Mộ Dung ngồi vắt chéo chân, tay quăng quả nho
vào miệng. Lúc này trong phòng chỉ có hắn và Mị Nhị nếu để ai đó nhìn
thấy Huyền Vương có bộ dạng như vậy nhất định sẽ hốt hoảng, còn các cô
nương sẽ vỡ mộng xuân.
“Chuyện ở đó giải quyết thế nào rồi?” Mộ Dung hỏi.
“Cũng sắp xong rồi, cung chủ ra mặt mọi chuyện đều ổn thỏa.” Mị Nhị đáp.
Đột nhiên Mộ Dung như nhớ ra vấn đề gì đó, hắn vội hỏi.
“Mị Nhị ngươi đã gửi tin báo lại tình hình ở nơi này hay chưa?”
“Vẫn chưa, buổi chiều tin tức mới được gửi đi.”
“Nhớ báo với Tiểu Huyền Huyền, thê tử của hắn bị người khác nhòm ngó rồi.”
Mị Nhị liếc nhìn Mộ Dung, y thản nhiên cười nhẹ.
“Có nhòm ngó cũng vô dụng.”
“Được được, các ngươi đều lợi hại, quản lão bà rất tốt, không ai dám động vào.”
Mộ Dung xua tay, bất giác trái tim nhỏ bé mong manh của hắn cảm thấy tổn
thương. Hắn thở dài, ai rồi cũng sẽ có đôi có cặp, về sau chỉ còn mình
hắn bơ vơ, thật nghiệt ngã.
Cùng lúc này, tại Thiên Vũ đại lục, Thánh Cung.
Trong một căn phòng bài trí xa hoa, một nữ nhân gương mặt xinh đẹp, trang
phục diễm lệ đang đùng đùng tức giận, bình hoa trên bàn bị bà ta không
chút lưu tình đập vỡ. Nữ nhân phất tay, một luồng linh lực đánh thẳng về phía nam tử đang quỳ trên mặt đất khiến khóe miệng của hắn tràn ra tia
máu, nhưng nam tử vẫn im lặng, tuyệt nhiên không lên tiếng.
“Vô Âm Cung, lại là Vô Âm Cung, bọn người này ba lần bảy lượt cản đường ta,
chết tiệt, lũ vô dụng các ngươi đã lâu như vậy cũng không tra ra được
tổng bộ của chúng.”
“Thánh chủ bớt giận, tiểu nhân sẽ ngay lập tức cho người đi điều tra, tiếp tục tìm kiếm.”
“Cút.” Nữ nhân hét lớn.
“Tiểu nhân cáo lui.”
Nam tử chậm rãi đứng dậy, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi phòng. Lúc này
trong gian phòng rộng lớn chỉ còn lại nữ nhân xinh đẹp kia, ánh mắt bà
ta đầy thù hận, oán độc nói.
“Lam Linh, cho dù ngươi có chết thì xác của ngươi ta cũng phải băm thây vạn đoạn.”
Sau đại hội so tài của Thiên Trung viện, tên tuổi Cố Ngữ Yên đều được mọi
người biết đến, thanh danh truyền xa vạn dặm trở thành nhân vật kỳ tài
ngàn năm hiếm gặp. Rất nhanh sau đó khắp nơi bắt đầu xuất hiện những câu chuyện kể về nàng, phần lớn đều có nội dung về kỳ tích, phế vật hóa
thiên tài. Có người còn tự sáng tác cho rằng nàng là thần thiên trên
trời vì phạm lỗi mà bị đày xuống trần gian chịu kiếp nạn bị xem là phế
vật hơn mười năm, sau đó nàng sẽ khôi phục lại tiên pháp để cứu giúp
chúng sinh khỏi tai ương.
Cố Ngữ Yên nghe tiểu thúc kể lại chuyện
mà thúc ấy nghe được vài người truyền tai nhau ngoài phố thì sặc cả nước trà, trí tưởng tượng của dân chúng cũng khoa trương quá rồi. Nhưng mà
chuyện nàng xuyên không đến đây so với chuyện thần tiên mắc đọa kia thì
còn khó tin tưởng hơn.
“Nha đầu, sắp tới sẽ có sứ thần nước Bắc Nguyên đến kinh thành, hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi, con…”
Nói tới đây tiểu thúc dùng quạt chỉ thẳng vào người nàng, thở dài nói tiếp.
“Nha đầu con bắt buộc phải tham gia.”
Cố Ngữ Yên lại lần nữa sặc nước trà.
“Tiểu thúc, tại sao?”
“Hoàng thượng đích thân hạ khẩu dụ, nghe nói là muốn sắc phong con làm gì đó, tiểu thúc cũng không biết.”
“Sắc phong???”
Sao nàng cảm thấy hai từ này có mùi nguy hiểm vậy. Cố Bắc Diệp vươn tay cốc đầu Cố Ngữ Yên, y nói.
“Nha đầu con giỏi lắm, đánh tam hoàng tử bị thương, hôn mê ba ngày ba đêm
mới tỉnh lại. Ta thấy hoàng thượng triệu con vào cung là muốn xử tội thì đúng hơn, có phụ mẫu nào mà không xót nhi tử chứ.”
Cố Ngữ Yên xoa đầu, nàng tặc lưỡi nói.
“Cái đó thì chưa chắc, hoàng thất vô tình.”
“Con còn nói nữa, gan thật lớn.” Cố Bắc Diệp lại vươn tay cốc đầu Cố Ngữ Yên thêm lần nữa nhưng nàng đã tránh được.
“Ai da tiểu thúc, lá gan của con rất lớn, từ xưa đến nay đều vậy.”
“À đúng rồi, chuyện hơn hàng trăm ma thú với nhóm người đột nhiên xuất
hiện trong lần giao chiến trước, con vẫn chưa giải thích với tổ phụ và
bọn ta đâu.”
“À thì…chuyện đó.” Cố Ngữ Yên gãi đầu.
“Lần sau sẽ nói, con đi dạo phố đây.”
Cố Ngữ Yên nhanh như chớp rời khỏi Bạch Mai viện. Cố Bắc Diệp chỉ kịp gọi với theo
“Nha đầu…”
Thì nàng đã không còn thấy bóng dáng.
Cố Ngữ Yên và Tiểu Phượng cùng sánh bước dạo phố, một người bạch y thánh
khiết, thanh thuần thoát tục, mái tóc bạch kim buông dài, đầu cài trâm
ngọc, mười phần tiên khí, không nhiễm bụi trần, ưu nhã lại xinh đẹp. Một người hồng y tươi tắn, gương mặt trong sáng, rực rỡ, hoạt bát linh
động, là một mỹ nhân hoạt sắc sinh hương.
Hai người dạo phố cùng
nhau liền thú hút ánh nhìn của rất nhiều người qua lại, một số người
nhận ra Cố Ngữ Yên muốn tiến đến chào hỏi làm quen với mỹ nhân. Có điều
khi bắt gặp khí chất thoát tục, cùng phong thái lạnh nhạt của nàng thì
tất cả đều dừng bước, nàng mang đến cho bọn họ cảm giác thanh cao, không thuộc về trần thế. Bọn họ bất giác đều có chung một suy nghĩ, thật xinh đẹp, thật hoàn mỹ, bọn họ không nỡ tiến đến, không nỡ phá bỏ vẻ đẹp
tinh khiết đó.