Trên Loạn Mai Cương, hoa mai nở như tuyết bay loạn.
Mai trắng ngập tràn cả đồi, hương thơm êm dịu phảng phất ngấm vào tận xương làm người ta tiêu hồn.
Chung Xuân Kế dẫn đoàn người đi về phía Loạn Mai Cương, mới tiến vào vài bước thì đến cả Trì Vân cũng cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, tâm
trạng tràn đầy bực dọc nóng nảy đều phai nhạt đến vô hình trong làn
hương hoa mai. Phóng mắt nhìn vào, chỉ thấy một đình viện nho nhỏ với
tường xám ngói xanh nép mình sâu bên trong rừng hoa mai trắng, thanh nhã thoát tục.
"Nơi này thật đẹp." Ánh mắt Đường Lệ Từ dừng lại
trước một ngôi mộ mới đắp ngay trước nhà. Thẩm Lang Hồn cũng quan sát
một lượt, thấy đây chỉ là một ngôi mộ sơ sài, bên trên dựng một tấm bia
đá khắc mấy chữ "Si Nhân Khang Đình chi mộ", bút tích tiêu sái đẹp đẽ.
"Loạn Mai Cương hiện đang là chốn thanh tu của thượng sư Phổ Châu, có điều
đây vốn là nơi ở của bạn thân ông ấy." Chung Xuân Kế nói. "Chủ nhân nơi
này đã qua đời hai năm trước."
Đường Lệ Từ nói: "Thượng sư Phổ
Châu chính là thánh tăng của Phật môn, bạn của Phổ Châu chắc cũng không
phải hạng tầm thường." Chung Xuân Kế đáp: "Ta cũng chưa có duyên được
gặp vị cao nhân này."
Trì Vân lạnh lùng nhìn bia đá trước mặt,
"Cái vị tên Khang Đình này là nam hay nữ?" Chung Xuân Kế ngẩn người.
"Chuyện này..." Nàng thật sự không biết, Trì Vân liền trợn trắng mắt,
"Vậy làm sao ngươi biết đấy là cao nhân? Có khi hòa thượng Phổ Châu kia
kim ốc tàng kiều, bao nuôi một đại mỹ nhân xinh tươi mọng nước ở đây
cũng nên..."
Chung Xuân Kế nổi giận đùng đùng, rút kiếm đánh xoẹt ra khỏi vỏ: "Sao ngươi cứ mở miệng ra là sỉ nhục hết người này đến
người khác vậy?" Trì Vân hừ khẽ: "Lão tử thích nói gì thì nói, tiểu nha
đầu nhà ngươi làm gì được ta?"
Chung Xuân Kế bị hắn chọc giận đến run rẩy cả người: "Ngươi...ngươi..." Đường Lệ Từ vỗ vai Trì Vân, "Trước mặt tiền bối cao nhân không được ăn nói quàng xiên."
Thẩm Lang
Hồn khẽ cau mày, Si Nhân Khang Đình, hình như hắn đã nghe cái tên này ở
đâu đó... Nhưng đây là chuyện quá lâu về trước, không thể nhớ ra được.
Đúng lúc này cửa lớn của đình viện mở ra, một hòa thượng tóc đen xõa vai
nghiêm nghị đứng ở cửa, Thượng sư Phổ Châu đương nhiên đã nghe hết những gì họ bàn tán bên ngoài, vậy mà gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng
không tỏ thái độ. Giọng Cổ Khê Đàm vọng ra: "Ba vị từ xa tới đây khổ cực rồi, mời vào."
Ba người Đường Lệ Từ bước vào phòng, trong phòng
tràn ngập màu xanh từ những chậu trồng hoa cỏ hình dạng đáng yêu, không
hợp với khí chất nghiêm nghị của thượng sư Phổ Châu cho lắm. Hiển nhiên
hoa cỏ không phải do thượng sư Phổ Châu trồng, nhưng nó tạo ra khung
cảnh yên ả thanh nhàn, khiến người xem cảm thấy dễ chịu. Trên giường có
một người mặt mũi tái nhợt đang nằm, khóe môi còn vương vết máu, chính
là Tiêu Kỳ Lan.
"Tiêu đại ca trúng một kiếm của Dư Khấp Phượng,
xương sườn gãy hết, tính mạng đang lâm nguy." Chung Xuân Kế ảm đạm nói,
"Chiêu 'Tây Phong Trảm Hoang Hỏa' kia quả đúng là..." Hóa ra khi Trì Vân đối đầu với Dư Khấp Phượng, Tiêu Kỳ Lan ra tay giúp đỡ lại kích động
kiếm khí, toàn bộ chiêu 'Tây Phong Trảm Hoang Hỏa' của Dư Khấp Phượng
dồn hết vào người Tiêu Kỳ Lan, tạo cơ hội cho Thẩm Lang Hồn ám toán, nói đúng ra thì kiếm này là Tiêu Kỳ Lan đỡ hộ Trì Vân.
Trì Vân đưa
tay ra bắt mạch môn của Tiêu Kỳ Lan, "Lão tử đánh nhau với người khác,
ai mượn ngươi thò chân vào? Giờ dở sống dở chết thế này đúng là đáng
đời. Vết thương này lão tử không chữa được, họ Thẩm kia, ngươi tới xem
đi." Thẩm Lang Hồn đặt tay lên cạnh cổ Tiêu Kỳ Lan, thoáng trầm ngâm,
"Thượng sư Phổ Châu nói sao?"
