Mưa tạnh dần, mọi người đi vòng ra sau lưng Lệ Nhân Cư xem thế lửa. Chỉ
thấy lửa cháy rừng rực trong màn đêm, ngọn lửa gần như đã thiêu rụi một
nửa khe núi. Những lều trại, cây cối, thậm chí binh khí vứt đi bên dưới
đều bị thiêu đốt, hoàn toàn không nhận ra được nữa. Văn Tú sư thái và
thiền sư Đại Thành nhìn nhau hoảng sợ, một trận hỏa hoạn bình thường
không thể đạt đến nhiệt độ này được, Đường Lệ Từ rốt cuộc đã châm lửa
như thế nào?
Thành Ôn Bào chau mày, khẽ hỏi Đường Lệ Từ làm sao
để tìm đến đúng lúc? Đường Lệ Từ ngắm nhìn ngọn lửa bằng đôi mắt đẹp,
chỉ khẽ mỉm cười.
Y rời núi Hảo Vân, đi một mạch trấn Tiêu Ngọc,
cũng gặp phải yêu hồn tử sĩ của Quỷ Mẫu Đơn. Y nhanh tay bắt một tên tử
sĩ, thay sang áo đen rồi náu mình dưới trướng Quỷ Mẫu Đơn. Y đã thấy
Phương Bình Trai đại náo trận địa tử sĩ, cũng chứng kiến Tuyết Tuyến Tử
đưa Liễu Nhãn lén lút leo xuống từ rừng cây, bắt đi hai tử sĩ, thay quần áo chui vào lều. Tuyết Tuyến Tử mang mặt nạ da người và lá thư rời khỏi Liễu Nhãn, bị mấy kẻ đi theo Quỷ Mẫu Đơn chặn đường, bó tay chịu trói, y cũng đứng cách đó không xa. Sau đó Quỷ Mẫu Đơn lệnh cho Hồng Thiền
Nương Tử dắt chó đi tìm Liễu Nhãn, thế là y đuổi theo Dư Khấp Phượng,
thừa cơ cứu người.
Võ công của Đường Lệ Từ tất nhiên là cao hơn
Dư Khấp Phượng, nhưng cũng không dễ dàng đánh bại Dư Khấp Phượng trong
chớp mắt. Vậy nên y chỉ đánh úp bất ngờ, cướp đi lá thư trong tay Dư
Khấp Phượng mà không thể cứu người. Dư Khấp Phượng cũng không rút kiếm
đánh trả, mà túm lấy Tuyết Tuyến Tử vội vã nhảy xuống hầm. Đường Lệ Từ
cân nhắc nặng nhẹ, bỏ qua Tuyết Tuyến Tử, quay đầu lại đuổi theo Hồng
Thiền Nương Tử. Nhưng Hồng Thiền Nương Tử dắt chó tìm ra căn lều Liễu
Nhãn ở, bên trong có năm người nằm, còn Liễu Nhãn đã không cánh mà bay,
chẳng biết đi đâu mất rồi.
Thành Ôn Bào nghe y nói đến đây, buột
miệng hỏi vì sao Tuyết Tuyến Tử lại giúp tên ác ma Liễu Nhãn này? Đường
Lệ Từ vẫn giữ thần sắc ôn hòa, "Tuyết Tuyến Tử tiền bối tìm ra tung tích của Liễu Nhãn, rất muốn đưa hắn đến đây giao cho các vị giải quyết.
Nhưng lại bị đại quân Phong Lưu Điếm chặn đường, ta nghĩ ông ấy thà để
Liễu Nhãn chạy mất cũng không muốn hắn rơi vào tay Phong Lưu Điếm, nên
đã để mình bị bắt thay cho hắn."
Thành Ôn Bào sinh lòng tôn kính, chậm rãi nói, "Tuyết Tuyến Tử không hổ là Tuyết Tuyến Tử, chúng ta làm
sao có thể để ông ấy rơi vào ma trảo? Dư Khấp Phượng rốt cuộc đã đưa ông ấy đi đâu?"
