Giới Hạn Của Tình Yêu
Chỉ cần có vậy.
" Alô " Sau khi thanh âm bên trong điện thoại nhẹ nhàng vang lên thì Cự
Giải đã chẳng còn nhịn nổi nữa mà gào lên thật lớn " Kiến Trương ...
MÁU, TÔI CẦN MÁU "
Khương Đường sẽ không sao, tiểu bạch thỏ của hắn sẽ không sao. Tốt nhất....
Là nên như vậy.
Tuyết lạnh đã bất chợt ngừng rơi, còn lại trên các tòa nhà dãy phố là những
mảng trắng dày cộm hàn lãnh, người người thi nhau chạy đua với cuộc sống bình dị của bản thân, mấy ai thèm để ý đến hôm nay trên đài báo những
tin tức gì, những tâm điểm cần phải chú ý cẩn trọng, một tên sát nhân
trốn tù đang lảng vảng đâu đây quanh Paris ư? bọn họ đâu quan tâm. Một
trận bão tuyết kinh hoàng sắp sửa độ bộ? à chuyện thường tình thôi. Thế
nhưng, chỉ cần nhắc đến Chính Phủ, nhắc đến Hoàng Gia thì những người
con của Paris lại quên không được câu chuyện kinh hoàng của hàng chục
năm về trước. Nhớ đến gia tộc ác độc nhất mọi thế kỷ cho đến nay con
cháu bọn họ vẫn tồn tại như thể một điều cấm kị đầy bí ẩn. Hoắc gia ,
nơi tồn tại những con quỷ đội lốt người .
Qủa nhiên là lo lắng không hề sai, sau khi nghe xong câu nói của Thiên Sinh , Hoắc Kiến Trương liền tức khắc lao mình chạy xuống kéo Jun đứng lên
từ trong tay Hoắc Dĩ Phong lôi cậu ra ngoài sảnh chính, Jun đang tức
giận lại mơ màng không hiểu có chuyện gì đang tính hỏi cậu thì đột ngột, bên ngoài chiếc cổng lớn, một chiếc xe ôtô đen bóng đang cuồng dại lao
về phía hai người. Có chút gì đó thật khẩn trương nhưng Jun chưa kịp
phân tích thì lại kinh hãi phát hiện, bên dưới gầm xe máu tươi đang tóc
tách theo kẽ hở của cánh cửa mà trào ra bên ngoài.
Không chỉ có cậu mà Hoắc Kiến Trương cũng bàng hoàng không thôi, ngay sau khi chiếc xe bật mở, Hoắc Dĩ Phong từ bên trong nhíu mày đi ra, quản gia
Authour theo tiếng động mà từ sau vườn đi lên phía trước cộng thêm mấy
cô hầu gái gần đó.
Tất cả mọi người đều trợn lớn mắt ghê sợ nhìn cái cảnh kinh hoàng đang diễn ra trước mặt mình.
Thiên Sinh toàn thân bê bết
máu ôm ngang người một cô gái với khuôn mặt ngây thơ đang tái đi không
còn chút huyết sắc, mà toàn bộ cơ thể của cô ấy đã bị máu tươi nhuộm đỏ
không sót một chỗ nào, tựa như Huyết Thi sắp sửa bị tuyết đóng băng, máu tươi cũng chưa hề có ý định ngừng chảy ra từ cái lỗ nhỏ nơi ngực
trái.Là bị bắn xuyên tim sao?
" Giúp tôi, cứu cô ấy "
Kinh hoàng chưa kịp tan biến thì bọn họ lại bất ngờ trước hành động của
người con trai cao ngạo tài giỏi, chàng giám đốc nức tiếng của Paris -
Thiên Sinh đang ôm trên tay người con gái có lẽ đã chẳng còn sống sót
được bao lâu nữa, quỳ xuống trước bọn họ mà cầu xin, vứt bỏ hết thảy
quyền lực danh vọng, cái gì gọi là lòng tự tôn cao ngút trời, niềm kiêu
hãnh bóng loáng như châu sa đều không bằng một tình yêu vừa mới chớm nảy e ấp đã bị người ta dẫm đạp.
Quản Gia Authour nhanh chóng quỵ người xuống vươn tay đỡ lấy cô gái trên tay Thiên Sinh , mạnh giọng lớn tiếng " Jun, còn không mau cứu người "
" Mang cô ấy vào phòng của tôi, nhanh lên " Kéo hai cô hầu gần đó lại
giúp ông quản gia, Jun nóng vội lên tiếng. Nhìn sơ qua cũng đủ biết cô
gái này bị bắn nhưng để cho máu chảy nhiều quá mức không cầm lại được
như vậy thì là qua tim rồi còn gì. Cứu sống ư? chuyện này đâu có khả
năng.
Sau khi Khương Đường được mọi người mang đi vào bên trong, Thiên Sinh cũng vô thức mà chật vật
bước theo sau nhưng bất ngờ cánh tay bị Hoắc Kiến Trương bên cạnh giữ
chặt lấy kéo lại trước mặt mình, cậu gằn hỏi " Đã có chuyện gì xảy ra? "