Cổ Khê Đàm đáp: "Xương sườn gãy
hết, may mà tâm mạch không bị thương nặng. Chiêu kiếm này bị đao khí của Trì huynh bẻ lệch đi, xuyên qua phổi, ngoại thương nghiêm trọng. Còn
bên trong thì bị kiếm khí mạnh mẽ của Dư Khấp Phượng chấn thương, đứt
hết kinh mạch, cho dù chữa khỏi thì công lực cũng không còn, hầy..."
Ngón tay trắng như tuyết của Đường Lệ Từ cũng chạm nhẹ vào mạch môn của Tiêu Kỳ Lan, "Ta không biết chữa thương chút xíu nào, nhưng có vị thuốc hiếm hay nguyên liệu quý báu nào chữa được vết thương này không? Tiêu đại
hiệp anh dũng hiệp nghĩa, không nên chịu khổ thế này."
Cổ Khê Đàm lắc đầu, im lặng chán nản, Thẩm Lang Hồn hờ hững nói, "Trên đời này
không thiếu thuốc quý có thể chữa vết thương nặng này. Nếu ngươi có nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô vạn năm hoặc là kim đan trên giao trì, bạch ngọc linh chi là có thể cứu mạng hắn."
Đường Lệ Từ ho khẽ, "Nhân sâm
ngàn năm, hà thủ ô vạn năm ta không có, không biết thuốc này thì sao?" Y lấy trong tay áo ra một chiếc hộp ngọc nhỏ cỡ quả hạch đào màu đỏ tươi, trông không khác gì một quả đào nho nhỏ. Vừa mở hộp ra đã ngửi thấy một mùi cực kì kinh khủng, làm mọi người phải bịt mũi, Cổ Khê Đàm hỏi: "Đây là gì?"
Trong hộp đựng một viên thuốc màu đen, mùi cũng không
đến mức hôi thối nhưng lại khiến người ta buồn nôn. Chung Xuân Kế là
người đầu tiên không chịu nổi, phải đi ra ngoài cửa hít mấy hơi thật sâu rồi nhịn thở quay vào.
"Đây là một loại thuốc tê, uống nó vào sẽ mất cảm giác đau trong vòng mười hai canh giờ, nhưng thần trí vẫn tỉnh
táo." Đường Lệ Từ nói, "Nếu các vị có thể nối kinh mạch nối xương gãy,
sau khi Tiêu đại hiệp uống thuốc này vào thì cho dù có mổ ngực rạch
bụng, trong vòng mười hai giờ cũng tạm thời an toàn, hơn nữa đầu óc lại
còn tỉnh táo, có thể vận khí phối hợp cùng."
Thẩm Lang Hồn thoáng biến sắc: "Là Ma Phí Tán sao?" Đường Lệ Từ đóng hộp hình quả đào lại,
cái mùi kinh khủng kia mới dần nhạt đi, "Đây là thuốc tê còn mạnh hơn Ma Phí Tán, lại không gây hại đến thân thể."
Thẩm Lang Hồn thoáng
động lòng. Ngày đó để nhét tim của Phương Chu vào bụng mình rồi nối liền huyết mạch, chắc hẳn y cũng đã uống loại thuốc này, nhưng không biết y
làm sao để nối liền huyết mạch? "Muốn mổ ngực hắn ra, nối lại xương gãy
không khó, cái khó là kinh mạch đứt đoạn không phải vật hữu hình. Muốn
nối liền kinh mạch phải đả thông tất cả những chỗ bị tắc trên cơ thể, e
là mọi người phải hợp lực cùng nhau mới làm được."
Cổ Khê Đàm
phấn chấn hẳn lên: "May mà ở đây đông người, không biết chữa cho Tiêu
huynh cần mấy vị cao thủ?" Thẩm Lang Hồn thản nhiên đáp: "Bốn người
ngươi, ta, Trì Vân, Phổ Châu."
Cổ Khê Đàm nói: "Ta đi thương
lượng với thượng sư," rồi chạy ra ngoài cửa, trò chuyện mấy câu với Phổ
Châu vẫn đứng lặng thinh bất động ở cửa nãy giờ, "Thượng sư đồng ý cứu
người, nhưng nếu bốn người tụ lại ở đây thì an nguy chỗ này phải dồn hết lên vai Đường công tử và Chung cô nương rồi."
Chung Xuân Kế nhấc kiếm lên: "Các vị cứ yên tâm, Chung Xuân Kế sẽ liều chết bảo vệ các vị
thành công viên mãn." Trì Vân thờ ơ nói, "Chỉ sợ ngươi có liều mạng cũng chẳng bảo vệ được cái gì viên mãn."
Đường Lệ Từ giơ tay lên cản
lại, mỉm cười đứng chắn trước mặt Chung Xuân Kế, "Không thể vô lễ với
Chung cô nương như vậy được, dù bản tính ngươi hào phóng tiêu sái thì ăn nói vẫn nên khách khí nhã nhặn một chút."
Trì Vân trợn trừng hai mắt: "Lão tử thích làm người khác khó chịu đấy, thì sao?" Đường Lệ Từ
đáp: "Không sao, tính cách hơi ngang bướng khó bảo thôi." Y quay sang Cổ Khê Đàm mỉm cười: "Việc này không nên chậm trễ, các vị tiến hành ngay
đi, ta đứng ngoài cửa canh giữ cùng Chung cô nương."
