Trần Uy Bằng vuốt ve tấm lưng mịn màng, tay từ từ di chuyển xuống cặp mông
tròn tròn vừa xoa vừa bóp khiến cô rên lên từng hồi. Anh lướt qua đùi
non, tay tiến đến vùng cấm địa huyền bí. Trong nước dường như khiến anh
dễ hành động hơn, mọi việc diễn ra trơn tru. Cô nhắm mắt ôm chặt anh,
tận hưởng khoái cảm mà anh mang lại, khuôn mặt ửng đỏ sắc xuân trông gợi tình.
Ngón tay anh miết nhẹ bên ngoài huyệt động, chà xát khe
rãnh lên xuống liên tục khiến cô rên rỉ đầy thỏa mãn. Rời khỏi môi cô,
anh dễ dàng nhấc cô đặt lên thành bồn tắm, cô ngơ ngẩn nhìn anh đang quỳ trước chân mình.
"Aaa...ưm..."
Hai chân cô co quắp lại khi
anh tách hai cánh hoa ra, ngón tay trêu đùa hạt trân châu đo đỏ. Một
ngón tay nhanh chóng trượt vào tâm hoa, ra sức đánh phá, tâm hoa e thẹn
chảy nước. Thấy cô cũng thích một ngón tay nữa của anh nhanh chóng chèn
vào miệng nhỏ, đẩy nhanh tốc độ đâm chọc. Tô Thu Vũ ngồi trên thành bồn
vò tóc anh. Sự lấp đầy khiến cô sung sướng tột đỉnh. Nhưng vẫn chưa đủ,
cô muốn thứ khác...
Anh đưa hai ngón tay ra ngoài, lúc này ngón tay đã ướt đẫm dịch tình của cô:
"Ra nhiều thế này có phải là muốn tôi lắm rồi không?"
Trước câu hỏi gian manh của anh, cô thấy xấu hổ mà kẹp chặt hai chân. Hành
động này khiến đôi mắt Trần Uy Bằng như có một tầng sương bao phủ, lại
càng hưng phấn hơn. Anh đưa tay dang hai chân cô ra, có thể dễ dàng thấy tiểu hoa đang vui mừng mà chảy nước. Anh nhếch môi vùi đầu mình vào
tiểu hoa, đầu lưỡi vẽ một vòng quanh h.uyệt động kích thích cô. Cô rùng
mình. Anh mơn trớn tâm động đỏ hỏn, đầu lưỡi nhanh chóng thọc ngoáy vào
bên trong khiến cơ thể cô giật liên hồi, đầu ngón chân co lại. Tiếng thở dốc, tiếng rên ám muội và những tiếng chùn chụt vang lên trong phòng
tắm. Anh ngấu nghiến hoa tâm khiến đầu óc cô lâng lâng như trên mây,
sung sướng không tả nổi.
"Ư...aaa...ưmmmm...Trần...Trần Uy Bằng..."
Thấy cô gọi tên mình không hiểu sao anh lại thấy hưng phấn. Cô chủ động banh rộng chân, vùi đầu anh vào tiểu hoa mình. Có lẽ là do rượu nên cô phóng túng hơn. Cuối cùng anh liếm nhẹ viên trân châu làm cô run rẩy một lượt đến cao trào. Tâm hoa tuôn chất dịch không ngừng nghỉ ướt cả một mảng
trên thành bồn tắm, chảy cả xuống nước tạo thành một mảng kích thích thị giác vô cùng. Cô thở dốc vì mệt mỏi, anh ngồi dậy mãnh liệt hôn lấy môi cô, còn cố ý cạ người anh em của mình vào tiểu hoa nhỏ bé.
"Aaa...hức..."
Sự kích thích này cô không thể chịu nổi nữa, phía dưới rất ngứa, chỉ muốn
có thứ gì cứng cáp xâm nhập vào mà an ủi. Nhưng anh lại cứ trêu đùa cô
như vậy. Tay anh cũng không an phận, nhào nặn bầu ngực sữa rồi trêu đùa
nụ hoa đỏ thẫm đã sớm dựng đứng. Bên dưới không ngừng cọ xát, những
khoái cảm từ ngực dồn về phía hoa tâm khiến cô hung hăng phun nước. Cô
nỉ non:
"Trần Uy Bằng, ngứa quá...tôi muốn..."
"Nói xem cô muốn gì?" Anh vô cùng ác độc lại cọ xát lên xuống mạnh mẽ hơn
"Ưm...muốn..."
Cô không nói nhưng anh thừa biết cô muốn gì. Không phải riêng cô khó chịu, anh cũng bị cảm giác căng trướng hành hạ. Nhưng mà vẫn muốn trêu ghẹo
cô. Nghe cô nỉ non, anh nhếch miệng cười, không ngờ có một ngày cô cũng
có thể nói ra những lời này. Anh ghé sát tai cô thì thầm:
"Không ai gọi chồng mà xưng tôi đâu, nếu cô không gọi thì thôi nhé"
Bây giờ cô đang khó chịu, nếu anh mà đi mất cô sẽ không sống nổi:
"Chồng ơi, em khó chịu quá. Anh giúp em với" Cô ngại ngùng nhõng nhẽo
Nhưng nghe cô gọi chồng cũng rất mát tai. Đùa giỡn cô kiểu này rất thú vị. Đợi khi cô tỉnh rượu anh có thể bắt bẻ cô một trận:
"Được thôi, chồng cho em"
Anh kéo cô đứng dậy đẩy nhẹ cô vào tường, cơ thể hai người áp sát nhau, tay anh vẫn không ngừng nhào nặn ngọn đồi thành đủ hình dạng:
"Nói xem, chồng em là ai?" Giọng nói mê người của anh vang lên bên tai cô
"Trần...Trần Uy Bằng"
"Ai đang khiến em sung sướng?"