Đường Lệ Từ cầm tán ô trắng trong tay đi đến bên
sườn núi, mưa rơi từng hạt nhỏ, thấm đẫm mái tóc bạch kim của y, "Phong
Lưu Điếm giỏi mai phục, xông vào hầm cứu người, chi bằng đánh cỏ động
rắn. Lửa cháy dữ dội như thế, ta nghĩ bọn chúng đã đưa Tuyết Tuyến Tử đi rồi."
"Ngọn lửa này do ai châm?" Văn Tú sư thái phóng mắt nhìn biển lửa, "Là ngươi sao?"
Đường Lệ Từ hành lễ với Văn Tú sư thái, mỉm cười, "Đúng vậy."
Văn Tú sư thái tỏ vẻ hoài nghi, "Ngươi làm sao để châm lửa?"
Đường Lệ Từ nhìn xuống khe núi bằng ánh mắt tối tăm, không hề thương xót,
"Quỷ Mẫu Đơn đã hạ trại ở đây một thời gian rồi, hắn cậy nơi này là chỗ
lõm trong khe núi, bốn bề rừng rậm um tùm khó phát hiện. Trong lều cất
giấu lương thảo, vừa rồi có người xông qua trận địa, đảo loạn tình thế,
phá hủy nhiều lều trại, lộ ra mấy thứ như thùng dầu thùng rượu. Ta chờ
cho trời tối hẳn, mưa rào ập xuống thì đổ dầu cải và rượu mạnh xuống
đất. Trong đêm tối mịt mùng, mặt đất lại ướt át, phần lớn đám yêu hồn tử sĩ này đã vào rừng bao vây các ngươi, nên không ai phát hiện ra."
"Sau đó thì sao?" Văn Tú sư thái hỏi, "Ngươi làm sao để châm lửa?"
Đường Lệ Từ mỉm cười, lấy từ trong ngực áo ra một vật, là một hòn đá nhỏ màu
xám tro. Y trở cổ tay, rút Tiểu Đào Hồng, cạo một tầng mỏng trên khoáng
thạch kia rồi ném xuống mặt đất. Chỉ nghe có tiếng "bộp", một ngọn lửa
màu trắng bốc lên đi kèm với tiếng nổ lách tách rất khẽ. Mọi người đều
né tránh, hoảng sợ nhìn hòn đá nhỏ xíu kia dang cháy rừng rực trong vũng nước trên mặt đất, trong nháy mắt đã đốt cho nham thạch dưới đất đổi cả màu!
"Đây là... Đây là vật gì?" Văn Tú sư thái chưa bao giờ gặp
vật gì có thể gặp nước bốc cháy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt
nhìn Đường Lệ Từ lại càng thêm kinh hãi. Chỉ thấy y mỉm cười nói, "Khi
ta bảo mọi người lao ra ngoài thì đồng thời cũng ngấm ngầm bắn một viên
khoáng thạch xuống đáy khe núi. Khoáng thạch rơi xuống đất ma sát dữ
dội, gặp nước bốc cháy, châm lửa vào dầu cải, chỉ có vậy thôi."
Văn Tú sư thái gượng cười, "Quỷ Mẫu Đơn thấy trận địa bị đốt, tưởng ngươi
còn giấu phục binh dưới đáy khe núi mới vội vàng bỏ đi." Đường Lệ Từ gật đầu, thần sắc nhàn nhạt, y không hề tự đắc vì vụ phóng hỏa này. Nhưng
trong mắt những người bị vây khốn trước Lệ Nhân Cư, Đường Lệ Từ đã mang
năng lực thần quỷ khó lường, uy vọng hơn xa Tây Phương Đào mất tăm mất
tích.
Một lúc sau, Văn Tú sư thái dẫn đầu đưa đệ tử Nga Mi cáo từ rời đi. Nếu Liễu Nhãn để lại thư muốn dùng chiêu đổi thuốc, bà sẽ dẫn
dắt đệ tử dốc lòng tu hành, đợi đến ngày ước hẹn sẽ lập tức đến Tuyết
Ưng Cư trên đỉnh Tuyệt Lăng. Các môn phái mang theo lòng cảm tạ đối với
Đường Lệ Từ, cũng chầm chậm tản đi. Thành Ôn Bào cuối cùng cũng có cơ
hội hỏi Đường Lệ Từ mấy ngày nay rốt cuộc đã đi đâu?
