Hôm sau, bát vương gia - Mục Dự lại đến tìm Mục Vân Kiêu, hắn ta muốn đến phủ để đánh cờ cùng hắn.
Bọn họ ngồi ở một cái bàn đá ở ngoài sân, Phương Nghi thì đứng hầu hạ, rót trà ở bên cạnh Mục Vân Kiêu.
Chỉ là bát vương gia càng nhìn nàng lại càng cảm thấy nàng chướng mắt, tâm trạng cũng bực bội hẳn.
"Thất ca, đệ không ngờ bây giờ huynh lại như vậy đấy, vì bảo vệ một tì nữ mà
không để ả ta rời huynh dù chỉ một bước. Nhưng mà huynh cứ để ả ở bên
cạnh, coi chừng có ngày hại thân." Nói xong, hắn ta đặt một quân cờ
trắng xuống.
Mục Vân Kiêu vừa đặt một quân cờ đen xuống thì đã dồn hắn ta vào thế bí: "Đệ là có ý gì?"
Hắn ta tặc lưỡi, lông mày nhíu chặt, nhìn chăm chú vào bàn cờ: "Không chơi
nữa, lần nào cũng không thắng được huynh, ta bỏ cuộc."
Vừa dứt
lời, hắn ta lại nhìn sang Phương Nghi, lại là bộ dạng khép nép, cúi đầu
khiến hắn ta vô cùng chán ghét nói: "Ta e là huynh phải sớm ngày đuổi ả
ta đi thôi. Huynh không thể bảo vệ nàng ta được nữa đâu. Hôm lễ hội,
huynh bỏ là Chu Khanh Ưu lại dắt nô tì thân cận của mình đi dạo phố,
chuyện nàng đã khiến thừa tướng vô cùng phẫn nộ, cũng đã đến tai của
thái hậu, hoàng thượng. Huynh hiểu bọn họ hơn đệ, chắc huynh cũng biết
kết quả của việc này là như thế nào. Một tì nữ, không đáng."
Mục Vân Kiêu thở dài, không muốn Phương Nghi nghe được chuyện không nên nghe, lo lắng vô bổ nên đã kêu cô lui xuống trước.
Sau đó hắn mới nói: "Đệ nghĩ nhiều rồi, đệ cũng biết là ta không thích Chu
Khanh Ưu, ta cũng chỉ là dùng Phương Nghi để làm lá chắn. Không nghiêm
trọng đến mức đó."
"Nhưng một khi lá chắn này có bất kì tổn hại
nào, huynh sẽ đau lòng, phải không?" Hắn ta nhếch mép cười như nhìn thấy được mọi việc.
Mục Vân Kiêu nâng tách trà đến miệng thì tay chợt
khựng lại, hắn tức giận đặt tách trà xuống, ánh mắt lạnh hơn của hang
động ngàn năm nhìn hắn ta: "Rốt cuộc đệ đang muốn nói gì?"
Hắn ta
mỉm cười một cách ung dung: "Huynh là người thông minh, ta chắc chắn là
huynh đã hiểu." Hắn ta dùng ngón trỏ chỉ vào ngực trái của mình và nói
tiếp: "Nơi này của huynh, rung động rồi."
Thấy Mục Vân Kiêu im
lặng không nói gì, hắn ta lại cầm tách trà trong tay, lại lên tiếng:
"Huynh cứ để ả ta ở bên cạnh chúnh là mầm mống của tai hoạ, bây giờ thì
không sao nhưng một khi thừa tướng tạo sức ép, hoàng thượng thật sự dùng thánh chỉ để ban hôn, huynh có kháng chỉ được không? Nếu huynh vì ả ta
mà kháng chỉ chính là đưa ả ta vào chỗ chết, còn tiếp tục giữ bên mình,
thậm chí là nạp làm ta làm thiếp thất thì Chu Khanh Ưu sẽ tha cho ả
sao?"
Hắn ta đặt tách trà xuống cười khẩy, ánh mắt nhìn Mục Vân
Kiêu đầy tham vọng: "Nếu đã vậy thì huynh giao ả ta lại cho đệ đi, ít ra cũng giữ được tính mạng."
Lời của Mục Dự không phải là có ý tốt,
hắn ta rất ghét Phương Nghi vì đã khiến biểu muội thân thiết của hắn ta - Phàn Chiếu Như bị cấm túc. Hơn nữa, cái gì không có được, người ta lại
càng muốn có. Hắn ta muốn đem nàng về phủ, hành hạ nàng, khiến nàng
khuất phục và biến thành một món đồ chơi hạ tiện nhất. Không phải là bên cạnh hắn ra thiếu nữ nhân mà bên cạnh hắn thiếu một con ngựa hoang.
Ngựa hoang khó thuần thục, hắn ta rất thích.
Nhưng ý đồ của hắn ta Mục Vân Kiêu còn không nhìn ra sao? Ánh mắt chứa đầy tâm tư đó hắn không phát hiện?