Cổ Khê Đàm
gật đầu, Thẩm Lang Hồn nắn bóp vài cái, điểm vài huyệt đạo trên người
Tiêu Kỳ Lan, sau đó châm vài cây kim thép, bắt đầu giải thích kĩ càng
phải vận khí hợp lực như thế nào. Người ở trong đây đều có nghề cả, mọi
người chầm chậm ra tay vận khí, đợi kinh mạch liền lại, khí huyết lưu
thông rồi thì mở ngực ra chữa trị phần xương sườn bị gãy là ổn.
Đường Lệ Từ đứng sóng vai ngoài cửa với Chung Xuân Kế, nàng nhìn ngôi mộ
ngoài cửa, thở dài xa xăm: "Sóng gió từ viên thuốc quỷ kia gây ra không
biết đến bao giờ mới dừng lại, cũng không biết còn bao nhiêu người bất
hạnh nữa. Trên đời có biết bao nhiêu cao nhân ở ẩn tránh đời, nếu tất cả bọn họ có thể xuất quan giúp chúng ta giải quyết chuyện này thì thật
tốt."
Đường Lệ Từ ngắm rừng mai bên ngoài không nói gì, Chung
Xuân Kế liếc nhìn y. Người này dung mạo thanh tú, cử chỉ tao nhã khéo
léo lại còn là quốc cữu, chủ nhân của Vạn Khiếu Trai và Trì Vân, không
biết nhúng tay vào chuyện này sẽ giúp được đến đâu? Người như y đi đến
tận đây, quyền và lợi đều nắm trong tay, tuổi vẫn còn trẻ như vậy mà sao ánh mắt y lại... lại... Nàng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Lệ Từ. Đó là một đôi mắt vô cùng mỹ lệ, nhưng thần sắc ẩn chứa trong đó lại phức tạp khôn lường, chẳng hiểu vì sao nhìn lâu vào mắt y sẽ có cảm giác tâm trí mỏi mệt.
Y thần bí khó lường, thoạt nhìn cứ như thư sinh yếu ớt, nhưng nàng mơ hồ cảm nhận được dưới lớp vỏ bọc này, sâu
thẳm trong lòng y nhất định không giống như vẻ bề ngoài.
"Chung
cô nương đang nghĩ gì vậy?" Khi nàng đang suy nghĩ mông lung, Đường Lệ
Từ bỗng cười hỏi, tuy y không nhìn nhưng dường như lại thấy nàng một
cách rõ nét, "Hay là đang cảm khái điều gì?"
"Không có gì đâu." Nàng nhỏ giọng đáp, "Đường công tử có thể làm bạn với Trì Vân và Thẩm Lang Hồn, ta thấy thật kỳ diệu."
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, dường như chốn thanh nhã tuyệt luân này cùng với
hương thơm thoang thoảng của hoa mai trắng cũng khiến y thả hồn theo
gió, vốn định nói gì đó rồi cuối cùng lại thôi.
Trong phòng,
Phụng Phụng được Thẩm Lang Hồn đặt trên ghế bỗng khóc òa lên. Đường Lệ
Từ quay vào bế nó ra, Phụng Phụng lập tức nín khóc bật cười hớn hở, túm
chặt mái tóc xám của y.
"Đường công tử sinh ra đã có màu tóc xám
tro này sao?" Ánh mắt Chung Xuân Kế chuyển sang mái tóc dài màu xám tro
hiếm thấy trên đời của Đường Lệ Từ.
Đường Lệ Từ đưa tay vuốt nhẹ
lên tóc: "Nghe nói trên giang hồ cũng có một người đầu tóc bạc trắng,
gọi là Bạch Phát đúng không nhỉ?"
Chung Xuân Kế gật đầu: "Ta có
duyên gặp Bạch đại hiệp một lần, có điều tóc hắn bạc phơ như tóc người
già vậy. Còn tóc ngươi lại là màu xám bạc, ta chưa gặp ai bẩm sinh đã có màu tóc này."
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười: "Vậy cô cứ coi như ta sinh ra đã vậy đi."
Chung Xuân Kế ngẩn người, y nói vậy là có ý gì? Người này thần bí, nói chuyện khó hiểu, nàng khựng lại một chút, cảm thấy mình đừng suy nghĩ sâu xa
thì hơn.
Một lúc sau y ngâm nga, "Sắc xuân len lỏi ngấm vào hoa,
cỏ cây xanh mướt trải quanh nhà, bồ đề khuất mây hoa mai biếc, tiếng đàn như ai khóc đằng xa." Đường Lệ Từ đứng tựa cửa, nhẹ nhàng xoa xoa vòng
bạc trên cổ tay, "Chung cô nương phong thái rạng ngời, hẳn cũng biết thơ ca, không biết cô thấy lời ca này thế nào?"
Chung Xuân Kế lục lọi trong đầu mấy lượt, "Không biết là khúc ca nào?"
Đường Lệ Từ đáp: "Ta cũng không biết là bài nào, rất lâu về trước ta từng nghe ai đó hát."
Chung Xuân Kế nói: "Ý ca bay bổng thanh nhã, không hiểu vì sao lại có nét thê lương."
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Vậy cô nương nghĩ sao về người viết nên những câu ca này?"