Đường Lệ Từ
chỉ nói mình đến Biện Kinh rồi bị thương nhẹ, tĩnh dưỡng một thời gian,
không hề nhắc đến chuyện ở Minh Nguyệt Lâu núi Tuệ Tịnh. Thành Ôn Bào
không hỏi tiếp, tâm tình đã nhẹ nhõm hơn, thở dài thườn thượt, "Ngươi về là tốt rồi." Đường Lệ Từ biết trong lời hắn nói có ẩn ý khác, bèn liếc
mắt nhìn sang. Thành Ôn Bào khẽ gật đầu, hai người ngầm hiểu không cần
nói ra miệng.
Đổng Hồ Bút hừ khẽ, vỗ vai Đường Lệ Từ, "Tiểu
Đường, hai chúng ta không phải kẻ ngốc, nhưng không thể đảm bảo cả giang hồ đều không ngốc. Vì sao đêm nay hai ta lại ở nơi này, chỉ có trời
biết đất biết ngươi biết ta biết."
Sắc mặt Đường Lệ Từ hết sức ôn hòa, mỉm cười, "Nếu đã thoát hiểm thì mọi người cũng đều mệt mỏi rã
rời, mau tìm một chỗ nghỉ ngơi đi." Thế là đám đông thu dọn sơ qua rồi
rời đi.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Liễu Nhãn lặng lẽ ngồi ngơ ngẩn trong lều, mãi cho đến đi tấm rèm che cửa
đột ngột bị người vén lên. Một người áo vàng quạt đỏ, nghênh ngang bước
vào, vung quạt lên, "Huynh quả nhiên ở đây, quả nhiên lại đang ngơ ngác, quả nhiên vẫn giữ cái bản mặt rất muốn bị đá núi ngoài kia đè chết,
ôi... Sư phụ, người đúng là chạy loạn khắp nơi, làm đồ nhi đi khắp chân
trời góc bể cũng khó tìm! May mà ta thông minh, cảm thấy huynh không thể chạy lên đỉnh núi nhảy vực, kết quả chứng minh là ta đúng."
Liễu Nhãn ngơ ngác nhìn cây quạt đỏ phất phơ trước mắt, rất lâu sau, hắn mới khẽ hé miệng, lại không biết nên nói gì.
Hắn chưa bao giờ tin tưởng Phương Bình Trai.
Mà Phương Bình Trai đã cứu hắn vài lần.
"Ôi, sư phụ không cần phải rưng rưng nước mắt đâu. Đồ đệ biết mình trung
quân ái quốc tôn sư trọng đạo, lại còn thông minh trí tuệ thế gian hiếm
có. Nhưng những thứ đó trời sinh ta đã có rồi, huynh không cần cảm kích
phát khóc đâu. Trong lòng ta hiểu rõ sư phụ tâm địa dịu dàng làm người
lương thiện, tuy đối xử với ta không tốt, nhưng mà..." Phương Bình Trai
phe phẩy cây quạt đỏ, lải nhải với Liễu Nhãn một tràng, bỗng dưng ngẩn
ngơ. Chợt thấy hai mắt Liễu Nhãn ửng đỏ, hắn chỉ tán hươu tán vượn, thế
mà suýt nữa đã làm Liễu Nhãn khóc thật, lập tức kêu lên "Ôi trời".
Hai người không nói thêm gì nữa, Liễu Nhãn cũng không nhìn Phương Bình
Trai, Phương Bình Trai lượn vài vòng quanh hắn, lái chủ đề, "Sư phụ, nơi này không thể ở lâu, chúng ta hãy rời khỏi đây trước rồi ôn chuyện sau
có được không?" Liễu Nhãn khẽ gật đầu, Phương Bình Trai cõng hắn trên
lưng, chui ra từ cửa sau lều rồi chạy vào rừng rậm.
"Đoàn Nhi đâu?" Liễu Nhãn hạ giọng hỏi.
Phương Bình Trai nói, "Ơ! Sao ngươi không hỏi ý trung nhân xinh đẹp như hoa,
quan tâm dịu dàng, gặp thì xui mà không gặp thì ruột gan rối bời của
ngươi, A Thùy cô nương trước?"
Liễu Nhãn im lặng, một lát sau lại hỏi, "Đoàn Nhi đâu?"
