Bá Đạo Mèo Hoang Yêu Ta, Meo~!
Không biết bởi vì mèo thật sự thích ngủ hay do mèo trắng sáng dậy sớm, tóm lại sau khi ăn uống no đủ Kẹo Bông Gòn lại ngủ tiếp.
Mà thường ngày chỉ có một con mèo là Ô Ngọc ngủ ở ổ mèo lớn, hiện tại có
thêm một thân hình nho nhỏ khác, mèo con có bộ lông trắng muốt như bông
tuyết đầu đông, bụng nhỏ mềm mại do hô hấp mà phập phồng thong thả.
So với kích thích của dọn sạch quái dị thì một màn này quả thật nhàm chán, nhưng Ô Ngọc lại cố tình ngốc như vậy nhìn nửa ngày, đáy lòng không
sinh ra một chút không kiên nhẫn.
Nó nằm phía sau Kẹo Bông Gòn, bụng sáp tới gần lưng Kẹo Bông Gòn.
Chắc vì hình thể khác biệt, động tác của Ô Ngọc hiện tại giống như bao toàn
bộ mèo trắng vào trong ngực, chúng nó ôm ấp vô cùng phù hợp, giống như
là một nửa kia trời sinh.
Đột nhiên, Ô Ngọc cúi đầu, hơi thở ấm áp phả lên lông Kẹo Bông Gòn.
Đến gần, mèo đen thậm chí có thể ngửi được mùi hương độc nhất trên người
mèo trắng, không thể nói là mùi gì nhưng rất dễ ngửi rất ngon miệng, so
bất kỳ đồ ăn nào đều thơm hơn.
Khi cái mũi của Ô Ngọc sắp đụng tới cái tai của mèo trắng
"Ô Ngọc, mi mang mèo trắng về là tính --"
Lúc đầu Kiều Thủy Mạnh quan sát hai con mèo trong chốc lát, thấy không có
chuyện gì liền lên thư phòng ở tầng hai lấy điện thoại.
Dù sao trên vòng cổ của mèo trắng có số điện thoại.
Kết quả vừa mới xuống dưới liền nhìn thấy hai con mèo ngủ cùng một cái ổ
mèo, mà động tác của mèo đen như muốn liếm mèo trắng người ta.
"~"
Ánh mắt hài hước quanh quẩn trên đỉnh đầu, thân thể Ô Ngọc cứng đờ.
Rõ ràng hành động mèo liếm lông cho nhau là hết sức bình thường nhưng chuyện này đặt trên người nó thì là không bình thường.
Ô Ngọc tự nhiên có cảm thấy xấu hổ vì bị bắt gặp chuyện xấu, cái đuôi cuốn lên.
Một người một mèo nhìn nhau, yên lặng hai giây.
Người yên lặng là vì cố ý chế giễu, ánh mắt đầy thú vị.
Mèo yên tĩnh là không biết nên phản ứng như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Ô Ngọc đời tầm mắt trước, như không có việc gì mà nhảy ra khỏi ổ, quay đầu rời khỏi phòng khách lên tầng hai.
Kiều Thủy Mạnh ý vị thâm trường mà đi theo.
Một phút ngắn ngủi lên tầng hai, nhưng hắn cảm thấy đáng giá!
Thư phòng.
Tứ chi Ô Ngọc hơi dùng lực, thoải mái mà nhảy lên bàn làm việc của người
đàn ông, ngồi xuống xong thì người đàn ông cũng kéo ghế ra ngồi xuống.
"Muốn đưa nó đưa trở về sao?" Kiều Thủy Mạnh hỏi.
Ô Ngọc vươn móng vuốt, chỉ chỉ điện thoại của anh ta.
"Muốn gọi điện trước?"
"Meo." Tiếng kêu của Ô Ngọc trầm thấp uy nghiêm, không mềm mại như mèo trắng.
Kiều Thủy Mạnh mở điện thoại ra, gọi dãy số vừa gọi qua, thuận tiện ấn loa.
"Tút tút tút. Số điện thoại bạn gọi không ở khu phục vụ, vui lòng gọi lại sau."
Kiều Thủy Mạnh lại gọi vài lần, đầu bên kia điện thoại vẫn như cũ không được.
