Mưu Đoạt Hôn Nhân: Hạnh Phúc Chẳng Thể Cưỡng Cầu
"Huệ Di, chúng ta đừng nhắc tới người phụ nữ đó ở đây. Cô ta không xứng.
Loại độc ác như Lương Ngữ Yên chẳng đáng xen vào giữa hai chúng ta."
Bàn tay Giang Thừa Du cứng cáp siết chặt lấy thân thể người con gái gầy gò
yếu ớt vào trong lòng, hắn mơ hồ gục đầu xuống vai cô, vùi sâu vào bên
trong cổ tham lam hít lấy hương thơm trên người Lương Ngữ Yên. Những
đường gân xanh chằng chịt nổi khắp trán và cánh tay hắn, hơi thở nóng
rực cùng mùi rượu nồng nặc khiến da thịt Lương Ngữ Yên có chút ngứa
ngày.
Cô cựa quậy, dường như
muốn thoát khỏi sự khống chế, tuy nhiên, sức lực Giang Thừa Du dùng quá
lớn khiến một cô gái nhỏ nhắn, yếu ớt như Lương Ngữ Yên bất lực chả tài
nào làm gì được ngoại trừ ngồi im chịu trận. Ngồi trong lòng người đàn
ông bản thân thương nhớ bao nhiêu lâu nay, tuy nhiên, trên khuôn mặt
Lương Ngữ Yên chẳng mấy vui vẻ, thậm chí hai từ đau khổ hiện ra cực kỳ
rõ ràng dưới ánh đèn mập mờ giữa bóng tối sâu vô tận.
Lương Ngữ Yên sụt sịt, hốc mắt đỏ hoe cùng sống mũi cay xè, môi đỏ cô nàng
hơi mấp máy dường như định nói gì đó, tuy nhiên, thời khắc này, cổ họng
Lương Ngữ Yên khản đặc, đau rát, chả thể thốt ra thành lời. Rưng rưng
hai hàng lệ nhìn chằm chằm Giang Thừa Du gọi tên người phụ nữ khác bên
tai, cõi lòng Lương Ngữ Yên nứt toạc ra, vết thương cũ chưa lành nay lại xuất hiện thêm những vết thương mới.
Miệng Giang Thừa Du tiếp tục lẩm bẩm: "Huệ Di, anh thật sự rất nhớ em, nhớ em đến phát điên rồi. Em quay về với anh đi. Chỉ cần em trở lại, anh đảm
bảo em mới chính là Giang thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận. Anh kết
hôn với Lương Ngữ Yên chỉ vì cô ta có tủy phù hợp với em thôi. Hiện tại
em được cứu rồi, chỉ cần em trở về bên cạnh anh, anh nhất định ly hôn
với Lương Ngữ Yên để cưới em. Huệ Di, em muốn gì cũng được, dù là sao
trên trời đi chăng nữa, chỉ cần em ở bên cạnh anh." Thanh âm phát ra từ
cổ họng Giang Thừa Du nức nở giống hệt một đứa trẻ.
Da thịt hai người dán chặt vào nhau, cách một lớp quần áo có thể cảm nhận
được nhiệt độ trên cơ thể đối phương, ngày bình thường, Giang Thừa Du
chưa bao giờ ở gần Lương Ngữ Yên đến vậy.
Từng câu từng chữ thốt ra một cách vô thức lại biến thành những mũi tên sắc
nhọn tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần người con gái. Dòng nước mặn chát
bất chợt rơi xuống, lăn dài bên hai gò má, từng đợt từng đợt lã chã như
mưa. Thời gian qua, Giang Thừa Du nhớ nhung Liễu Huệ Di đến phát điên
rồi, nhớ đến mức nhận nhầm Lương Ngữ Yên thành đối tượng bản thân đang
tìm kiếm. Và khẳng định một điều rằng cô vốn dĩ chỉ là công cụ để Giang
Thừa Du cứu Liễu Huệ Di, chỉ cần ánh trăng sáng trong lòng hắn quay về,
ngay lập tức đối phương sẽ ly hôn với Lương Ngữ Yên.
Hy vọng nhỏ nhoi chưa kịp nhen nhóm đã bị dội một chậu nước lạnh.
Biết rõ Giang Thừa Du hận mình, cớ sao cứ phải cố gắng nhiều đến thế, thậm
chí việc ấy khiến chính cô chịu dày vò đau đớn trong cuộc hôn nhân bản
thân từng ao ước?
Lương Ngữ Yên cũng không biết nữa.
Bên cạnh, Giang Thừa Du càn quấy mạnh mẽ hơn, hắn trực tiếp xoay người
Lương Ngữ Yên đối diện với mình, phát hiện cô rơi lệ, người đàn ông đau
lòng vươn tay lau những giọt nước mắt, thủ thỉ: "Huệ Di, em đừng khóc.
Anh sai rồi, tất cả là lỗi của anh. Mỗi lần nhìn em khóc anh đều cảm
thấy rất khó chịu."
Đồng thời,
hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Lương Ngữ Yên. Toàn thân cô căng
cứng giống hệt một khúc gỗ, khắp nơi trong cơ thể dường như vừa có một
dòng điện cao áp chạy vụt qua. Từ trán, Giang Thừa Du di chuyển xuống
dưới, hắn hôn lên má, môi hay bất kỳ bộ phận nào trên gương mặt xinh đẹp ướt át kia.