Chung Xuân Kế trầm ngâm: "Chắc là một ẩn sĩ tâm tính kiên định, đã rời xa thế tục mới có thể ngắm nhìn cảnh xuân yên ả."
Đường Lệ Từ nói: "Ừ, ta đã đem lời ca này ra hỏi ba người, đều là danh gia
đương thời, ý của họ đại để cũng giống cô nương. Đáng tiếc..." Chung
Xuân Kế thoáng ngẩn người: "Đáng tiếc chuyện gì?" Đường Lệ Từ nhìn rừng
mai thanh nhã tựa tuyết, giống như miêu tả trong lời ca: "Người viết ra
lời ca này là bạn thân của ta."
Chung Xuân Kế hỏi: "Là bạn thân
ngươi thì tốt quá rồi, sao lại đáng tiếc chứ?" Đường Lệ Từ đáp: "Người
bạn thân này của ta có phong thái tuyệt thế, tâm địa nhân từ, dù là nhân phẩm hay dung mạo đều có thể xưng là thiên hạ vô song... Ta chưa từng
thấy phong thái của mỹ nhân Lục Âm, nhưng ta tin chắc người bạn kia của
ta nhất định không hề thua kém Lục Âm."
Đường Lệ Từ nói ra những
lời này bằng giọng vô cùng bình thản, vì bình thản nên nghe rất chân
thật. Chung Xuân Kế thầm nghĩ y cũng là công tử văn nhã, nếu y đã nói
như vậy, thì người kia nhất định là một mỹ nam tử hiếm thấy trên đời.
Nhưng là nam tử hán đại trượng phu, đẹp hay xấu thì liên quan gì?
Lại nghe Đường Lệ Từ thong thả kể tiếp, "Nơi hắn ở năm ấy cũng có một rừng
mai giống thế này. Hắn yêu hoa mai, lời bài ca này là hắn ngồi giữa rừng mai, dùng lá mai viết ra. Đáng tiếc người bạn thân phong hoa tuyệt đại
đó lại bỏ độc vào rượu của ta, đánh ta trọng thương rồi ném xuống giếng, còn bồi thêm một thùng dầu, thả mồi lửa cho cháy bùng lên."
Chung Xuân Kế khẽ à lên kinh ngạc: "Sao hắn lại hại ngươi?" Đường Lệ Từ khẽ cười: "Bởi vì ta là tà ma ngoại đạo."
Chung Xuân Kế hoàn toàn không hiểu, Đường Lệ Từ đặt một ngón tay trắng nõn
lên môi, không biết y làm thế nào mà thổi ra một điệu nhạc trong trẻo xa xôi. Đây là một bài ca dao xa lạ, trong vẻ thanh nhã bay bổng thoát tục lại mơ hồ ẩn chứa chút thê lương.
Thổi hết mấy câu, Đường Lệ Từ
thở dài: "Ta là tà ma ngoại đạo, cho nên ta không hiểu vì sao bồ tát
cũng nhập ma? Là ta hại hắn à?"
Chung Xuân Kế không hiểu được ân
ân oán oán trong lời y, chỉ nhìn y không chớp mắt. Đường Lệ Từ khẽ mỉm
cười, "Chút hoài niệm của ta lại khiến cô nương hoang mang rồi, thật có
lỗi."
Y nói chuyện dịu dàng như thế làm Chung Xuân Kế đỏ mặt.
Nàng vốn hoàn toàn không hiểu gì về người này, nhưng đôi mắt mỹ lệ mà
phức tạp này, điệu nhạc thanh nhã bi ai thoát ra từ đôi môi này, còn có
câu áy náy dịu dàng này đủ khiến trái tim nàng lỡ nhịp. Bóng dáng ôn nhu tao nhã của Uyển Úc Nguyệt Đán bỗng trở nên mơ hồ, mà gò má thanh tú
của Đường Lệ Từ lại rõ nét đến thế. Hai người này giống mà cũng không
giống, nàng bắt đầu không phân biệt được sự khác nhau giữa họ...
Dù sao Chung Xuân Kế cũng không phải Hoàng Tam Kim, nàng không phân biệt
được bóng lưng Đường Lệ Từ là tà khí, mà bóng lưng Uyển Úc Nguyệt Đán là bá khí. Đàn bà có thể đâm đầu đi yêu một người đàn ông bá khí, nhưng
tuyệt đối không thể yêu một người đàn ông tà khí.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Trong phòng năm người ngưng thần vận công, gương mặt Tiêu Kỳ Lan vốn tái nhợt đã bắt đầu hồng hào hơn. Mà máu vẫn không ngừng tuôn ra từ vết thương
trên ngực, nếu quá trình nối kinh mạch không kết thúc sớm thì cho dù
thành công, Tiêu Kỳ Lan cũng chết vì mất máu quá nhiều. Nội lực thượng
sư Phổ Châu thâm hậu hơn mấy người kia, hắn đột nhiên ra tay điểm thêm
mấy phát vào ngực Tiêu Kỳ Lan, không điểm vào huyệt đạo nhưng có thể
ngăn huyết dịch lưu chuyển, máu tươi chảu ra từ vết thương đã chậm đi
nhiều.
Đúng vào lúc thượng sư Phổ Châu điểm xuống, đột nhiên
trong cơ thể Tiêu Kỳ Lan có một luồng nhiệt lực bật ngược ra. Mọi người
không kịp đề phòng, ai nấy khẽ rên lên, môi chuyển màu tím trong nháy
mắt. Trì Vân tức giận ra mặt, Cổ Khê Đàm gầm lên: "Có độc!"
