Bách Hứa Phong dứt khoát đi vào phòng, anh đóng cửa lại rất mạnh. Lúc quay
mặt đi, Tang Truân còn lấp ló nhìn thấy cơ mặt anh căng ra. Tay nắm chặt thành nấm đấm
Dường như Tang Truân vừa bác bỏ đi thứ gì đó trong
anh mất rồi, cô quay trở lại phòng ngủ, vò nát óc. Hiện tại Tang Truân
bối rối khôn cùng, không biết tại sao ban nãy lại nói như vậy, anh lo
lắng cho cô nhiều như vậy cơ mà
Sáng hôm đó, Bách Hứa Phong ra
ngoài sớm hơn thường ngày, hôm nay quầng thâm trên mắt anh đã bắt đầu
nhiều hơn, có lẽ đêm qua cũng đã mất ngủ
Tang Truân thức dậy muộn
hơn do không có tiết học vào ngày hôm nay, cô nhìn phòng bếp trống rỗng. Không có hình ảnh Bách Hứa Phong vui vẻ làm thức ăn buổi sáng cho cô,
chạy tới xem ở trong tủ lạnh hay lò vi sóng cũng đều chẳng có gì hết
Cô chỉ thở dài rồi nấu một gói mì để ăn lót bụng, những ngày sau đó cũng
chẳng khá hơn bao nhiêu. Bách Hứa Phong không về nhà, anh luôn ở công
ty, đóng cửa văn phòng không một ai được bước vào làm phiền
Tang
Truân vì vậy mà cũng chẳng dám lui tới chỉ biết ở nhà chờ anh, mỗi buổi
sáng đều sang phòng mở cửa xem anh có về hay không nhưng cuối cùng cũng
chẳng có gì, căn phòng vẫn ngăn nắp, ngày hôm sau là sinh nhật cô nhưng
không có gì cả
Lủi thủi mua đồ về trang trí trong âm thầm, hai
người đã gần một tuần không nói chuyện với nhau, không gọi điện, không
gặp gỡ, mọi thứ đều trở về con số 0 từ khi cuộc cãi vã đó diễn ra
Ngày sinh nhật, cô nhận được rất nhiều lời chúc và cuộc hẹn ra ngoài nhưng
Tang Truân chỉ từ chối, ở nhà làm mọi thứ, nấu ăn lẫn làm bánh kem chờ
anh về. Cô nghĩ rằng Bách Hứa Phong ít nhiều cũng sẽ quan tâm đến sinh
nhật của cô, sự thật phũ phàng
Tang Truân ngồi trên bàn ăn thịnh
soạn chờ Bách Hứa Phong từ chiều đến khuya, không thấy anh. Chờ đến khi
ngủ quên trên bàn ăn, trong tìm thức vẫn mong anh quay lại đón sinh nhật với cô
" Em xin lỗi "
Nửa đêm, Bách Hứa Phong quay về, ánh
mắt anh điềm tĩnh nhìn một loạt xung quanh căn nhà. Thấy Tang Truân ngủ
quên ở bàn ăn, anh chỉ yên lặng bế cô vào phòng, đắp chăn lại, xuyên
suốt không nói một lời
Bách Hứa Phong lặng lẽ dọn dẹp mọi thứ,
những đồ ăn vẫn còn nguyên không hề có ai động đũa đến đều lần lượt được cất vào tủ, bánh kem cũng vậy
Nhìn lên chiếc tủ lạnh, ở trên đó đang dán bức ảnh chụp chung của hai người. Bách Hứa Phong chỉ nhìn rồi mỉm cười khẽ
" Bạn học này, đừng cố chấp. Chúc em sinh nhật vui vẻ"
Sáng hôm sau, anh không đến công ty, ở nhà hồi phục lại sức khỏe sau những
ngày làm việc đến mất ăn mất ngủ. Tang Truân thức giấc vẫn như hằng ngày mở cửa phòng xem đêm qua Bách Hứa Phong có về hay không
Đập vào
mắt cô là dáng người con trai cao gầy quen thuộc đang nằm ngủ trên
giường, Tang Truân yên lặng đứng ở cửa nhìn anh như vậy là đủ rồi
" Đừng nhìn nữa, anh không ngủ được "
Giọng nói lười biếng của Bách Hứa Phong truyền đến, Tang Truân kinh ngạc
không biết anh đã thức từ khi nào. Liền vội định quay mặt bước đi không
muốn làm phiền đến giấc ngủ hiếm hoi của anh
" Không muốn dỗ dành anh một chút à?"
Tang Truân dừng chân, quay mặt lại nhìn Bách Hứa Phong, bây giờ anh đã ngồi trên giường chứ
không còn nằm nữa. Cô vẫn không dám nói gì chỉ đứng chết chân ở đó nhìn
chằm chằm
" Bạn học, đến đây "
Bách Hứa Phong đập đập tay
xuống giường muốn Tang Truân đến, lần đầu tiên trong một tuần qua anh
nhìn cô mà nói chuyện như vậy. Cô từ từ đi đến, ngồi xuống bên cạnh
nhưng vẫn có chút xa cách
Anh chỉ nhìn một cái rồi thẳng tay kéo
cô gần ngay bên cạnh, Tang Truân không biết phải nói như thế nào với
Bách Hứa Phong nên vẫn im lặng
" Anh xin lỗi "
Cô sững sờ ngước lên nhìn anh, miệng cũng bấp bấy
" Em xin lỗi mới đúng "
Bách Hứa Phong không nhìn cô chỉ mỉm cười, Tang Truân cũng không nói nữa.
Bàn tay anh luồng vào tay cô, đan hai bàn tay ấm nóng chặt lại với nhau
Hai người cứ nắm tay nhau như vậy, trong đầu mỗi người đều suy nghĩ, trong
chuyện này ai cũng đều nên xin lỗi. Bách Hứa Phong vì lo cho cô nên đã
lỡ miệng lớn tiếng, còn Tang Truân thì lại nói dối anh để đi chơi cùng
bạn bè
Cô và anh ai cũng đều gánh vác những áp lực của riêng mình
nhưng không nói với đối phương, chỉ âm thầm gánh vác một mình để rồi tạo ra stress quá lớn, chỉ muốn cố gắng thêm một chút để mọi thứ có thể tốt lên
" Từ nay áp lực thì cứ nói với anh, đã hứa rồi mà "
Tang Truân mỉm cười gật đầu, lại càng nắm chặt lấy bàn tay của anh
" Anh áp lực cứ nói với em, đã hứa rồi mà "
Hai người yên lặng xoay mặt đi, môi khẽ nhếch le mỉm cười, suy cho cùng thì hai người cũng chẳng thể nào rời xa nhau. Dù có gì đi nữa, xin hãy cứ
nắm tay nhau bước qua như thế này là được, đủ hạnh phúc rồi!