Phương Bình Trai lắc lắc đầu, "Xem huynh kìa, cứ như đang nuôi con gái ấy. Vị
sư cô đại nhân kia tốt lắm, đang đi chung với ý trung nhân của huynh,
cũng là tình địch hiện tại kiêm mẹ kế tương lai của nàng. Chuyện khó
hiểu nhất là các nàng lại rất thân nhau, sư cô của ta thật sự rất tốt.
Các nàng ở bên ngoài Lệ Nhân cư, ý trung nhân của huynh cũng thật to
gan, không ngờ lại dám cứu Lâm đại công tử từ tay Phong Lưu Điếm. Tạm
thời họ đang đi chung với đám người của Kiếm hội trung nguyên, lẽ ra ta
phải đến đó gặp họ. Nhưng trong đó cao thủ như mây, thêm ta không nhiều, thiếu ta không ít, đi cũng chẳng để làm gì."
Liễu Nhãn lại trầm
ngâm, biết Ngọc Đoàn Nhi và A Thùy không sao, hắn không muốn nói thêm
câu nào nữa. A Thùy cứu Lâm Bô, hắn cũng không thấy lạ. Nàng chính là
một nữ nhân như thế, nàng có thể làm nên chuyện lớn, nhưng sẽ không hạnh phúc. Phương Bình Trai cõng hắn chạy xa hơn mười dặm, nơi này đám chó
cỏ không thể đuổi tới, đột nhiên hỏi, "Ta chỉ có một câu hỏi, ta và
huynh rốt cuộc phải đi đâu?"
"Ta muốn tìm một nơi không ai quấy
rầy để điều chế thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn." Giọng Liễu Nhãn rất
trầm thấp, tràn đầy khí chất u sầu đặc trưng của hắn, nhưng ngữ khí vô
cùng kiên định.
Phương Bình Trai khẽ bật cười, lần này hắn không
thao thao bất tuyệt nữa, "Sư phụ, tìm sư cô về đi." Liễu Nhãn không đáp, Phương Bình Trai lại tiếp, "Hoặc là tìm A Thùy cô nương và Phụng Phụng
về." Liễu Nhãn vẫn im lặng, Phương Bình Trai còn chưa chịu ngưng, "Ta
cảm thấy, có các nàng ở bên, huynh mới có thể an tâm."
Liễu Nhãn
hơi chấn động, chuyện này chính hắn cũng không nhận ra. Nhưng Phương
Bình Trai nói đúng, có Ngọc Đoàn Nhi và A Thùy bên cạnh, hắn mới có thể
an tâm.
Hắn mới có thể chế thuốc.
Hắn vẫn luôn cần ai đó ở bên, liên tục nhắc nhở hắn nên làm gì, nếu không hắn càng làm sẽ càng
mờ mịt, mất đi tất cả phương hướng... Hắn không đủ kiên cường, xưa nay
hắn chưa bao giờ đủ kiên cường.
Hắn chưa bao giờ là kiểu người giống như Đường Lệ Từ.
Trái tim A Lệ không đủ vững vàng, lại gánh vác được cả thiên hạ.
Mà trái tim hắn không đủ vững vàng, lại chẳng đỡ được một cọng rơm rơi xuống từ thiên hạ này.
Hắn chính là Liễu Nhãn, lột đi lớp da mặt đẹp đẽ, hắn chẳng còn lại gì.
A Thùy chầm chậm đi theo đoàn người rút khỏi Lệ Nhân Cư, Đường Lệ Từ chỉ
liếc nàng một cái, vẫn chưa nói với nàng lấy nửa câu. Phụng Phụng ra sức vẫy tay với bóng lưng của Đường Lệ Từ, không ngừng kêu "mạ mạ". A Thùy
bế nó trong lòng, không cho nó đi gặp Đường Lệ Từ. Ngọc Đoàn Nhi nghe A
Thùy nói vị này chính là Đường công tử tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, bèn liếc nhìn bóng lưng Đường Lệ Từ vài lần rồi nói, "Vừa rồi hắn đã
đến, có phải vì thấy vị Đường công tử này nên hắn sợ hãi chạy mất
không?" "Hắn" mà nàng nhắc đến đương nhiên là Liễu Nhãn.
