Giới Hạn Của Tình Yêu
Chỉ trong vòng một buổi sáng thôi mà toàn bộ người dân Paris đã không biết
bao lần chứng kiến siêu xe phóng như tên lửa vụt qua con đường quốc lộ
đông đúc này, vừa nãy là một chiếc Aston martin one 77 sau đó là một
chiếc Benz đen và hiện tại chính là con Ferrari màu bạc. Sao vậy nhỉ?
chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao. Những người đi đường lia ánh mắt tò mò nhìn về bóng xe sớm đã mất hút ấy, sót lại trên đoạn đường ngập tuyết
cũng chỉ là những mảnh vụn của bụi băng tan vỡ.
Hoắc Kiến Trương sau khi rời khỏi gara liền tức thì phóng như bay chạy theo
Thiên Sinh , sau khi nhờ Al dò tìm vị trí chính xác của hắn thì cậu đã
nhịn không được mà tức giận, cái thằng ngu ngốc đó, chưa tra ra đầu đuôi sự việc liền đã bỏ đi như thế, bộ hắn nghĩ gϊếŧ xong tên đó thì Khương
Đường có thể cứu nổi sao, từ bao giờ? Từ bao giờ đã trở nên ấu trĩ như
vậy. Rõ ràng, rõ ràng đây là một cái bẫy, Hoắc Viên Mộ không biết thì
chẳng nói làm gì đi, ngay đến cả Thiên Sinh cũng không tỉnh táo như vậy
thì thật là quá ngu ngốc
Phải nhanh lên.
Đồng hồ trên tay sớm đã nhỉnh đến con số bốn, rừng hoang về chiều dù có phủ
ngập tuyết trắng cũng không thể nào che đi nổi cái vẻ u uất lạnh lẽo vốn có, đứng trước cánh cửa gỗ mục nát theo năm tháng, Thiên Sinh tay siết
chặt thành nắm đấm, bên trong kia là tên bắn tỉa mà Hoắc Viên Mộ đã bắt
được, kẻ rác rưởi bắn trúng Khương Đường của hắn. Khuôn mặt bị mái tóc
lộn xộn trước trán che lấp đi ánh mắt khiến cho biểu tình vô cảm của hắn càng lúc càng trở nên khó dò. Vươn lên bàn tay thon dài tinh tế, Thiên
Sinh với sát khí bạo nộ quanh quẩn bên người chậm chạp đẩy nhẹ cánh
cửa.Mà bên trong, tên bắn tỉa bị Hoắc Viên Mộ trói gô thành một đống
sõng soài dưới sàn nhà, đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua hắn chịu rất
nhiều áp lực từ sâu tận trong nội tâm, hắn không sợ hãi có bị gϊếŧ chết
hay không, chỉ là đáng tiếc một chút chính là mình lại có thể bắn trật
viên đạn kia, nhưng có lẽ không sao bởi vì biểu tình điên dại của Thiên
Sinh lúc đó còn hay ho hơn nhiều, ha ha, thì ra là vậy, thì ra Thiên
Sinh cũng có nỗi sợ của riêng hắn, hắn không hoàn hảo, hắn cũng tồn tại
điểm yếu. Đàn bà, quả nhiên là sinh vật nguy hiểm a.
Khó chịu vặn vẹo người hòng
muốn thoát khỏi cái dây thừng khốn kiếp cuốn chặt trên thân mình, tên
bắn tỉa suýt chút vui mừng hét lên vì bàn tay đã thành công được tự do,
hấp tấp tháo hết mớ dây lộn xộn trên người, tên bắn tỉa điên cuồng lao
thật nhanh ra cửa nhưng nháy mắt bỗng chốc khựng người lại, thay thế cái biểu tình vui vẻ ấy chính là nỗi khiếp sợ tuyệt vọng ánh lên trong
tròng mắt hắn, mà đối diện bên trong con ngươi run rẩy kia chính là hình dáng của một ác ma đang sắp sửa hành hình tên tội nhân bẩn thỉu.
" Thiên Sinh ..."Đúng rồi, tiếng cửa cọt kẹt từ từ mở ra, người con trai
với bộ quần áo vốn đã chẳng còn sạch sẽ dính đầy máu tươi đang lạnh lùng đứng đó, xuyên suốt dưới mái tóc ấy chính là cái nhìn chết chóc đầy
hung tợn chĩa thẳng vào hắn. Tên bắn tỉa ngoài ý muốn mà lui dần về sau
ngó nghiêng xung quanh xem có thứ gì có thể dùng làm vũ khí hay không
nhưng chưa kịp quay đầu hắn liền cảm giác được dạ dày bị đá một cách cực kỳ thô bạo, cổ họng bỗng chốc nghèn nghẹn khó thở, tên bắn tỉa quỳ sụp
xuống ôm bụng đang gắng gượng ngước đầu nhìn lên thì một bên sườn má
cũng bị dáng xuống thêm một cú đá nảy lửa.