Anh ta nhướng mày: "Thật ra ta vẫn luôn cảm thấy cái số điện thoại này có
hơi quen. Lúc lên lầu thì nhớ ra đây là số điện thoại của Lục thần."
"Meo?"
Ô Ngọc không rõ Kiều Thủy Mạnh nói có đúng hay không, bởi vì nó không biết Sen lâm thời của mèo trắng tên là gì.
Kiều Thủy Mạnh liếc mắt một cái là nhìn ra nghi hoặc của mèo đen, hắn giải
thích: "Người mới nhậm chức, tên là Lục Tục Sinh, trên tư liệu hắn có
viết phương thức liên hệ chính là số điện thoại này."
Tuy Ô Ngọc
miễn cưỡng xem như một người của Cục Điều Đặc Điều, nhưng nó luôn ở bên
ngoài, đối với việc phát sinh trong cục thì không biết mấy.
Kiều
Thủy Mạnh tiếp tục nói: "Hơn nữa tất cả mọi người trong cục đều biết Lục thần nuôi mèo trắng, bảo bối không thấy, mất một lúc tìm từng tầng một, sau đó mèo trắng còn bị Cảnh Vi Dao coi trọng liền trình diễn tiết mục
hai người tranh một mèo."
"Mèo bị tranh chính là con đó ở dưới lầu." Kiều Thủy Mạnh trêu đùa: "Vợ mi còn rất được chào đón a."
Vợ, vợ mi?!
- - Ô Ngọc biết cái từ "vợ" này, là xưng hô mà giống đực nhân loại gọi giống cái của mình, cũng là phối ngẫu.
Thần sắc mèo đen lạnh nhạt, nhìn qua như không dao động.
Chỉ vỗ người đàn ông một cái, là bảo hắn nhanh nói chính sự.
Nhưng Kiều Thủy Mạnh tinh mắt nhìn mèo đen không sót giây nào lúc bản thân
nói ra ba chữ "vợ mi" kia thì lỗ tai đột nhiên động đậy.
Hắn
không tiếng động cười hai tiếng, sau đó nháy mắt đứng đắn xuống dưới: "
Hôm qua Lục thần phải nhận cái nhiệm vụ rất khó giải quyết."
"Phía bắc khu hai của chúng ta có một cái chùa tên là chùa Kính Vân. Ba ngày
trước, ta đi kiểm tra ở đó thì 〔giá trị quái dị〕 đột nhiên tăng đột biến 13.35 điểm."
Lúc đầu Kiều Thủy Mạnh còn tưởng dụng cụ hỏng, sau lại thay đổi năm sáu cái máy kiểm tra vẫn lặp lại số 13.35 như cũ.
Nhưng trước đó có lưu trữ hồ sơ nhiệm vụ cao nhất của khu hai cục Điều Đặc thì giá trị quái dị cũng chỉ có 9.27 mà thôi.
"Số 13.35... Đã đánh vỡ giá trị cao nhất trong lịch sử khu hai, ta không
dám chậm trễ, trực tiếp báo cho cục trưởng. Cục trưởng phán đinh nhiệm
vụ lần này là cấp S, cũng chỉ định bộ chỉ huy cao cấp phái tổng chỉ huy
tới xử lý việc lần này."
"Tổng chỉ huy phái không ít tổ viên tổ
hành động có thực lực mạnh qua bên kia dò đường, nhưng toàn bộ đều mất
tích bao gồm Lục thần."
"Sau đó chúng ta lại phái ra nhóm thứ
hai, lần này tổng chỉ huy càng thêm cẩn thận, hắn cũng không để nhóm thứ hai trực tiếp vào trong chùa mà phong tỏa bên ngoài trước, nhưng kiêm
tra lần nữa thì dụng cụ đo được 〔giá trị quái dị〕 đã từ 13 trở về 0."
"Vì thế nhóm thứ hai được phép tiến vào trong chùa, bọn họ không mất tích
cũng không có gặp nguy hiểm, thuận lợi từ trong chùa ra, nhưng cuối cùng kết quả kiểm tra lại là: Không khác thường."
"Bên trong sạch sẽ, lại bình thường, nhưng nhân viên mất tích và số liệu dụng cụ đo được
đều là sự thật. Trước khi mi tới ta đang vội đến sứt đầu mẻ trán cũng là vì chuyện này."
