Mưu Đoạt Hôn Nhân: Hạnh Phúc Chẳng Thể Cưỡng Cầu
"Con biết rồi, mẹ đừng nói nữa."
Sau đó, cả Giang Thừa Du và Lương Ngữ Yên cùng nhau ra xe trở về. Cả quá
trình, cô nàng đều lẽo đẽo theo sau người đàn ông, thấp thỏm nhìn chằm
chằm bóng lưng đơn độc kia mà tâm trạng đột nhiên rối loạn. Lương Ngữ
Yên nắm chặt bàn tay, cô hơi mấp máy môi, dường như định nói gì đó, tuy
nhiên, chưa kịp thốt ra lời nào thì ngay lập tức bị ánh mắt Giang Thừa
Du trừng, khiến cô nàng nhất thời im bặt.
Toàn bộ quá trình hay ngồi trong xe, không khí bao phủ xung quanh luôn là sự tĩnh lặng đến lạ thường, làm tâm trạng người ta căng thẳng theo. Lương
Ngữ Yên vừa sợ vừa lo, cô vô cùng muốn làm dịu tâm trạng đối phương
xuống, dẫu vậy, bản thân cô hiểu rõ trong lúc Giang Thừa Du tức giận thì tránh động vào. Khả năng rất lớn là hắn đang thầm mắng Lương Ngữ Yên,
cho rằng vì cô nên bản thân mới bị ba mẹ cằn nhằn cả một ngày trời, dù
khó chịu nhưng Giang Thừa Du ngoại trừ nhẫn nhịn thì khó lòng mà hành
động, bởi Lương Ngữ Yên được cha mẹ hắn chống lưng.
Giữa đường, Giang Thừa Du nhận được điện thoại từ anh bạn thân Cố Tử Triết,
hắn lạnh lùng mở miệng: "Cậu có chuyện gì thì nói mau. Tôi đang lái xe,
chẳng rảnh rỗi đến mức ngồi nghe cậu lẩm bẩm toàn là những thứ vớ vẩn
đâu." Ngữ khí tuôn ra từ miệng người đàn ông rõ ràng đang cực kỳ khó
chịu.
Đầu dây bên kia truyền
đến giọng nói, ngay sau đó, Giang Thừa Du tức tốc tạt xe vào lề đường,
đạp mạnh chân ga. Lương Ngữ Yên theo quán tính bổ nhào về phía trước, vô tình đập mạnh đầu vào xe, bất giác, mặt mày cô nhăn nhó, mở miệng kêu
đau một tiếng dù rất nhỏ. Đưa tay ôm trán, Lương Ngữ Yên nhíu mày khó
hiểu quay sang nhìn chồng mình.
"Đừng tiếp tục diễn trò." Chứng kiến dáng vẻ Lương Ngữ Yên như vậy mà Giang
Thừa Du vẫn chỉ ghét bỏ mắng mỏ vài lời: "Đụng có tí xíu thôi cũng bày
đặt làm màu như kiểu sắp chết không bằng ấy."
Lương Ngữ Yên cắn chặt răng, nghẹn ngào cất giọng: "Em xin lỗi."
"Khỏi, tôi nghe lời xin lỗi phát ra từ miệng cô mà nổi hết cả da gà." Giang
Thừa Du ngay lập tức cắt lời, lườm nguýt đối phương: "Với cả bây giờ cô
xuống xe tự mình trở về đi, tôi có việc gấp đang cần xử lý." Đây rõ ràng là thông báo hoặc đưa ra mệnh lệnh chứ chẳng phải hỏi ý kiến.
Lời vừa dứt, đôi lông mày trên khuôn mặt Lương Ngữ Yên bất giác nhíu chặt,
cô ngỡ ngàng, buột miệng hỏi: "Nhưng mà… Giang Thừa Du… giờ muộn rồi…
làm gì có xe…" Vừa nói, cô vừa liếc mắt ra ngoài đường chả một ai qua
lại.
"Đó là việc của cô, Lương
Ngữ Yên, cô tự đi mà giải quyết." Mặc kệ hiện tại tâm trạng cô nàng đang sợ sệt đến mức nào, Giang Thừa Du vẫn lạnh lùng, cả người toát ra luồng sát khí rùng rợn, tàn nhẫn nhấn mạnh từng chữ, sắc mặt khó coi: "Không
bắt được xe thì tự cuốc bộ về, thiếu gì cách. Đừng chậm trễ làm phí thời gian nữa, Lương Ngữ Yên, nhanh chóng xuống xe, để tôi ném cô ra đường
thì kẻ mất mặt chính là cô." Bàn tay hắn nổi đầy những đường gân xanh
siết chặt vô lăng.
Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì chứ?
Lương Ngữ Yên rất muốn hỏi, tuy nhiên, đứng trước khí thế áp bức mà Giang
Thừa Du tạo ra, cô hoàn toàn chẳng thể bật ra được thành tiếng. Cuối
cùng, Lương Ngữ Yên đành cắn răng đẩy cửa bước xuống, Giang Thừa Du ngay lập tức đánh xe đi mà chưa từng ban tặng cho người con gái dù chỉ là
nửa ánh mắt thương hại.