Thượng sư Phổ Châu không nói gì, phất áo đẩy bàn tay của ba người kia văng ra
khỏi cơ thể Tiêu Kỳ Lan. Sau đó hắn vỗ hai bàn tay vào sau lưng Tiêu Kỳ
Lan, đỉnh đầu toát ra khói trắng mù mịt, hóa ra hắn định một mình gánh
vác việc chữa trị!
Cổ Khê Đàm khàn khàn gọi: "Thượng sư Phổ Châu!"
Độc này hạ trên mũi kiếm của Dư Khấp Phượng, đâm sâu vào ngực Tiêu Kỳ Lan,
mấy người vận khí làm nó tan ra, truyền ngược lại cơ thể mọi người! Tiếp xúc với Tiêu Kỳ Lan càng lâu thì trúng độc càng nặng, thượng sư Phổ
Châu đánh văng mọi người ra, một mình trị thương, ấy chính là xả thân
cứu người, đại từ đại bi!
Trì Vân phun ra một ngụm máu tím, mở miệng mắng: "Bà nội nhà nó! Hòa thượng kia mau ngừng tay..."
Thượng sư Phổ Châu phớt lờ hắn, mặt mũi vẫn bình thản, gương mặt ẩn chứa sát
khí mơ hồ lộ ra vẻ thánh thiện phúc hậu. Tiêu Kỳ Lan nôn ra một ngụm máu tươi, ho khan mấy tiếng rồi từ từ mở mắt, "Ngừng...tay..."
Trong phòng trị thương xảy ra chuyện, Chung Xuân Kế nghe tiếng vội quay đầu
lại xem, Mà Đường Lệ Từ vẫn dõi mắt nhìn vào rừng mai, phản ứng hoàn
toàn khác. Giữa rừng mai trắng ẩn hiện, theo hoàng hôn âm u buông xuống, dường như có một luồng hơi lạnh mỏng manh đang tan ra giữa những cánh
hoa mai rơi lả tả, hư hư ảo ảo.
"Chung cô nương, ta có một bình
thuốc, cô nương cầm nó vào phòng, nếu không ai cử động được thì cho
thượng sư Phổ Châu uống trước." Đường Lệ Từ hòa nhã nói, "Trong phòng
nhờ cả vào cô nương."
"Chẳng lẽ ngoài kia..." Chung Xuân Kế không hề phát hiện ra bên ngoài có địch, thất thanh nói, "Ngoài kia có người sao?"
Đường Lệ Từ mỉm cười, đưa chai thuốc trong tay áo cho nàng: "Cứu người quan
trọng, cô nương vào đi." Đầu óc Chung Xuân Kế đã hơi rối loạn, nhận bình thuốc quay người chạy vào phòng. Nếu bên ngoài thật sự có kẻ địch tập
kích, một mình Đường Lệ Từ có thể ngăn cản được sao?
Bước vào
trong phòng, nàng thấy mấy người Trì Vân mặt mũi tím ngắt, ai nấy đều
đang vận khí kháng độc. Độc này lợi hại vô cùng, mới chậm trễ một chút
thôi mà đã xâm nhập vào kinh mạch. Một mình thượng sư Phổ Châu cứu
người, sắc mặt Tiêu Kỳ Lan đã khá hơn. Nhưng đầu óc hắn cực kỳ tỉnh táo, biết mình truyền độc cho mọi người nên vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Chung Xuân Kế cầm bình thuốc không dám chần chừ, đổ ra một viên thuốc nhét
vào miệng thượng sư Phổ Châu. Thượng sư Phổ Châu công lực thâm hậu, chưa rơi vào cảnh vô phương cứu vãn. Thuốc giải nuốt xuống họng đúng vào lúc hắn đang vận khí gấp rút, huyết khí toàn thân luân chuyển, nhanh chóng
hòa tan viên thuốc, sắc tím trên mặt cũng dần dần tan đi.
Chung
Xuân Kế phân phát thuốc giải cho mọi người, trong lòng kinh ngạc không
hiểu vì sao Đường Lệ Từ lại có thuốc giải? Lẽ nào y biết trước trên kiếm của Dư Khấp Phượng sẽ hạ độc gì?
Thượng sư Phổ Châu từ từ thu
hồi công lực, sắc mặt Tiêu Kỳ Lan giãn ra, vô cùng mệt mỏi, đi vào giấc
ngủ say. Mấy người Trì Vân vẫn đang điều tức ép độc ra ngoài, tuy trúng
độc không nặng nhưng độc này vô cùng bá đạo, một khi đã dính dù chỉ nháy mắt thôi cũng làm nguyên khí tổn thương nặng nề. Chung Xuân Kế đè tay
lên chuôi kiếm, tập trung phòng bị. Nàng là học trò của danh sư, tuy
Tuyết Tuyến Tử dạy dỗ tùy tiện nhưng nàng một lòng học tập, kiến thức
không tầm thường. Nàng tận mắt thấy độc này hừng hực như lửa, sau khi
trúng độc thì cả mặt tím tái, tổn thương chân nguyên, trong lòng chấn
động. Lẽ nào đây là độc Phần Thiên Diễm đã biến mất trên giang hồ nhiều
năm? Nghe nói loại độc này kỳ lạ ở chỗ càng nhiều người trúng độc tụ lại một chỗ thì độc tính càng mạnh, còn nếu chỉ một người dính độc thì lại
dễ giải.
