng cho nàng uống." Y nói rất bình tĩnh.
Vậy mà y có thể nói năng thật bình tĩnh.
Ngọc Đoàn Nhi chỉ vào mũi y, nổi giận nói, "Lần sau còn để ta thấy ngươi đối xử tệ với A Thùy tỷ tỷ, ta sẽ giết ngươi!"
Đường Lệ Từ bịt tai không nghe, bình tĩnh nói, "Ra ngoài." Ngọc Đoàn Nhi còn
muốn nói tiếp, Đường Lệ Từ đã đưa ngón tay dính đầy máu tươi lên chỉ vào cửa, "Ra ngoài."
A Thùy kéo tay Ngọc Đoàn Nhi, lảo đảo bước ra ngoài.
Đường Lệ Từ nhìn cánh cửa đóng lại, máu từ vết thương trên tay phải men theo
ngón tay thon dài nhỏ xuống từng giọt. Trong bụng chợt nhói đau, y nâng
tay trái đè lên bụng theo thói quen, để rồi giật mình nhận ra, vị trí
lâu nay vẫn rung lên những nhịp tim đều đều... đã ngừng đập.
Trái tim Phương Chu không còn đập nữa.
Hắn đã chết thật rồi sao?
Hắn bị nhát dao của Thẩm Lang Hồn giết ư?
Tâm tư hỗn loạn điên cuồng gặp phải cú sốc lớn ập đến bất ngờ, Đường Lệ Từ
nín thở, cố gắng cảm nhận trái tim chôn sâu trong bụng mình. Bụng y đau
đớn dữ dội, nhưng chỉ nghe được tiếng trái tim mình đập dồn dập và hoảng loạn. Trái tim Phương Chu đã hoàn toàn tĩnh lặng, giống như chưa bao
giờ đập.
Y kinh ngạc buông cánh tay đang đè lên bụng, ngẩng đầu
lên, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Sắc trời rõ ràng rất sáng, nhưng
bóng tối bất ngờ ập xuống trước mắt y.
Lệ Nhân Cư trấn Tiêu Ngọc, mọi người không thấy Liễu Nhãn, nhưng lại nhận được một phong thư của
Liễu Nhãn. Các đại môn phái trở về nhà, nội dung trong thư cũng theo đó
mà lưu truyền rộng rãi, bảy tám ngày sau mọi người đều biết. Phong Lưu
Điếm bày mai phục bên ngoài Lệ Nhân Cư, muốn khống chế chưởng môn các
phái. Âm mưu này bị Đường Lệ Từ phá, các đại môn phái đều mang lòng cảm
kích, nhưng sau đó Đường Lệ Từ cũng không trở về núi Hảo Vân, không biết đã đi đâu.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Bích Lạc Cung.
Uyển Úc Nguyệt Đán nghe những tin tức gần đây trên giang hồ, sắc mặt rất ôn
nhu, thong thả nhấp trà xanh. Phó Chủ Mai ngồi một bên, hắn cũng uống
trà, nhưng là trà sữa. Trong Bích Lạc Cung có hồng trà lá to, hắn hồn
nhiên lấy hồng trà thêm sữa pha đường uống. Thứ trà kỳ quặc này đàn ông
uống không quen, mà nữ tỳ Bích Lạc Cung lại cực kỳ yêu thích, học được
cách pha chế thì ngày ngày đổi mới, lúc thì bỏ kẹo hoa quế vào trà sữa,
lúc thì thêm sương hoa hồng, hễ chế ra vị mới đều bưng đến mời Phó công
tử nếm qua. Phó Chủ Mai chưa bao giờ từ chối, hơn nữa rất nghiêm túc
nhận xét chỉ điểm các loại khẩu vị. Chẳng mấy chốc mọi người đều có thể
pha một cốc trà sữa ngon mềm dịu mát, hương vị đậm đà.
"Trà trong cốc của Tiểu Phó luôn thơm hơn trà người khác pha." Uyển Úc Nguyệt Đán
ngửi được mùi sữa thơm nhàn nhạt trong không khí liền mỉm cười nói vậy,
giọng hắn rất dễ chịu, khiến người ta nghe mà thoải mái trong lòng. Phó
Chủ Mai nghe hắn khen ngợi, trong lòng cũng rất vui, "Tiểu Nguyệt có
muốn uống không?" Thật ra Uyển Úc Nguyệt Đán cũng không thích sữa bò cho lắm, nhưng vẫn gật đầu. Phó Chủ Mai càng vui hơn, lập tức về phòng pha
trà.