Câu hỏi ngượng ngùng khiến cô không thể trả lời, đột nhiên anh tăng lực ở tay:
"Trần Uy Bằng" Cô vội đáp
"Không đi tìm Trần Cảnh Văn nữa được không? Em sẽ ở bên anh?"
Hơi rượu thấm đẫm từng tế bào, đầu óc cô trống rỗng chỉ có thể trả lời máy móc:
"Được, sau này em không đi tìm Trần Cảnh Văn. Em ở bên anh"
Nghe được câu trả lời ưng ý anh cũng vui vẻ, vốn chỉ là muốn đùa cợt nhưng
những lời cô nói ra lại tác động đến anh. Anh có thể nhận thấy trái tim
mình đang đập nhanh, lẽ nào giống như lời bọn họ nói, anh thật sự thích
cô? Nhưng anh nhếch môi cười, làm sao có chuyện đó xảy ra chứ?
"Chồng...người ta muốn..." Cô bị anh dồn vào tường đã không chịu nổi, cả người nóng bừng, tâm hoa không ngừng rỉ ra chất dịch
Cảm nhận rõ ràng vật to lớn đang cạ cạ mép cánh hoa, cô khẽ rên nhẹ, khe
suối róc rách chảy nước. Anh cứ vậy tiến vào trong dễ dàng, gậy t.hịt
cứng ngắc toàn bộ xông vào bên trong tiểu h.uyệt sưng tấy. Cô nhăn mặt
ôm chặt lấy anh để không bị ngã, anh nhịp nhàng di chuyển khiến cô vừa
đau vừa cảm nhận được khoái cảm, sung sướng đến tột cùng.
"Thiếu
gia, tôi mang canh giải rượu lên. Do trong bếp hết nguyên liệu nên hơi
lâu. Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người không ở trong phòng sao?"
Giọng Lục Thiên cất lên, tất nhiên trong phòng tắm nghe thấy
Tô Thu Vũ giật mình mở mắt, thứ đó của anh vẫn còn đang vận động mãnh liệt trong cô. Quá đáng hơn là cửa phòng tắm không đóng:
"Ưm...chồng...bên ngoài...có người..."
Trong giờ phút này cô vẫn gọi anh là chồng được, đúng là thích trêu đùa anh. Anh cũng không lo lắng mà nở nụ cười gian xảo:
"Em muốn chơi thử trò kích thích hơn không?"
"Là...là sao?"
Vừa dứt câu anh liền đẩy nhanh tốc độ ra vào, một mực thúc mạnh hơn, sâu
hơn. Dù có bị khoái cảm đánh chiếm nhưng tốc độ này với cô cũng quá
nhanh rồi. Cô uất hận mắng anh, vì cơ thể liên tục bị đưa đẩy mà phát ra những tiến đứt quãng pha lẫn tiếng rên:
"Aaa...Trần...Trần Uy...Bằng...ưm....anh khốn nạn....anh muốn em chết...mới vừa lòng sao?"
"Ngoan nào, không ai chết vì bị gậy t.hịt đâm đâu" Anh bao biện
Cô vốn giữ tiếng rên trong miệng không cho phát ra ngoài nhưng anh lại cứ
thúc mạnh liên tục vào cái lỗ nhỏ làm cô khó kiểm soát, tiếng rên
"aaa...ư" cứ đều đều, anh là muốn khoe mình đang làm chuyện này với vợ
sao? Ngược lại âm thanh mê người do cô phát ra lại giống đang cổ vũ anh, anh cứ vậy điên cuồng thọc vào rút ra vô cùng mạnh mẽ, mỗi lần là chạm
đến nơi sâu nhất:
"Ư...ahh...nhẹ...chồng..."
Cửa phòng tắm
không đóng, Lục Thiên ở bên ngoài nghe thấy tất cả. Anh vội để lại canh
giải rượu rồi rời đi với khuôn mặt ửng đỏ, có ngu cũng biết bọn họ ở bên trong đang làm gì. Thiếu gia đúng là, sao lại để một tên ma cà rồng độc toàn thân nghe được mấy thứ này chứ?
Trong phòng tắm mọi thứ vẫn
đang nóng bỏng, nhiệt độ không thuyên giảm. Qua chiếc gương phản chiếu
có thể thấy một đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau, cả hai không mảnh
vải che thân. Người đàn ông xách một chân cô gái kia lên, liên tục đưa
đẩy làm cô gái bị ép sát vào tường rên la không kiểm soát. Chốc chốc anh lại cúi xuống hôn cô âu yếm, tay mân mê hai ngọn đồi trắng nõn của cô.
Còn cô gái thì đỏ mặt, hơi thở không đều.
"Hức...ha...nhẹ chút...em không chịu được..." Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Ưmm...không chịu được...a..."
"Vợ à, em rên thế này sẽ khiến anh hiểu lầm em đang gọi anh t.học mạnh vào cái l.ỗ giữa hai chân em"
Cô bị những lời dung tục của anh làm cho xấu hổ, cơ thể rung lắc liên hồi
khiến cô không nói được một câu hoàn chỉnh mà bị đứt quãng:
"A...đừng nói nữa...ưm...người làm em rên...là anh mà...hay là...em không rên nữa...anh làm nhẹ...a...được không?"
Thấy cô thật sự muốn kiềm chế, anh cũng không nỡ:
"Đừng ngậm miệng, giọng em lúc rên là hay nhất đấy. Rất dễ thương"