Giới Hạn Của Tình Yêu
Gió lạnh khẽ thổi tung tấm rèm trang trọng ngay bên cánh cửa, hong khô lớp
máu nhớp nháp dính đầy trên người hắn mặc dù chẳng được là bao, mái tóc
vốn gọn gàng sạch sẽ hiện tại lại rối mù xõa bung trước trán thành công
che đi ánh mắt bi phẫn mà cũng vô lực của Thiên Sinh , không hề trả lời
câu hỏi của Hoắc Kiến Trương , hắn ngược lại còn nhẹ giọng cầu khẩn
" Giúp tôi một việc cuối cùng "
Chưa bao giờ trông thấy một Thiên Sinh như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng
hắn sẽ mở miệng cầu xin mình chuyện gì. Hoắc Kiến Trương ngoài ý muốn mà nhíu mày chờ cho cậu nói tiếp. " Giúp tôi tra ra kẻ thật sự đằng sau vụ này "
" Kẻ thật sự thì có lẽ
em không biết, nhưng người đã nổ súng bắn cô gái của anh , em đã tóm
được "Giọng nói từ tính trầm lặng từ bên ngoài mãnh liệt đâm thẳng vào
trong màng nhĩ của Thiên Sinh khiến cho toàn thân hắn bất giác run lên,
ánh mắt tưởng chừng như tuyệt vọng đó lại một lần nữa nháy mắt bạo phát, hung tàn biến thành một loại khí tức âm u cùng ác độc, Thiên Sinh tức
thì xoay phắt người ra phía cửa.
Hoắc Viên Mộ chẳng biết từ khi nào đã lẳng lặng đứng dựa lưng vào cánh cửa
mà cười nhạt, hơi thở lạnh lẽo tùy ý phun ra đám sương trắng mong manh
nhạt nhòa tan rã theo từng đợt gió của trời đông, lại nhìn xuống bên
dưới một chút. Cả Hoắc Kiến Trương lẫn Hoắc Dĩ Phong đều khó chịu vì đập vào mắt bọn họ hiện thời lại chính là bàn tay sưng tấy tím đen của cậu
em trai nóng nảy.
Máu.
Sự hung tàn.
Âm mưu.
Gϊếŧ chóc.
Trên đoạn cầu thang rộng lớn
phút chốc chỉ còn lại Lolina với cặp mắt ngơ ngác nhìn trân trân vào
những hình ảnh đằng trước, vệt máu trải dài từ ngoài sảnh kéo thẳng vào
tận bên trong tòa nhà, của ai thế? máu của ai mà lại có thể nhiều đến
như vậy, nhưng đặc biệt hơn lại chính là bàn tay của người đó. Lolina rũ mắt
Cũng đang tóc tách mà tràn máu.
Nghiêng người nói nhỏ vào tai Thiên Sinh vài câu, Hoắc Viên Mộ liền lách mình
đi qua hắn. Đồng tử mạnh bạo co rút lại nhanh chóng, Thiên Sinh chẳng
khác gì kẻ điên mà lao nhanh ra chiếc xe của mình phẫn nộ vọt đi. Hoắc
Kiến Trương yên lặng từ nãy tới giờ nhẹ nhàng sắp xếp lại những chuyện
đã xảy ra trong nhà gần đây nhất. Chúng có vẻ thật liên quan tới nhau,
ban đầu thì chính là trò chơi của hắn, thế nhưng càng về sau thì chính
hắn lại càng cảm thấy bản thân mỗi lúc một bị điều khiển bởi trò chơi
này.
Có lẽ hắn nên đi tìm hiểu một chút a.
" Đi băng lại bàn tay của em đi, và bớt lo chuyện người khác dùm anh .
Hai đứa ,còn dám gây chuyện ngu ngốc đừng trách anh mày không phân biệt
nặng nhẹ ." Lướt nhanh qua người Hoắc Dĩ Phong , Hoắc Kiến Trương tao
nhã thong dong đi thẳng xuống gara, hơi nghiêng người một chút, chỉ qua
vài giây ngắn ngủi cậu liền trông thấy một chiếc Benz đen bóng cũng theo lối cũ của mà vọt đi.
Trong
phòng chữa trị đặc quyền của Hoắc gia , Jun cùng mọi người đang hoảng
hốt tột độ trước cái gánh nặng to lớn. Khương Đường mất quá nhiều máu,
sau khi chụp x quang thì cậu phát hiện viên đạn nọ đã chọc thủng cuống
tim làm vỡ động mạch chủ, xác suất sống sót của cô gái này là rất ít, mà không, chính xác hơn là không thể sống. Cho đến hiện tại máu vẫn không
ngừng chảy, Jun mồ hôi lạnh túa ra ướt hết cả khuôn mặt, sự lo lắng sợ
hãi không hề dấu nổi hiện rõ ngay trong mắt. Nhìn trên màn hình đo nhịp
tim cậu lại càng cảm thấy không ổn. " Nhịp tim 51 - 80 nhịp/phút, tim
đang chậm dần. Quản gia Authour tôi cần ông chuyển máu từ kho tới, nhóm
máu AB. Nhanh lên, chúng ta không còn nhiều thời gian "