Ngậm lấy đôi môi
đỏ hồng, Giang Thừa Du tham lam cắn mút, hương vị ngọt ngào xộc thẳng
vào trong khoang miệng người đàn ông. Bàn tay không yên phận luồn lách
qua áo, chạm vào da thịt Lương Ngữ Yên, cẩn thận vuốt ve từng chút từng
chút. Chóp mũi cả hai chạm vào nhau, Giang Thừa Du say sưa tập trung vào cô gái ngồi trước mặt, mặc kệ xung quanh bất kể có xảy ra chuyện gì.
Lương Ngữ Yên nhắm chặt mắt chịu đựng cơn đau và cảm giác lạ lẫm mà Giang
Thừa Du đem đến hiện tại, nước mắt rơi càng nhiều hơn. Máu tanh lan tỏa
trong miệng, hai mắt Lương Ngữ Yên nhắm chặt, bàn tay siết lấy vai áo
Giang Thừa Du, đầu óc trống rỗng một mảng.
Ngay sau khi người đàn ông
định vươn tay cởi cúc áo trên người cô, Lương Ngữ Yên sực tỉnh, cô dùng
chút lý trí cùng ít sức lực yếu ớt đẩy Giang Thừa Du ra, làm hắn ngã
nhào xuống giường. Đứng bật dậy, cô nàng đưa tay lau miệng cùng nước
mắt, nhìn chằm chằm chồng mình vật vã trước mặt.
Cô lắp ba lắp bắp mở miệng: "Giang Thừa Du, anh tỉnh táo lại đi, em là
Lương Ngữ Yên chứ chẳng phải Liễu Huệ Di, anh uống say nên nhận nhầm
rồi. Để em lấy quần áo cho anh thay."
Lương Ngữ Yên tức tốc chạy về phía tủ, cô cả đêm dốc sức chăm sóc cho Giang
Thừa Du dù đối phương chưa từng để mình vào mắt. Đương nhiên Lương Ngữ
Yên rất muốn trao cho người đàn ông mình yêu hết thảy những gì quý giá
nhất, tuy nhiên, hiện tại, trong mắt hắn, cô mang hình bóng của Liễu Huệ Di, nói chính xác hơn chính là kẻ thay thế. Người con gái chẳng hy vọng bản thân nhận được tình yêu theo cách này.
Hết lau người đến thay quần áo, nấu cháo cho Giang Thừa Du, Lương Ngữ Yên
thậm chí đã thức cả đêm để trông nom chồng vì sợ hắn xảy ra chuyện gì
đó. Khi mặt trời ló rạng, những tia nắng len lỏi vào mọi ngóc ngách
trong căn phòng, bình minh xua tan cái lạnh lẽo của bóng tối, hiện tại,
Lương Ngữ Yên cảm thấy toàn thân mềm nhũn như bị rút cạn sức lực, hai
mắt thâm quầng lờ đà lờ đờ do chưa chợp mắt được chút nào.
Dẫu vậy, Lương Ngữ Yên vẫn cố gắng lê cái thân xác tồi tàn xuống dưới bếp nấu bữa sáng cho Giang Thừa Du.
Lúc người đàn ông tỉnh dậy, hắn đưa mắt nhìn khắp một lượt xung quanh mới
phát hiện mình đang ở nhà. Giang Thừa Du ngồi dậy, đưa tay day day thái
dương cùng cái đầu đau như búa bổ, sau đó lạnh lùng bước xuống giường,
vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay quần áo.
Vừa bước xuống nhà, đập vào mắt Giang Thừa Du là hình ảnh Lương Ngữ Yên
đang cặm cụi nấu cơm trong bếp. Hắn nhướng mày, đứng lặng lẽ tại chỗ
quan sát vài giây.
Lương Ngữ
Yên quay lại thì thấy chồng mình vừa xuống, cô hơi giật mình nhìn chằm
chằm đối phương một lúc, rồi rụt rè mở miệng: "Anh dậy rồi hả? Em có nấu bữa sáng, anh qua ăn chút gì đó đi. Nghe nói cả ngày qua anh chưa bỏ gì vào trong bụng."
"Ừ." Giang Thừa Du chỉ hờ hững trả lời, trực tiếp bước về phía trước.
Đang ăn cơm, Lương Ngữ Yên mang ra chén canh giải rượu, cô nhìn hắn, thanh
âm đầy quan tâm cất lên: "Anh uống cái này để tỉnh táo, cũng giảm bớt
được đau đầu."
Đối phương chỉ im lặng, tuy nhiên cũng chẳng như mọi lần buông lời miệt thị cay đắng đối với Lương Ngữ Yên.
Xong xuôi, Giang Thừa Du đứng dậy, tiếp tục định ra ngoài, nhưng bị Lương
Ngữ Yên ngăn cản. Cô lấy hết can đảm đứng trước mặt người đàn ông, mi
tâm run rẩy, lồng ngực phập phồng lên xuống, yếu ớt lên tiếng: "Giang
Thừa Du, anh tính ra ngoài tiếp hả? Em thấy sức khỏe anh không được ổn
lắm, hay nghỉ ngơi ở nhà một hôm đi. Để em cùng anh tới bệnh viện kiểm
tra cũng tốt, em nghe người ta nói uống rượu nhiều gây ảnh hưởng dạ
dày."