Đứng
bên đường khoảng mười lăm phút, thân thể Lương Ngữ Yên bắt đầu run lên
vì lạnh, đã thế trên người cô chỉ khoác bộ quần áo mỏng manh, sắc mặt cô nàng tái nhợt, chẳng còn cắt máu nào. Hơi thở dần trở nên nặng nề, cả
quá trình chưa từng có chiếc xe nào chạy ngang qua, kể cả phương tiện
công cộng. Cứ chờ đợi chẳng phải cách hay, cuối cùng Lương Ngữ Yên chấp
nhận cắn răng đi bộ trở về nhà.
Từng bước chân nặng như đeo chì lê lết trên con đường bị bóng tối bao phủ,
ánh đèn lập lòe chuẩn bị tắt khiến không gian chìm sâu vào màn đêm sâu
thẳm, tượng trưng cho nỗi cô đơn hiện tại. Những cơn gió liên tục gào
thét bên tai Lương Ngữ Yên, lướt qua những hàng cây bên đường, tạo nên
cảm giác hiu quạnh, xót xa. Vừa đi, Lương Ngữ Yên vừa rơi nước mắt, lã
chã như mưa, hai tay ôm chặt lấy bản thân, cố gắng hít thở đều đặn khiến mình bình tĩnh.
Nhưng cô đau.
Rõ ràng Giang Thừa Du hứa với
cha mẹ rằng đưa Lương Ngữ Yên về nhà an toàn, vậy mà giữa đường cô ngang nhiên bị bỏ mặc. Chuyện quan trọng trong lời hắn nói kia là gì chẳng ai hay biết. Nó hoàn toàn có thể chính là những thứ nhỏ nhặt, đơn giản,
tuy nhiên trong mắt Giang Thừa Du, điều đó quan trọng hơn Lương Ngữ Yên
cô gấp trăm ngàn lần.
Ha.
Đột nhiên, cô vô cùng muốn tự cười bản thân.
Chịu đựng hàng ngàn nỗi đau, vết thương chồng chất vết thương, dẫu vậy,
Lương Ngữ Yên vẫn chưa tài nào từ bỏ được người đàn ông tên Giang Thừa
Du đó. Dường như đối phương đang cố tình thách thức giới hạn trong lòng
Lương Ngữ Yên.
Đường trước mắt càng dài hơn, hai chân người con gái từ lúc nào đã mỏi rã rời, tê cứng
khó có thể tiếp tục trở về nhà. Và càng đi, Lương Ngữ Yên càng cảm thấy
đằng sau lưng mình có chuyện gì đó không ổn, hình như cô đang bị kẻ khác bám theo. Qua gương trên đường, Lương Ngữ Yên thấp thoáng nhìn thấy một gã mặc áo đen theo sát mình.
Người con gái hoảng sợ đến mức tim đập thình thịch thình thịch liên hồi, sắc
mặt trắng càng thêm trắng, cắt không ra một giọt máu, bàn tay run rẩy
bám chặt vạt áo lủi thủi lôi điện thoại ra. Trong lúc nguy hiểm, cô chỉ
nghĩ tới Giang Thừa Du.
Lương
Ngữ Yên tha thiết van xin, cô bật khóc thành tiếng, gọi mãi, gọi mãi đầu dây bên kia mới truyền tới thanh âm lạnh lùng, cô nàng hoảng sợ cất
giọng: "Giang Thừa Du, anh… anh quay trở về đón… đón em được chứ…? Em…
em sợ lắm… có kẻ bám theo em… Em xin anh đấy…" Tiếng thút thít ngập tràn tang thương khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Cô định bày trò gì nữa hả? Lương Ngữ Yên, bộ cô hết việc để làm rồi à?"
Tuy nhiên, Giang Thừa Du chẳng mấy để tâm tới hoàn cảnh cô gái gặp phải ở thời điểm hiện tại, hắn gạt bỏ lời cầu xin tha thiết, khinh bỉ nói: "Cô chưa đi quyến rũ đàn ông thì thôi, lấy đâu ra có kẻ bám theo cô. Lừa
người thì nhớ tinh vi chút, đừng đem mấy trò trẻ con ra gây ảnh hưởng
người khác. Tôi đang rất bận, cảm phiền cô bớt gọi cho tôi, việc liên
quan tới cô đừng kéo Giang Thừa Du tôi vào."
Hừ lạnh một tiếng, chưa thèm để Lương Ngữ Yên giải thích, người đàn ông
trực tiếp cúp mày, dọa cô gái thiếu chút nữa rớt tim ra ngoài.
Rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà chả ai giúp đỡ, trong đầu Lương
Ngữ Yên hiện tại gần như trống rỗng, chả nghĩ ngợi được gì, theo bản
năng chỉ có thể bước thật nhanh.
May mắn thay, cô trở về nhà an toàn.
Vừa bước vào trong, Lương Ngữ Yên ngay lập tức đóng sầm cửa, cả người cô vô lực dựa lưng lên tường, thở phào nhẹ nhõm cùng hai hàng nước mắt khiến
khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm. Bàn chân run rẩy khó có thể đứng vững, Lương Ngữ Yên ngồi sụp xuống nền đất lạnh lẽo, toàn thân run rẩy vì kinh sợ,
tiếng khóc len lỏi khắp ngóc ngách như muốn xé toạc mọi thứ. Tầm mắt
người con gái dần trở nên mơ màng, hoàn toàn chả nhớ rõ tiếp theo xảy ra những chuyện thế nào.