Bên ngoài chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hoa mai
rơi trong đêm vắng, dường như ngay cả Đường Lệ Từ đứng ở cửa cũng biến
mất trong khoảng không tĩnh mịch này. Chung Xuân Kế ngưng thần yên lặng
nghe ngóng, chỉ nghe ra hoa mai rụng trong rừng ngày càng nhiều, xào xạc lả tả, dường như đang lặng lẽ cuộn lên một cơn gió xoáy. Ngay sau đó
vang lên một tiếng đạp nhỏ, giữa rừng mai không một bóng người dường như xuất hiện một đôi chân từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng tiến lên một
bước.
Lại một tiếng đạp nhỏ vang lên, sau nhà cũng có người nhẹ
nhàng tiến lên một bước. Người trong rừng mai tiến một bước, người sau
nhà cũng tiến một bước. Người trong rừng mai lại thêm một bước, lần này
người sau nhà lại đứng im.
Đường Lệ Từ đứng tựa vào cửa, từ rừng
mai có một bóng người màu hồng đào chậm rãi bước ra, còn ở ngã rẽ sau
nhà cũng có một người áo xám lặng lẽ đứng ở góc tường. Hoa mai rơi lả tả mịt mờ, chợt vang lên một tiếng đàn trầm thấp mênh mang vọng từ phương
xa đến, tựa như tiếng trống, lại như tiếng vật gì đó rơi. Âm thanh lướt
đến đâu, hoa mai rụng lả tả đến đó, trong giây lát mặt đất đã phủ đầy
hoa mai trắng như tuyết.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng đàn...cô tịch mênh mang, như cái chết sắp ập đến, phảng phất như âm thanh của đất trời.
Bóng người màu hồng đào khẽ động, bước theo tiếng đàn, một tiếng, một bước.
Người sau nhà lặng im không nhúc nhích.
Đường Lệ Từ mỉm cười nhìn người áo đào bước tới theo tiếng đàn.
Đó là một thanh niên tuấn tú, trên áo thêu kín hoa mai đỏ, hoàn toàn không giống mai trắng trong rừng. Hai tay hắn không mang binh khí, chầm chậm
bước tới, hai ống tay áo xộc xệch xắn lên. Mỗi bên cổ tay hắn xăm một
đóa mai đỏ, hoa đỏ xăm lên da trắng trông chói mắt lạ thường. Người sau
nhà trông như thế nào thì y không rõ, nhưng hiển nhiên không kém hơn anh chàng mai đỏ trước mắt. Từ khi hoán công đến nay, Đường Lệ Từ chưa gặp
được đối thủ chân chính, chẳng biết hai vị trước mặt sau lưng kia có thể cho y mở mang tầm mắt không?
Tiếng đàn mơ hồ chỉ vang lên ba
tiếng rồi lại ngừng. Bầu không khí âm trầm kia giống như trời sắp đổ
mưa, mây mù bao phủ, dồn nén muốn vỡ.
Trì Vân trong phòng đột
nhiên mở mắt, hắn còn chưa vận công ép hết độc ra đã bất ngờ dừng lại,
loạng choạng đứng lên. Chung Xuân Kế sợ hãi, vội vàng giữ hắn lại, khẽ
hỏi: "Sao thế? Độc thương chưa lành, ngươi đứng lên làm gì?" Trì Vân
vung tay đẩy nàng ra, đứng dậy mở cửa bước ra ngoài, bóng lưng trắng xóa biến mất giữa hai cánh cửa. Nảng ngơ ngác, người này tuy độc mồm độc
miệng nhưng trọng tình trọng nghĩa, thân đang trúng độc vẫn không để
Đường Lệ Từ đứng mũi chịu sào một mình. Chẳng qua với tình trạng Trì Vân lúc này, cho dù đi ra thì giúp gì được? Nàng thoáng trầm ngâm suy nghĩ
rồi điểm huyệt đạo những người còn lại trong phòng, giờ này mà để bọn họ hăng hái động thủ thì khác nào đi chịu chết?
Cửa lớn vừa mở,
bóng dáng Trì Vân đã lao vọt ra. Đường Lệ Từ mỉm cười: "Giờ ngươi muốn
đứng sau lưng ta, hay là ta vẫn đứng sau lưng ngươi như trước?" Trì Vân
mặt mũi tái nhợt, ho khan một tiếng, "Giờ là lúc nào rồi còn nói linh
tinh! Một mình ngươi làm sao chống đỡ được Thất Hoa Vân Hành Khách? Bố
khỉ, dù lão tử không trúng độc thì cũng chưa chắc chống đỡ được một hai
tên...khụ khụ..."
Đường Lệ Từ phất tay, tà áo bồng bềnh như mây,
chắn trước mặt Trì Vân, "Nếu ngươi đã không chống đỡ được một hai tên
thì chỉ còn cách đứng sau lưng ta thôi."
Trì Vân gạt đi, lách
người đi lên: "Vớ vẩn! Võ công mấy tên này tự thành một phái, kết hợp
với mấy trò kỳ môn ảo thuật, lúc động thủ sẽ tung ra đủ loại thuốc độc
quái gở, lại còn biết xài trận pháp, là một trong những đối thủ đáng
ghét nhất thiên hạ."