"Không
đâu." A Thùy nói, "Phương công tử hẹn gặp chúng ta ở Lệ Nhân Cư, nhưng
lại không tới. Ta nghĩ hắn gặp chuyện gì đó, hoặc là đã đưa Liễu Nhãn
đi. Bằng không với tấm thân tàn của Liễu Nhãn, làm sao có thể chạy thoát giữa thiên quân vạn mã? Nên muội đừng lo, không có gì phải sợ."
Ngọc Đoàn Nhi khẽ nói, "Vậy chúng ta đừng đi theo Đường công tử, chúng ta đi tìm Phương Bình Trai."
A Thùy gật đầu, "Chờ đến khi trời sáng, chúng ta sẽ đưa Lâm công tử đến quan đạo, sau đó phải đi tìm Phương Bình Trai."
Ngọc Đoàn Nhi à lên, "Ta quên béng Lâm Bô luôn."
A Thùy mỉm cười, đưa tay lên vuốt những lọn tóc rối, "Lâm công tử là người tốt."
Lâm Bô vốn bị vây kín giữa đám đông như trông gà con, giờ kẻ địch đã đi,
lại không ai biết lai lịch của hắn, nên các tay kiếm của Kiếm hội trung
nguyên cũng dần dần quên mất hắn, hắn cũng từ từ tụt lại phía sau. Thư
sinh này trải qua đại nạn vẫn không sợ sệt gì, đêm hôm khuya khoắt đi
trên con đường nhỏ giữa núi rừng hoang vu, vậy mà thần thái vẫn thản
nhiên, đưa mắt nhìn quanh cứ như đang thưởng thức cảnh đẹp trong rừng.
Ngọc Đoàn Nhi nhìn hắn vài lần rồi vẫy tay gọi, "Lâm Bô."
Lâm Bô đi tới, Ngọc Đoàn Nhi mỉm cười với hắn, "Ngươi bị ai bắt? Sao lại bị treo trên đó?"
Lâm Bô hành lễ với nàng, "Sau khi mọi người từ biệt, ta cũng rời Thư Mi Cư
đi về hướng Tây Bắc. Đi được nửa đường thì bị một tên áo đen kỳ quặc bắt đưa đến chỗ này, dọc đường đi nhốt trong thiết lao trên xe ngựa."
Ngọc Đoàn Nhi nhìn vết dây thừng hằn lên cổ tay hắn, "Ngươi nhất định đã rất khổ sở, chờ trời sáng hãy mau về đi. Nếu đám người đằng trước phớt lờ
ngươi, A Thùy tỷ tỷ và ta sẽ đưa ngươi đi tìm đường."
Lâm Bô bật
cười, "Sao dám để hai vị cô nương nhọc lòng vì ta? Lâm Bô bất tài, tuy
rằng nghèo túng, nhưng vẫn tự lo cho mình được." Hắn đi về hướng Tây Bắc vốn là để du sơn ngoạn thủy, tự dưng bị bắt xuống phương nam, nhưng vẫn có thể thưởng thức cảnh sắc mùa đông ở vùng đất khác. A Thùy hành lễ
với hắn, "Tiên sinh rộng lượng, không giống người thường."
Lâm Bô lắc đầu, "Lâm Bô chẳng qua chỉ là một thư sinh khinh cuồng, cô nương
khen lầm rồi." Dừng lại một chút, hắn thong thả nói, "Bị nhốt trong
thiết lao cùng ta còn có một người đàn ông nữa. Ta chẳng qua chỉ bị
nhốt, mà hắn thì thương tích đầy mình. Nếu hai vị cô nương luyện dị
thuật, thì có thể giúp người này không?"
Ngọc Đoàn Nhi ngạc nhiên hỏi, "Người ấy trông như thế nào?"
"Một..." Sắc mặt Lâm Bô thoáng ngại ngùng, "Người đàn ông không mặc gì, toàn
thân phủ kín vết thương, trên mặt xăm một ấn ký tựa như con rắn đỏ."
Ngọc Đoàn Nhi mở to hai mắt, "Là con rắn đỏ cuộn lại thành một vòng tròn
sao? Như thế này này..." Nàng đưa ngón tay ra vẽ một vòng tròn trên
không trung, Lâm Bô gật đầu, "Đúng vậy."