"Đó là chuyện của ta, đệ tốt nhất đừng xen vào thì hơn. Cờ chơi thì cũng đã chơi rồi, trà uống cũng uống rồi, đệ có thể đi được rồi, không tiễn."
Hắn lạnh nhạt nói, vốn dĩ không hề để tâm đến lời nói của Mục Dự. Hắn là người mưu trí như vậy, không lẽ chưa từng nghĩ đến ngững thứ đó?
Mục Dự nhìn hắn một cách ảm đạm rồi đứng dậy: "Được, vậy xem như đệ chưa
nói gì. Nhưng đệ vẫn muốn nhắc lại câu đó, vì ả ta, không đáng."
Sau đó hắn phất tay áo bỏ đi một mạch, không tức giận nhưng cũng chả vui vẻ gì.
Hắn ta đi được một lúc thì Phương Nghi mang điểm tâm lên, nhưng người ta rời khỏi từ lâu.
Nàng đặt điểm tâm xuống bàn, thấy hắn có chút trầm tư nên nàng dè dặt hỏi: "Có phải nô tì đã gây rắc rối cho người rồi không?"
"Đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến ngươi." Hắn nói.
Thật ra hắn vẫn chưa hiểu rõ lòng mình cho lắm. Rung động? Là vậy sao? Nhưng hắn cũng chỉ muốn nàng ở bên cạnh hắn, mãi mãi là người của
hắn, ánh mắt trong veo của nàng luôn hướng về hắn, chưa từng nghĩ đến
một ngày hắn sẽ cho nàng danh phận.
Vì hắn biết rõ điều đó rất
khó, ngay cả hắn cũng không có quyền định đoạt thì có thể khẳng định
được điều gì. Hơn nữa... trong lòng Phương Nghi nghĩ gì? Trong lòng nàng có hắn không hay chỉ là một tiểu cô nương tràn đầy lòng ngưỡng mộ, cung kính?
Hắn không biết nên càng không thể làm bừa, khiến nàng bị tổn thương.
"Vương gia? Người không khoẻ sao?"
Ít khi Phương Nghi thấy hắn lại đờ đẫn người ra như vậy nên có chút lo lắng.
"Ta không sao. Phải rồi, điểm tâm này là do ngươi làm à?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy, hôm nay nô tì vừa học đầu bếp làm món điểm tâm này." Nàng phấn
khích nâng dĩa điểm tâm lên trước mặt hắn, muốn hắn nếm thử xem cí ngon
không.
Hắn nhìn thấy vẻ mong đợi của nàng nên nếm thử một chiếc bánh, mặc dù hắn không thích đồ ngọt.
"Mùi vị không tệ, ngọt vừa đủ, không ngấy, chỉ là... có gì đó rất khác so với đầu bếp làm."
Được hắn khen ngợi, nàng vui vẻ cười hì hì, ngượng ngùng đến nỗi cơ thể lắc lư qua lại, không đứng yên được.
"Hôm nay thời tiết đẹp, hoa hồng trong vườn nở rộ rất đẹp, lại còn thơm, nên nô tì đã dùng cánh hoa hồng để làm bánh. Quả nhiên màu sắc không chỉ
đẹp mà còn một vị đặc trưng."
"Ngươi bỏ nhiều công sức như vậy, cũng nên ăn một cái đi."
Nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn, lấy một chiếc bánh trong dĩa và cắn một cái,
hương vị ngọt ngào lan ra trong khoang miệng khiến nàng vô cùng thoả
mãn.
Đột nhiên, hắn vươn tay lau đi vụn bánh dính trên khoé môi
nàng, hắn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như khiến nàng gục ngã. Ánh mắt ấy
lại di chuyển đến mắt của nàng, chợt, bầu không khí lại trở nên lúng
túng, nàng không biết phải làm thế nào, cơ thể cứng đơ không chịu nhúc
nhích.
Mỗi lần nhìn vào nàng, hắn cũng bị vẻ mặt ngây thơ, ngốc
nghếch này làm cho lòng dạ rạo rực, nóng bức, khó chịu, chỉ muốn cắn
nàng một cái.
Hắn mê muội kéo nàng xích lại gần hắn, yếu hầu hắn
nhấp nhô lên xuống, do dự một chốc rồi lại **** *** đôi môi ngọt ngào
của nàng.
Phương Nghi bị nụ hôn đầu hương vị ngon ngọt này làm cho mê luyến, tâm trí nàng trở nên mơ hồ, nàng cứ vậy nhắm mắt lại và thuận theo ý hắn.
Nhưng ở phía xa, nàng nghe có tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện to nhỏ của người, một lúc một gần. Nàng vội vàng đẩy
hắn ra, xấu hổ mà chạy đi mất.
Nhìn thấy nàng chạy đi, hắn liếm
môi, khoé miệng nhếch lên đầy thích thú nhưng vẫn không thể khiến hắn
thật sự thoả mãn. Một nụ hôn, không đủ.