Thiết Tĩnh nhìn theo bóng lưng hắn, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt. Vị Phó công tử này thật buồn cười, từ đầu đến chân không hề giống người trong võ lâm, chỉ cần có người mỉm cười với hắn, hắn sẽ rất vui
vẻ. Uyển Úc Nguyệt Đán búng nhẹ ngón tay lên chén trà, "Nghe tin về Liễu Nhãn, Hồng cô nương có nói phải rời Bích Lạc Cung không?"
Thiết Tĩnh ho khẽ, "Chuyện này không nghe nói."
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười, "Vậy là rất tốt."
Thiết Tĩnh nhìn góc mặt nghiêng tú nhã của Uyển Úc Nguyệt Đán, "Nhưng nghe
nói gần đây trên giang hồ xuất hiện thế lực mới là Phong Lưu Điếm, Nhất
Khuyết Âm Dương Quỷ Mẫu Đơn đứng đầu Thất Hoa Vân Hành Khách có ý muốn
tìm tung tích Hồng cô nương."
"Ta nghĩ người muốn tìm tung tích
Hồng cô nương không ít đâu." Nếp nhăn nơi khóe mắt Uyển Úc Nguyệt Đán
giãn ra trông rất đẹp, "Nhưng ta cũng nghe một tin tức kỳ lạ không kém." Hắn gõ nhẹ ngón tay gõ xuống mặt bàn, "Ta nghe nói Triệu Tông Tĩnh và
Triệu Tông Doanh đã tìm được Lang Gia công chúa thất lạc nhiều năm, đang dâng thư lên hoàng thượng xin phong hiệu chính thức cho nàng."
Thiết Tĩnh ngạc nhiên hỏi, "Lẽ nào Hồng cô nương không phải công chúa? Nàng
không phải công chúa thì sao lại có miếng ngọc bội 'quận Lang Gia' kia?"
Uyển Úc Nguyệt Đán mở mắt, "Nghe nói người được tôn lên làm công chúa là Chung Xuân Kế."
Thiết Tĩnh giật nảy mình, trố mắt nhìn hắn. Bích Lạc Cung và Tuyết Đồ sơn
trang của Tuyết Tuyến Tử là hàng xóm lâu năm, hắn không biết Chung Xuân
Kế hó ra lại là công chúa cao quý. "Chung cô nương là công chúa? Nhưng
chưa từng nghe nàng nhắc đến thân thế của mình."
Uyển Úc Nguyệt Đán lắc đầu, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, "Chung cô nương không phải công chúa."
Thiết Tĩnh hạ giọng hỏi, "Cung chủ làm sao dám chắc?"
Uyển Úc Nguyệt Đán thong thả đáp, "Vì nàng là con gái ruột của Tuyết Tuyến
Tử. Tuyết Tuyến Tử không phải hoàng đế, nàng đương nhiên không phải công chúa."
"Chung cô nương là con gái Tuyết Tuyến Tử?" Đầu óc Thiết
Tĩnh rối loạn một hồi mới từ từ tỉnh lại, trong chuyện này ắt phải có ẩn tình, "Vì sao ông ta lại nói Chung cô nương là đứa bé bị bỏ rơi được
mình nhặt về, chỉ chịu nhận là sư phụ nàng?"
Uyển Úc Nguyệt Đán
trầm ngâm giây lát, đột nhiên mỉm cười, "Thật ra thì... Thiết Tĩnh ngươi khép cửa lại, không cho bất cứ ai vào." Thiết Tĩnh chẳng hiểu gì ráo,
chạy đi đóng cửa lại. Uyển Úc Nguyệt Đán đứng lên khỏi ghế, thong thả đi dạo hai vòng quanh phòng, dựng một ngón tay trước môi, "Suỵt... Chờ mọi người đi hết đã." Thiết Tĩnh không nhịn nổi mà bật cười, nếu nói cung
chủ trầm ổn, thì có đôi khi hắn vẫn rất trẻ con, "Cung chủ muốn kể
chuyện à?"