Meo --
Cái này nghe như vô nghĩa mà kêu to, Kiều Thủy Mạnh lại nháy mắt lý giải được ý tứ của Ô Ngọc.
Mi muốn mang theo mèo trắng đi xem?
Mèo đen không mở miệng nhưng cái đuôi thon dài vung qua vung lại phía sau, hiển nhiên là ngầm thừa nhận lời người đàn ông nói.
Kiều Thủy Mạnh gật gật đầu, không có vấn đề nói: "Vừa lúc ngày mai có người
trong cục muốn đến đó, ta để hắn mang bọn mi theo. Việc gần đây quá
nhiều, đột nhiên một số lượng lớn người chơi trốn không về làm ta vội
sắp chết, không thể đi theo bọn mi."
Hắn hiện tại đã thói quen
đặt Ô Ngọc ở vị trí bình đẳng, giống như giao lưu với người, nói chuyện
cùng nó, nhận tình báo nhiệm vụ, phân công nhiệm vụ.
Nói thật, lần đầu tiên khi Kiều Thủy Mạnh bị cấp trên yêu cầu phân nhiệm vụ cho một con mèo, nội tâm muốn từ chối.
Ai muốn phân công việc cho con mèo, đầu óc có vấn đề sao?!
Nhưng bất đắc dĩ thái đọ của cấp trên rất kiên quyết, hắn chỉ có thể làm theo.
Ôm ý nghĩ "Nếu không thể từ chối, vậy trước phân một nhiệm vụ râu ria thử xem", hắn giảng qua nhiệm vụ cho mèo đen.
Lúc ấy Kiều Thủy Mạnh chỉ cảm thấy bản thân bị bệnh tâm thần.
Cũng may sau đó Ô Ngọc dùng sự thật chứng minh mỗi lần nó đều nghe hiểu
chính xác, bằng không nó cũng sẽ không làm nhiệm vụ đều hoàn hảo như
vậy.
Mèo đen có thể tự dọn sạch 〔quái dị〕, dù đặt ở trong trò chơi, cũng tuyệt đối là nhân vật người người tranh đoạt.
Thật không biết cục trưởng tìm bảo bối ở chỗ nào.
Năng lực thích ứng của con người quả nhiên rất mạnh, mới đầu Kiều Thủy Mạnh
còn bất đắc dĩ, rồi khiếp sợ -- ngọa tào -- thói quen.
Toàn bộ quá trình chuyển biến chỉ gần hai tháng.
"Meo meo."
Cảm ơn.
Mèo đen không lại ở lại, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bàn, nhanh như chớp liền không thấy bóng đâu.
Ô Ngọc mới vừa chạy xuống lâu, liền thấy Kẹo Bông Gòn vẫn đang ngái ngủ,
ngơ ngác mà ghé vào trong ổ, ánh mắt tan rã không biết đang nghĩ gì.
"Sao lại tỉnh?"
Nó nói chuyện với Kiều Thủy Mạnh cùng lắm có mười phút.
"Không biết." Kẹo Bông Gòn chậm rì rì nói: Cảm giác như gặp ác mộng.
"Ác mộng?" Ô Ngọc theo bản năng nghĩ tới con 〔quái dị〕 ký sinh ở trong não cậu bé kia.
Kẹo Bông Gòn suy tư rồi lắc đầu: "Không nhớ rõ, nhưng chắc không phải... Meoo ngao?"
Mèo đen chợt dí sát vào.
Đôi mắt xanh sâu thẳm kia dựng lên giống như hồ nước ẩn mình trong rừng sâu thần bí, vừa đẹp vừa sắc bén như lưỡi dao, có thể xuyên thủng sinh vật
có trí tuệ dễ như trơ bàn tay, nhìn thôi đã thấy sợ.
Mèo trắng
ngẩn ra, nó chỉ biết đây là con mèo ngoài lạnh trong nóng đã cứu mình
hai lần, là mèo tốt, sẽ không hại nó, cho nên không ý thức được đôi mắt
của mèo đen có bao nhiêu đặc biệt.
Chẳng qua là thấy mèo đen tiến sát xem nó, nó liền ngơ ngác tiếp, không chớp mắt, thoạt nhìn ngốc chết đi được.
Ô Ngọc nhìn chằm chằm đầu nhỏ của mèo trắng nửa ngày, xác nhận bên trong có thứ gì kỳ quái mới yên lòng.