Đường Lệ Từ xích lại sát sau lưng hắn, cười hỏi: "Đáng sợ thế cơ à?"
Trì Vân nhìn đối thủ chằm chặp không dám sơ xuất chút nào. Thất Hoa Vân
Hành Khách có tổng cộng bảy người, trên đời không ai biết tên thật của
bọn họ, mỗi người tự gọi mình bằng một cái tên kỳ quái. Bình thường họ
hành tẩu giang hồ nửa tà nửa chính, giờ lại đến đây, chẳng lẽ đã trở
thành cao thủ được Phong Lưu Điếm thu nạp?
Còn đang nghĩ ngợi
trong đầu, chợt lông tơ sau lưng dựng đứng. Trì Vân nhận ra có điều gì
không ổn, chỉ nghe "bộp" một tiếng khẽ khàng đã choáng váng đầu óc,
người sau lưng hắn ôn nhu thở dài, "Ta kêu ngươi đứng sau lưng ta, ai
bảo ngươi không chịu chứ? Nhưng chính vì ta biết ngươi không chịu, nên
mới nói thế thôi..." Trì Vân ngã ngửa ra sau, Đường Lệ Từ đỡ được hắn,
đặt hắn tựa lưng vào cửa phòng. Cửa lớn mở ra, y giao Trì Vân cho Chung
Xuân Kế đằng sau, mỉm cười: "Lại phiền Chung cô nương rồi."
Chung Xuân Kế ôm Trì Vân vào phòng, khẽ thì thào: "Thất Hoa Vân Hành Khách
không phải hạng xoàng đâu, Đường công tử nhất định phải cẩn thận."
Đường Lệ Từ tiến lên một bước, cửa phòng đóng lại. Y chỉnh sửa tay áo, y phục sạch sẽ gọn gàng, "Đúng rồi...Ta thấy vị khách này không lợi dụng lúc
người ta sơ hở là biết đối thủ xứng tầm." Câu này của y nói với nam tử
xăm hoa mai đỏ đang lặng lẽ đứng yên trong rừng mai. Gió thổi càng mạnh, mai rụng càng nhiều, quanh người hắn là một trận mưa hoa mai đang không ngừng rơi xuống.
"Ngươi, bị thương."
Mai rụng bay phất
phơ, lướt qua chân mày lướt qua tóc mai. Người kia khẽ nói, giọng hắn
khàn khàn như tiếng đá mài cọ vào nhau, hoàn toàn không ăn nhập với vẻ
tuấn tú bên ngoài. Đường Lệ Từ chắp tay hành lễ: "Không biết phải xưng
hô với huynh đài thế nào? Vì sao lại đến đây? Ngắt hoa như vậy thật
khiến người ta thương tiếc."
Người kia thấp giọng đáp: "Ta, đang xem bói, không phải ngắt hoa."
Đường Lệ Từ nói: "Mai rụng thành quẻ, chẳng lẽ huynh đài đang dùng phép bói Mai Hoa Dịch Số?"
Người kia khàn khàn đáp: "Ta, chính là, Mai Hoa Dịch Số."
Mai Hoa Dịch Số chính là một phép xem bói dùng hoa mai rụng làm quẻ. Người
này tự xưng mình là Mai Hoa Dịch Số, chẳng lẽ hắn tự coi mình là một quẻ bói? Hoặc là thật sự tinh thông thuật này, si mê đến mức tẩu hỏa nhập
ma? Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười: "Không biết Mai Hoa huynh đã tính ra quẻ
gì rồi?"
Mai Hoa Dịch Số đáp: "Ngươi, giết Dư Khấp Phượng, đáng chết."
Đường Lệ Từ nói: "Vậy Mai Hoa huynh tính toán không đúng rồi, Dư Khấp Phượng
không phải do ta giết. Kiếm đường bất ngờ nổ tung nên hắn không may bỏ
mạng, chứ liên quan gì đến ta đâu?"
Mai Hoa Dịch Số nói: "Hoa mai, nói ngươi, giết Dư Khấp Phượng, ta, nói ngươi, giết Dư Khấp Phượng, ngươi chính là hung thủ."
Đường Lệ Từ đáp: "Thì ra là vậy, xin nhận chỉ bảo."
Chung Xuân Kế đứng sau cửa nhòm tên Mai Hoa Dịch Số kia, chỉ cảm thấy động
tác người này trông hơi cứng nhắc, hai mắt vô thần, nói năng lộn xộn,
dường như đầu óc không tỉnh táo. Trong lòng nàng hoảng sợ, trên đời này
ai có thể khiến Thất Hoa Vân Hành Khách trở nên như vậy? Chỉ e Mai Hoa
Dịch Số bị tà thuật nào đó khống chế tinh thần, mấu chốt có thể nằm
trong mấy tiếng đàn vừa rồi.
Bên chái nhà đột nhiên có tiếng gió
vút qua, bóng người áo xám nhanh như chớp, trong nháy mắt đã vọt tới
cách Đường Lệ Từ chỉ hai bước chân. Tay hắn cầm thanh kiếm dài tám
thước, không khác nào trường thương. Hắn chống mũi kiếm xuống đất, kiếm
khí lướt qua mặt đất bắn tới, đất cát trong phạm vi một trượng xung
quanh hắn bay tán loạn, chỉ để lại bề mặt trống trải! Đường Lệ Từ và căn nhà phía sau nằm trong vùng ảnh hưởng của kiếm khí, lập tức quần áo tóc tai Đường Lệ Từ rối loạn xộc xệch, ngói trên mái nhà chấn động, vôi
trắng trên tường rụng xuống ào ào cứ như có động đất. Chung Xuân Kế cũng bị chấn động, đứng sau cửa liên tục lùi lại ba bước, thất thanh kêu
lên: "Cuồng Lan!"