Ngọc Đoàn Nhi à lên, "Là Thẩm đại ca, Thẩm đại ca đó!"
A Thùy ngạc nhiên hỏi, "Thẩm đại ca là ai?"
Ngọc Đoàn Nhi bèn kể lại một lượt chuyện mình gặp Thẩm Lang Hồn và Liễu Nhãn trong rừng, A Thùy giậm chân, "Việc này phải nói với Đường công tử
ngay, giờ này chỉ e Thẩm Lang Hồn đã bị người của Phong Lưu Điếm mang đi cùng với Tuyết Tuyến Tử tiền bối." Nàng vốn định chờ trời sáng sẽ đi
ngay, cũng không muốn chào từ biệt Đường Lệ Từ, nhưng giờ lại đưa Phụng
Phụng cho Ngọc Đoàn Nhi, vội vàng sải bước đuổi theo Đường Lệ Từ đang đi đằng trước.
Đường Lệ Từ dừng chân, nàng còn chưa đến sau lưng
thì y đã xoay người lại. Thành Ôn Bào cũng quay đầu lại theo, chỉ thấy A Thùy vội vàng đi tới, "Đường... Đường công tử!"
Đường Lệ Từ khẽ
cong khóe môi. Từ ngày y nói ra câu "Vui chơi qua đường", hai người gần
như chưa nói thêm câu nào. Thấy nàng vội vàng chạy đến chỗ mình, y liền
mỉm cười với nàng.
Lời muốn nói chợt nghẹn lại, nụ cười này của
Đường Lệ Từ nghĩa là sao... Là y đang cười cốt khí của nàng đã mong manh đến gần như không còn tồn tại, cười tôn nghiêm của nàng chẳng hề dựa
vào đâu. Không cần biết vì lý do gì, thì hiện tại và cả tương lai, nàng
vẫn không ngừng cầu xin, cầu cứu, cầu viện y... Mà y sẽ thỏa mãn tất cả
khẩn cầu của nàng như một vị thần.
Đây là trò chơi có thể khiến Đường Lệ Từ vui vẻ.
Miệng A Thùy cứng đờ trong giây lát, nhưng vẫn nói ra, "Đường công tử, Thẩm
Lang Hồn đã rơi vào tay Phong Lưu Điếm, hắn bị nhốt trong thiết lao cùng với Lâm công tử, có thể chịu trọng thương."
Đường Lệ Từ khẽ
nhướn chân mày, Thành Ôn Bào lạnh lùng nói, "Hắn không giết Liễu Nhãn,
quả nhiên vì gặp cường địch. Người này là sát thủ, thu tiền bán mạng,
rơi vào tay Phong Lưu Điếm cũng chẳng phải chuyện uất ức gì."
Hắn ghét ác như thù, chưa bao giờ vừa mắt kiểu người như Thẩm Lang Hồn, gặp nhau hắn chưa rút kiếm ra đã là khách khí lắm rồi. Sau này Thẩm Lang
Hồn cướp Liễu Nhãn đi, tạo ra mối hoạ ngầm cho giang hồ, khiến Thành Ôn
Bào cực kỳ bất mãn, nên giờ nghe nói hắn bị Phong Lưu Điếm bắt thì khoái chí vô cùng. A Thùy tuy không quen biết Thẩm Lang Hồn, nhưng vẫn biết
hắn là bạn của Đường Lệ Từ. Hơn nữa hắn có thù giết vợ với Liễu Nhãn,
nhưng lại không giết Liễu Nhãn, đối xử với Ngọc Đoàn Nhi cũng khá hữu
hảo, nên trong lòng nàng đã coi Thẩm Lang Hồn như bạn. Thấy Thành Ôn Bào lạnh lùng nhìn mình, nàng cảm thấy lo lắng khôn nguôi. Đường Lệ Từ mỉm
cười, "Chuyện Thẩm Lang Hồn ta sẽ xử lý, ý tốt của cô nương, Đường mỗ
xin ghi nhớ trong lòng."
A Thùy không biết nói gì thêm, Đường Lệ Từ và Thành Ôn Bào lại vượt lên đi trước, không ai quay đầu lại nhìn nàng.