Kết quả vừa cúi đầu liền thấy mèo trắng đang nhìn chằm chằm mình.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Kẹo Bông Gòn nghiêng đầu: "Rõ ràng là ngài nhìn ta trước."
Ô Ngọc cạn lời: "Nhìn xem ngươi có bị thứ gì ký sinh không."
"A, hóa ra là thế sao?" Mèo trắng nháy mắt hiểu ra.
Ô Ngọc bất đắc dĩ, nó vừa định lùi về phía sau thì lại đột nhiên ý thức
được khoảng cách hiện tại của mình với mèo trắng quá gần nhau.
Gần đến mức nó có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở của mèo trắng, thậm chí chỉ cần hơi tiến lên một chút nữa thôi là có thể đụng tới chóp mũi
trắng hồng sạch sẽ của đối phương.
"Mèo đen tên sinh -- Ô Ngọc."
Kẹo Bông Gòn hiểu ra, mới hậu tri hậu giác mà khẩn trương nói: "Cái thứ
kỳ quái đồ vật là chỉ cái kia là gì? Ta có bị ừm... Ký sinh hay không
a?"
"Không." Ô Ngọc trả lời xong, sau đó thân thể vô cùng tự nhiên mà lùi lại, trở về khoảng cách bình thường.
"Ô Ngọc."
Đây là lần đầu tiên mèo trắng gọi tên của mình đi, trước đó toàn gọi là mèo đen tiên sinh, Đại Hắc tiên sinh.
Còn rất dễ nghe.
"Vậy là tốt rồi!" Kẹo Bông Gòn thở phào một cái.
Rõ ràng vấn đề về cái "Thứ kỳ quái" kia bản thân đã bỏ qua không trả lời, nhưng mèo trắng vẫn yên lòng.
Tựa như chỉ cần mình nói cái gì, nó liền tin cái đó.
Tâm thật là lớn.
Ô Ngọc nghĩ thầm hai câu, nhưng nhìn cặp mắt hai màu trong suốt như muốn sáng lên kia, cuối cùng vẫn nuốt lời nói xuống.
Bắt đầu nói chuyện mà mèo trắng hiện tại quan tâm nhất.
"Con người vừa rồi là đồng nghiệp của Sen lâm thời của ngươi. Hắn nói, Sen
lâm thời của ngươi nhận một nhiệm vụ sau đó mất tích -- cũng không phải
vứt bỏ ngươi."
Ô Ngọc cố ý tạm dừng, nói trọng điểm trong nửa câu sau, nhấn mạnh một chút.
Sau đó, khi Kẹo Bông Gòn nôn nóng muốn dò hỏi thình huống của Sen, lại tiếp tục mở miệng: "Nhiệm vụ hắn làm ở một ngôi chùa, ngày mai sẽ có con
người đón chúng ta qua nơi đó, ta mang ngươi đi tìm."
Kẹo Bông Gòn không nghĩ tới bản thân vừa ngủ một giấc ngắn, Ô Ngọc liền tìm ra nhiều tin tức hữu dụng như vậy.
Mèo trắng vô cùng cảm động, chỉ muốn đưa mọi thứ tốt nhất của mình cho mèo đen.
Nhưng hiện tại nó cái gì cũng không có Chỉ có thể vươn phấn đầu lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng liếm lên bộ lông đen.
Ô Ngọc không nghĩ tới mèo trắng sẽ làm như vậy, kích động đến mức lông ngắn trên người xù lên như hoa nở.
Mèo đen luôn lạnh nhạt kinh ngạc đến mức nói lắp: "Ngươi, ngươi ngươi làm gì vậy?!"
Kẹo Bông Gòn không hiểu mèo đen sao lại ngạc nhiên như vậy, nó tự nhiên
nói: "Ta muốn cảm ơn ngài, cho nên giúp ngài chải lông a."
"Ngươi còn liếm qua mèo khác sao?"
Kẹo Bông Gòn tuy cảm thấy sự chú ý của Ô Ngọc không đúng lắm, nhưng vẫn
thành thật trả lời: "Không có, chỉ là trước kia thấy Bánh Ngọt và Thiên
Long mỗi lần liếm cho nhau xong tâm trạng đều sẽ tốt hơn, cho nên ta
mới... Hóa ra không thể sao?"