Uyển Úc Nguyệt Đán gật đầu, hắn cũng không quay về cái ghế chạm rộng khắc phượng kia mà ngồi tại chỗ, vỗ xuống bên cạnh. Thiết Tĩnh ngồi xuống sàn nhà theo hắn, ngẩng đầu lên ngắm nóc nhà, "Cung
chủ, ngồi xuống đây làm ta nhớ lại hồi nhỏ."
Uyển Úc Nguyệt Đán
mỉm cười rất vui vẻ, "Chung cô nương là con gái Tuyết Tuyến Tử, thật ra
cũng chẳng phải chuyện phức tạp gì. Ngươi biết Tuyết Tuyến Tử tiền bối
xưa nay yêu thích mỹ nhân, hồi trẻ cũng vậy. Năm ba mươi sáu tuổi ông ấy cưới một người vợ, nhưng tính ưa thích mỹ nhân vẫn không thay đổi, vợ
ông ấy lại rất xấu... Cho nên có một lần... Ừm..." Hắn cảm thấy hơi khó
mở miệng, suy nghĩ thật lâu, "Có lần ông ấy cứu một cô nương rất xinh
đẹp trên đường, cô nương kia lấy thân báo đáp, Tuyết Tuyến Tử tiền bối
nhất thời hồ đồ, làm ra chuyện có lỗi với vợ."
Thiết Tĩnh nghe chuyện phong lưu của tiền bối, cảm thấy rất buồn cười, "Ông ấy thích mỹ nhân, sao lại cưới vợ xấu?"
Uyển Úc Nguyệt Đán thong thả đáp, "Chuyện này ông ấy không nói với ta, nhưng với võ công và tính khí của tiền bối, nếu không cam tâm tình nguyện thì ai ép được chứ? Tóm lại ông ấy ra ngoài gặp một mối nhân duyên bèo
nước, cô nương kia hoài thai mười tháng rồi sinh ra Chung cô nương. Cô
ấy ôm đứa trẻ tìm đến Tuyết Đồ sơn trang, khăng khăng đòi gả cho Tuyết
Tuyến Tử tiền bối làm thiếp. Kết quả vợ Tuyết Tuyến Tử tiền bối nổi giận đùng đùng, lập tức phất áo bỏ đi, không thấy bóng dáng."
"Chuyện này... chỉ có thể trách tiền bối không tốt." Thiết Tĩnh vừa buồn cười
lại vừa thấy buồn thay cho Tuyết Tuyến Tử, "Sau đó thì sao?"
Uyển Úc Nguyệt Đán nhẹ nhàng nói, "Tiền bối không biết phải làm sao, con
cũng sinh rồi, ông ấy buộc phải cưới cô nương xinh đẹp kia làm thiếp."
Thiết Tĩnh thở dài, ai cũng biết giờ đây Tuyết Tuyến Tử không thê không
thiếp, một thân một mình, ai ngờ ông ấy cũng từng có kiều thê mỹ thiếp.
Uyển Úc Nguyệt Đán kể tiếp, "Người vợ nghe tin ông ấy thành hôn thì nổi
giận đùng đùng, một mình phiêu bạt đến nam cương, một đi không trở lại.
Tuyết Tuyến Tử nhớ vợ nên cũng đến nam cương tìm, chuyến này đi mất hai
năm. Đến khi ông ấy tìm được vợ thì bà ấy chỉ còn một bộ xương trắng,
nghe đâu trúng phải độc chướng, một mình lẻ loi chết trong rừng rậm."
Thiết Tĩnh yên lặng, trong lòng tràn ngập đau thương, Uyển Úc Nguyệt Đán lại
kể tiếp, "Chờ ông ấy an táng vợ, trở về Tuyết Đồ sơn trang thì mới biết
thiếp ngồi trước núi chờ ông ấy trở về, thân thể nhiễm cái lạnh trên núi cao, bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, không thuốc nào cứu được."
Thiết Tĩnh buồn bã thở ra một hơi nặng nề, "Hai năm?"
Uyển Úc Nguyệt Đán gật đầu, "Ông ấy đi hai năm, trở về chưa đầy một tháng
thì thiếp thất cũng buông tay lìa đời, để lại Chung cô nương hai tuổi.
Ông ấy chưa bao giờ nhận là cha ruột Chung cô nương, ta nghĩ... Có lẽ là do thẹn với vợ và thiếp của mình, cũng có thể là không muốn cho con gái biết mẹ vì cha mà chết, tóm lại..." Hắn thở dài xa xăm, "Cả đời tiền
bối không được như ý."
