Mục Vân Kiêu và Tiểu Bảo vừa về phủ thì một tì nữ trong phủ đã vội vàng chạy đến, thở hồng hộc không ra hơi.
"Có chuyện gì mà gấp gáp vậy? Không biết phép tắc gì cả." Tiểu Bảo nhăn nhó.
Nhưng tì nữ đó lại không để tâm: "Vương gia... vương gia, có chuyện lớn rồi,
quận chúa, quận chúa và Phương Nghi đang ở bên hồ sen cãi nhau ầm ĩ.
Không phải, vương gia, người mau cứu Phương Nghi đi." Tì nữ này gấp gáp
đến mức nói năng lộn xộn.
Hắn vẫn chưa hiểu lắm nhưng theo hắn
biết, với tính cách của vị biểu muội này, nếu đi tìm Phương Nghi thì
chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Hắn tặc lưỡi, sau đó nhanh chóng phóng như bay đến hồ sen.
"Vương... vương gia!" Tiểu Bảo vẫn chưa hiểu gì cả, quay sang quát tì nữ kia:
"Ngươi đang nói cái gì vậy? Nói rõ cho ta nghe xem."
...
Khi vương gia đến hòi sen, từ xa hắn đã nhìn thấy vị quận chúa kia đang
khoanh tay trước ngực, ánh mắt vô cùng sắc bén cùng một đám tì nữ của
nàng ta và A Linh đang quỳ bên cạnh nhưng không nhìn thấy Phương Nghi
đâu cả.
Chạy lại gần hơn, hắn liền nhìn thấy tì nữ thân cận của
nàng ta đang nhấn đầu ai đó ở dưới nước, không cho người đó ngoi đầu
lên, chỉ có hai cánh tay là huơ loạn trong tuyệt vọng.
Cơ mà... đôi tay quên thuộc đó...
Khi hắn nhận ra thì người đó đã không còn giãy giụa nữa mà đã dần chìm xuống đáy hồ.
Hắn nghiến răng: "Chiết tiệt!"
Sau đó hắn không quan tâm đến xung quanh nữa, trực tiếp nhảy xuống nước trước sự bất ngờ của quận chúa.
"Biểu ca! Huynh định làm gì vậy? Huynh không được cứu ả!!!" Nàng ta tức giận
giậm chân nhưng người đã nhảy xuống hồ, rất dứt khoát, không hề do dự.
Phương Nghi đang dần mất ý thức và chìm xuống đáy hồ.
Trong lòng hắn chợt nhói đau, một suy nghĩ loé lên trong đầu: "Quách Phương
Nghi, ngươi nhất định không được chết! Mạng của ngươi là của ta, ta
không cho ngươi chết thì ngươi tuyệt nhiên không được chết."
Chưa
bao giờ hắn lại nao núng và lo lắng như hiện tay, sự căng thẳng bao trùm lấy hắn, nước của hồ sen vốn không lạnh nhưng lại khiến hắn có cảm giác lạnh đến thấu xương.
Bụp!
Cuối cùng hắn cũng bắt được cánh tay nàng, hắn lập tức kéo nàng lại, một tay ôm lấy eo nàng.
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ thì đã đặt môi hắn lên môi nàng.
Sau khi đưa nàng lên bờ, hắn đã gấp gáp sơ cứu cho nàng nhưng nàng lại
không có phản ứng nào nên gắn liền hô hấp nhân tạo cho nàng trước ánh
mắt trợn tròn của quận chúa.
"Biểu ca! Mục Vân Kiêu! Huynh đang làm gì vậy." Chứng kiến được cảnh này nàng ta tức giận đến run người, gương mặt đỏ bừng.
Sau khi Phương Nghi sặc nước ra và ho sặc sụa thì hắn mới thở phào, lập tức bế nàng lên.
"Biểu ca!"
Nàng ta vẫn đang định nhảy cẩn lên mà làm càng thì ánh mắt của hắn đã khiến
nàng ta giật mình, cảm giác lạnh lẽo vô ngần, ánh mắt đó... dường như là muốn giết chết nàng ta luôn vậy.
"Phàn Chiếu Như!!! Tốt nhất là
đừng để ta nhìn thấy muội nữa." Hắn gằn từng chữ một. Vì nàng ta là biểu muội của hắn nên hắn đã cố gắng kiềm chế sự tức giận lắm rồi, nếu không chỉ sợ... nàng ta không còn mạng để rời khỏi đây.
Nói xong, hắn gấp gáp bỏ đi một mạch. Vội vàng kêu Tiểu Bảo gọi đại phu đến.
Phàn Chiếu Như vẫn đứng sững sờ ở đó, trước đây cho dù nàng ta có làm càng
thế nào, thậm chí là tức giận xé sách của hắn, giết chết con chó mà hắn
yêu thích, hắn cũng không nhìn nàng ta bằng ánh mắt đó.
Vậy mà lần này...
"Quách Phương Nghi! Ngươi được lắm! Ngươi dám đối đầu với Khanh Ưu tỷ tỷ, còn
dám cướp biểu ca của ta. Ra sẽ không để cho ngươi sống lâu đâu." Nàng ra cảm thấy vô cùng ấm ức, đôi mắt đỏ ngầu, hậm hực bỏ đi.
...
Sau khi hắn biết được A Linh chính là người châm dầu vào lửa, hắn đã cho
người cắt lưỡi và đuổi thẳng cổ, không cho phép ả tiếp tục ở lại phủ
nữa.
Vương phủ của hắn, không thể chứa một kẻ lòng dạ ác độc và
nham hiểm như vậy. Đồng thời, chiêu giết gà doạ khỉ này sẽ khiến cho tất cả những người trong phủ không dám đụng đến Phương Nghi nữa.
Ngay cả Tiểu Bảo cũng phải tái xanh mặt, vì trước đây hắn ta có chút không
thích Phương Nghi, muốn tìm một cơ hội để phạt nàng. Giờ xem ra... hắn
lớn tiếng cũng không dám lớn tiếng với nàng.