Tối hôm đó Trần Uy Bằng hẹn đối tác dùng bữa, tất nhiên một thư ký ngoại giao như Tô Thu Vũ không thể không đi.
Nhưng trong bữa ăn, mấy đối tác kia lại luôn nhìn cô bằng một ánh mắt thèm
thuồng. Lại cộng với chút hơi men trong người, đám người đó chẳng ngại
ngùng mà buông lời cợt nhả với cô.
Những tưởng những bữa tiệc như
này sẽ khiến cô ngại ngùng bỡ ngỡ, nhưng không, xem ra cô còn rất tự
nhiên và thoải mái là đằng khác.
Nhìn cô vui vẻ trò chuyện cùng
họ, lại nhìn thấy ánh mắt như hổ đói của đám người kia, mà khuôn mặt
Trần Uy Bằng nổi đầy sọc đen. Cô vậy mà vẫn tươi cười nói chuyện với họ.
Anh vốn muốn kéo cô đi nhưng lại nhận được cuộc gọi của Lục Trí, anh phải
ra ngoài nghe máy chút. Vì bên cạnh Tô Thu Vũ không ai để ý giúp, một
trong số bọn họ đã lén bỏ thuốc vào ly rượu của cô. Bọn họ nghĩ một
người như Trần Uy Bằng hẹn mình đi ăn tối chắc hẳn rất coi trọng, chẳng
mấy vì làm ăn sẽ nhường một thư ký bé nhỏ cho họ. Nhưng tầm hiểu biết
quá nông cạn, đám người đó lại không biết Tô Thu Vũ là vợ của Trần Uy
Bằng, chưa kể từ trước đến nay anh không giữ phụ nữ bên cạnh, dù không
phải vợ thì vị trí của cô cũng quan trọng.
Kết quả sau khi uống
rượu cơ thể cô lại gặp phải cảm giác đáng sợ hồi trước. Rất nóng, thân
thể ham muốn thứ gì đó. Cô yếu ớt nhìn đám người đang thèm thuồng cô.
Mấy người kia sửng sốt nhưng không thể đuổi theo cô vì Trần Uy Bằng chưa
quay lại, nếu bỏ đi thì thất lễ lắm, hợp đồng có khi chả kí được.
Tô Thu Vũ loạng choạng bước ra, cả người nóng bức khó chịu. Cô va phải ai đó:
"Xin lỗi"
"Tô Thu Vũ, cô muốn đi đâu?"
Thì ra là Trần Uy Bằng, anh nghe xong cuộc gọi rồi quay lại. Nhìn dáng vẻ
của cô thì đã hiểu ra chỉ trong vài phút ngắn ngủi bọn người bên trong
đã thành công ám hại cô. Thật to gan, đến người bên cạnh anh cũng dám
động.
"Chúng ta mau quay về" Anh nắm lấy tay cô, kéo cô ra xe. Việc bây giờ là phải giải thuốc cho cô, trước khi quá muộn.
Ngồi trên xe, Tô Thu Vũ cố gắng chịu đựng, cô vặn vẹo thân mình khó chịu.
Bên dưới hạ thân truyền đến loại ham muốn kịch liệt. Rốt cuộc cô xui xẻo thế nào mà bị hạ dược tận 2 lần. Nhưng lần này cảm giác khó nhịn hơn cả lần trước, cả người nóng bừng, phía dưới đã sớm ẩm ướt ngứa ngáy. Để
giảm bớt sự khó chịu cô liều mạng cọ xát hai chân nhưng cũng chẳng đỡ
hơn.
Trần Uy Bằng tuy lái xe nhưng cũng cảm nhận được người phía
sau đang thống khổ đến mức nào. Anh thầm nghĩ đám người đó nhất định
không một ai thoát thân. Dám có ý với người của anh.
Không đợi về
đến Trần gia, anh đưa cô đến một khách sạn, dắt cô vào nhanh chóng đặt
một phòng tổng thống. Đã gần nửa tháng không làm, cứ coi như đêm nay là
bù cho anh đi :))
Trong thang máy chỉ có hai người, Tô Thu Vũ đã
đến giới hạn, cô ôm lấy cổ anh, hơi thở gấp gáp hôn anh, học theo anh
trước đây mà làm loạn, câu lấy lưỡi anh. Còn anh thấy cô chủ động cũng
nhiệt tình đáp lại, một tay ôm eo cô, tay còn lại đã đi xuống xoa nắn bờ mông căng tròn ẩn nấp sau chiếc chân váy bút chì bó sát.
"Ưmm..."
Hai người triền miên trong thang máy cũng không quan tâm lát nữa cửa mở sẽ
có người bên ngoài. Đến tầng 10, cửa tự mở ra. Bên ngoài lại vô cùng
vắng lặng, không một bóng người. Động tác dường như quen thuộc, anh
không nỡ rời khỏi môi cô, vừa ôm hôn vừa đẩy cô đến bức tường bên đó mà
ép vào, ngấu nghiến đôi môi của cô. Mà cô cũng như bị nghiện xúc cảm
hiện tại, chìm đắm vào nụ hôn của anh.
Trần Uy Bằng không nhìn mà
vẫn có thể gạt đúng thẻ phòng, tiếng cửa mở anh lùa cô vào trong. Cánh
cửa đóng lại nhanh chóng. Anh không thể chờ đợi mà đè Tô Thu Vũ lên
giường, tiếp tục hôn. Chiếc áo sơ mi trắng và chân váy đồng thời bị xé
nát, ném sang một bên, đến cả đồ lót của cô anh cũng cởi sạch. Cơ thể
trắng nõn mềm mại hiện ra trước mắt anh, vô cùng kích thích thị giác, cơ thể anh cũng nóng lên, muốn hòa quyện với cô. Nếu 10 tên thấy cảnh này
thì chắc chắn cả 10 đổ gục, nhưng anh sẽ không chia sẻ cô cho ai. Tô Thu Vũ chỉ có thể là của anh.