"Nhưng cớ sao Chung cô nương lại bị nhận
lầm là Lang Gia công chúa?" Thiết Tĩnh hạ giọng hỏi, "Chỉ e chính nàng
cũng không biết thân thế của mình, một khi chân tướng lộ ra, chẳng phải
là tội khi quân sao?"
Uyển Úc Nguyệt Đán lắc đầu, "Chuyện này rất khó giải quyết, lại dễ khơi lên sóng to gió lớn. Tuy Hồng cô nương
không muốn quay về, nhưng Liễu Nhãn đương nhiên phải biết thân thế
nàng." Hắn khẽ thở ra một hơi, "Nàng si mê Liễu Nhãn, nhất định sẽ không giấu hắn điều gì, mà nếu Liễu Nhãn biết thì có lẽ Quỷ Mẫu Đơn cũng
biết. Một khi Quỷ Mẫu Đơn biết Hồng cô nương mới là công chúa, hắn sẽ
bắt Hồng cô nương, uy hiếp Chung cô nương."
"Uy hiếp Chung cô
nương và Triệu Tông Tĩnh, Triệu Tông Doanh, ép cấm vệ quân giúp sức cho
Phong Lưu Điếm?" Giọng Thiết Tĩnh ép xuống càng thêm trầm thấp, "Có thể
làm được sao?"
Uyển Úc Nguyệt Đán lại lắc đầu, "Cấm vệ quân không thể can thiệp vào sóng gió giang hồ, dù phải dùng đến thì cũng chỉ dùng trong cung."
Thiết Tĩnh hoảng sợ, "Quỷ Mẫu Đơn muốn làm gì?"
Uyển Úc Nguyệt Đán thở dài, "Ta không biết."
Hai người đều rơi vào trầm tư, bầu không khí thoải mái vui vẻ vừa rồi đã
không còn nữa. Rất lâu sau, Thiết Tĩnh hạ giọng hỏi, "Gặp chuyện thế
này, Đường công tử có giải quyết không?"
Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ mỉm cười, "Có."
Thiết Tĩnh cười khổ, "Chuyện này hoàn toàn không có chỗ cho chúng ta can
thiệp, kể ra thì Đường công tử đúng là bôn ba lao lực, không phút nào
được nghỉ ngơi."
Uyển Úc Nguyệt Đán im lặng giây lát, "Y..."
Thiết Tĩnh chờ Uyển Úc Nguyệt Đán nói tiếp, một lát sau chợt nghe Uyển
Úc Nguyệt Đán cất giọng dịu dàng, "Nếu y không có nhiều việc để làm như
thế, hẳn sẽ càng thêm tịch mịch."
Hai người ngồi dưới đất, một
chú thỏ con trắng như tuyết nhảy tới, chui vào lòng Uyển Úc Nguyệt Đán.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng thỏ, "Giang hồ gió tanh mưa máu, ta cảm thấy
vô cùng tịch mịch. Nhưng nếu không còn gió tanh mưa máu, sẽ có người cảm thấy cuộc đời trống vắng chẳng còn gì..."
"Cung chủ! Cung
chủ..." ngoài cửa chợt có tiếng bước chân gấp gáp, kế đó một người tông
cửa lao vào. Thiết Tĩnh bật dậy quát hỏi: "Ai?"
Uyển Úc Nguyệt
Đán đứng lên, nhìn người lao vào toàn thân nhuốm máu tươi, mặc áo màu
xanh biếc, chính là đệ tử trong cung. Thiết Tĩnh ôm lấy hắn, sau lưng đệ tử kia là miệng vết thương máu me đầm đìa, đã không còn đường sống. Hắn nắm chặt áo Thiết Tĩn, hổn hển nói, "Bên ngoài... Có người... Xông vào
cung, chúng tôi không cản nổi... Cung chủ phải cẩn thận..." Lời còn chưa dứt đã gục đầu chết. Ánh mắt Uyển Úc Nguyệt Đán lập tức biến đổi, sải
bước ra ngoài, Thiết Tĩnh đặt người kia lên ghế rồi cũng theo sát phía
sau.
Chỉ thấy Bích Lạc Cung rộng lớn trở nên ồn ào náo động, mấy
chục đệ tử lăm lăm đao kiếm đối trận với một người. Bích Liên Y rút
trường kiếm ra khỏi vỏ, đứng chắn trước mặt kẻ đó.