Thì ra Thất Hoa Vân Hành Khách có tổng cộng bảy người, trên đời không ai biết tên thật của bọn họ là gì. Có ba người
thường xuyên xuất hiện trên giang hồ là "Mai Hoa Dịch Số", "Cuồng Lan Vô Hành", "Nhất Đào Tam Sắc". Mấy người này là khách quý của kiếm hội
Trung Nguyên, mỗi năm kiếm hội tổ chức đều có tên trong danh sách trọng
tài. Mỗi người tham gia tỷ võ ở kiếm hội, thi triển võ công kiếm thuật
nào cũng phải cho mấy người này xem rồi viết lời đánh giá. Tuy không
phải người trong bạch đạo, nhưng Thất Hoa Vân Hành Khách tuyệt đối không phải hạng gian tà, cũng có qua lại quen biết với Dư Khấp Phượng. Nhưng
không hiểu sao Dư Khấp Phượng lại trở thành con cờ dưới trướng Phong Lưu Điếm, mà ngay cả Thất Hoa Vân Hành Khách cũng được chiêu mộ? Rốt cuộc
Phong Lưu Điếm có yêu pháp tà thuật gì mà thao túng được ý chí của nhiều người như vậy?
Đường Lệ Từ đứng ngoài cửa một mình chống chọi
với Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành. Thần trí Mai Hoa Dịch Số dường như không hoàn toàn tỉnh táo, Cuồng Lan Vô Hành thì quần áo xám xịt,
đầu bù tóc rối, không biết rốt cuộc là tỉnh hay mê. Nhưng Cuồng Lan quét ngang trường kiếm, Mai Hoa Dịch Số vung tay áo lên, chừng mười hóa hoa
mai trắng phá không lao đến, sắc lẻm còn hơn lưỡi đao, đánh thẳng vào
mười mấy huyệt lớn trên người Đường Lệ Từ!
Đường Lệ Từ dựa lưng
vào cửa phòng, lúc này y cau mày lại, tay ấn lên bụng, lưng hơi khom
xuống. Chung Xuân Kế đứng sau cửa cũng thót cả tim, vào thời khắc nguy
nan này, nếu vết thương của Đường Lệ Từ tái phát không chống đỡ được thì năm người trong phòng chẳng phải đều hết hi vọng sống sót hay sao? Mười mấy đóa mai trắng phá không lao đến, tay áo Đường Lệ Từ phất ngang ống
tay áo, hoa mai bị luồng gió đánh rơi. Nhưng thanh kiếm dài tám thước
mang theo tiếng rít thê lương của Cuồng Lan đã bám sát theo hoa mai chém ngang lưng y. Một chiêu kiếm này chẳng những muốn chặt Đường Lệ Từ làm
đôi, mà còn muốn chém mở cánh cửa phòng sau lưng y!
Mai trắng của Mai Hoa Dịch Số bị đánh hạ, bóng hắn xiêu vẹo như hoa hòa vào ánh kiếm, Mai Diệp Đao mang theo hơi lạnh dồn hết sức nhắm thẳng vào hai chân
Đường Lệ Từ. Chỉ nghe một tiếng "bộp" rất khẽ, Đường Lệ Từ dùng tay
không đoạt lấy lưỡi đao, hai ngón tay phải kẹp lấy trường kiếm của Cuồng Lan. Nhưng lực hai ngón tay làm sao ngăn được uy lực một kiếm, tuy kiếm thế đã chậm lại nhưng vẫn còn nhắm vào eo y.
Mai Hoa Dịch Số hạ
thấp người tấn công, Mai Diệp Đao đã đến sát đầu gối Đường Lệ Từ, chỉ
cần chém trúng một đao là sẽ tàn tật! Mặt mũi Chung Xuân Kế tái mét, thế tấn công này trên đời mấy ai ngăn được? Lại nghe giọng nói ôn nhu của
Đường Lệ Từ vang lên giữa đao kiếm loang loáng, "Chung cô nương, ở đây
chỉ có hai tên, cô dẫn mọi người đi!"
Hai ngón tay y đột ngột vặn một cái, kiếm của Cuồng Lan bị lực tay y bẻ ngoặt xuống, vừa vặn cản
được Mai Diệp Đao đã bay đến gần đầu gối. Ngay sau đó trường kiếm bật
lại, kiếm thế không hề giảm, mà Đường Lệ Từ đang dựa lưng vào cửa phòng
không còn đường lui. Mai Hoa Dịch Số nhảy bật lên, Mai Diệp Đao quét
ngang cổ y. Trong ánh đao sáng như tuyết, chuôi đao đột nhiên bắn ra một làn sương mù màu hồng! Chỉ cần một trong hai tên này ra tay đã là cao
thủ tuyệt đỉnh, giờ hai tên hợp lực với nhau, mới tung ra hai chiêu mà
đã dồn Đường Lệ Từ vào chỗ chết!