Căn phòng khá tối, trừ bóng ngủ ra thì
không có ánh sáng khác. Dưới bóng tối mờ ảo, cô có thể thấy rõ Trần Uy
Bằng. Anh cúi người hôn dọc từ chiếc cổ của cô trở xuống, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu vết ám muội. Hơi thở nóng bỏng từ anh phả vào khiến dục
hỏa trong cô càng tăng cao, ham muốn càng mãnh liệt. Bên dưới tiểu hoa
cũng đã ướt sẵn, chỉ chờ được vật cứng nóng vào thám hiểm.
Anh đưa tay xoa nắn hai trái đào mềm mềm trước cô, nụ hoa đã sớm ngẩng đầu. Anh há miệng ngậm lấy một bên nụ hoa, khẽ cắn nhẹ. Tay kia đi xuống vùng
cấm địa, phát hiện chỗ này ướt át từ lâu. Hoa tâm ngứa ngáy có cảm giác
bị kiến bò, cô chỉ có thể nỉ non:
"Ngứa...ngứa quá!"
Trần Uy Bằng cười nham hiểm hỏi cô:
"Ngứa ở đâu?"
Anh còn xấu xa ấn ngón giữa vào hoa tâm, khiến cô khẽ rên rỉ một tiếng. Anh nhìn cô mà cợt nhả:
"Có phải chỗ này ngứa không?"
Cô không đáp nhưng anh thừa biết chính là chỗ đó khó chịu. Anh tìm đến hạt t.hịt tròn tròn ẩn nấp sau cánh hoa mà đè lên, trêu đùa. Khuôn mặt cô
lộ rõ vẻ thoải mái một chút:
"Ưm...a..."
Khe t.hịt e thẹn
chảy ra thủy xuân trơn ướt, ngón tay lành lạnh của anh bẻ hai mép cánh
hoa, ngón giữa động động muốn vào nhưng ngay sau đó tiểu hoa đạt cao
trào, một dòng nước mạnh mẽ bắn ra từ h.uyệt động, phun lên cả cổ tay
anh. Hai má cô hồng hồng, hơi thở dồn dập, ngực cô phập phồng. Anh có
chút ngạc nhiên, hai người cũng không ít lần thân mật với nhau, lần đầu
anh thấy cô ra nhanh như vậy. Cả bàn tay anh đều bị cô tưới ướt hết.
Cũng không biết đám người kia đã đổ bao nhiêu thuốc vào ly rượu của cô.
Cô khó chịu vặn vẹo, hai mắt ươn ướt, miệng khẽ rên rỉ vài tiếng, h.uyệt
t.hịt không thỏa mãn trở nên bất thường. Cô dang rộng hai chân, toàn bộ
phơi bày trước mắt anh, muốn được anh thô bạo đâm vào:
"Khó chịu...Xin anh...đâm vào...ưm..."
Tô Thu Vũ thật hiếm khi nói ra những lời dung tục này, nhìn cô bị thuốc
biến thành bộ dạng này, anh có chút động tâm. Nhưng phần nào đó d.ục
vọng lại bị khơi dậy. Cuối cùng anh cởi đồ, nhưng lại vuốt ve khuôn mặt
cô:
"Em muốn thế nào?"
Tô Thu Vũ cắn răng, chính lúc không
biết trả lời thế nào thì nơi riêng tư vừa bị ngón tay đùa giỡn đến chảy
nước đã bị anh thô bạo cắm vào.
Thật lớn, thật dài, thật nóng! Cô
cảm nhận rõ ràng thứ đó đang hăng hái di chuyển bên trong. Cơ thể cô
được làm dịu phần nào, miệng liên tục phát ra tiếng rên d.âm mĩ thỏa
mãn:
"Aha...ưm...a...chỗ đó...sâu vào...ưmm"
"Ức...sướng...mạnh...ah...mạnh nữa đi..."
"Haa...nhanh nữa...ah..ah...!"
Như thế nào anh cũng không nghĩ tới cô có thể phóng đãng như vậy, nói ra
những lời này. Dòng nhiệt chảy xiết cuốn lấy người cô gái nhỏ kéo vào
vực sâu, mỗi một chỗ đều mong muốn được anh tận tình yêu thương.
Nghe những lời dung tục đó anh cũng theo cô mà đưa đẩy, thúc thật mạnh vào
bên trong, không nể tình cô. Quả nhiên làm lúc cô không tỉnh táo vẫn tốt hơn, nếu không phải do thuốc cô cũng không muốn bị thứ to lớn của anh
đi vào, càng không chịu nổi thô bạo. Hiện tại cô chìm trong cực khoái,
chắc cũng không nhận ra anh là ai.
Hai bầu ngực nảy lên xuống theo nhịp điệu của anh, đẹp đến mê hồn.
T.iểu h.uyệt nuốt trọn c.ự vật, q.uy đ.ầu thô cứng nhiều lần chọc h.uyệt
t.hịt mẫn cảm, chỗ kết hợp tràn ra từng đợt mật dịch, vương vãi thấm ướt drap giường. Mà thuốc trong cô vẫn không giảm, khiến cô liều mạng muốn
anh thô bạo với mình. Nơi riêng tư thọc vào rút ra, tiếng "chóp chép"
vang dội. Bên dưới bị cắm đến hư hỏng rồi, cô thậm chí còn thấy chưa đủ.