Mộc Nhiên quay ngoắt đầu lại, trong màn đêm tối tăm nhưng trái tim
nàng bừng lên tia sáng hy vọng, người vừa xuất hiện là Cố Ngữ Yên.
-“Yên Yên.”
-“Suỵt.” – Cố Ngữ Yên giơ ngón tay lên miệng Mộc Nhiên khẽ suỵt một tiếng.
Mộc Nhiên hiểu ý, vặn âm lượng đến mức thấp nhất.
-“Yên Yên, dọa chết ta rồi.”
-“Ngươi mò đến đây làm gì?”
-“Lúc chiều nói qua, ta nghĩ ngươi sẽ đến, nên đến theo.”
-“Nhanh chóng trở về đi.” – Cố Ngữ Yên nghiêm giọng.
-“Nhưng…”
Sự chú ý của ta đã vả phải…, Mộc Nhiên trợn lớn mắt, miệng há hốc có thể
nhét cả một quả trứng vịt, kinh ngạc đến mức mắt không chớp nhìn chằm
chằm bóng dáng đứng sau lưng Cố Ngữ Yên.
-“Yên Yên…đằng sau…” – Mộc Nhiên giọng run run, gắng gượng trấn tĩnh bản thân nói ra vài từ.
Cố Ngữ Yên thở dài, lúc này từ phía sau nàng bóng dáng kia nghiêng đầu lộ ra ngươi mặt giết người không đền mạng, là Tiêu Huyền.
-“Huyền …” – Mộc Nhiên kinh ngạc, vừa định hét lớn liền bị Cố Ngữ Yên bịt chặt miệng.
Thật tình, Cố Ngữ Yên tin tưởng so với ma quỷ, âm hồn bất tán còn chưa rõ
ràng ở khu vực phía Tây này thì Mộc Nhiên mới là nhân vật nguy hiểm
nhất.
-“Yên Yên, ngươi…ngươi, ngươi và…Hờ, hờ uyên…Huyền Vương là là…là.”
-“Là..là, là..là như vậy đó.” – Cố Ngữ Yên líu lưỡi, liệu theo Mộc Nhiên.
-“Hai người…”
Mộc Nhiên đan hai bàn tay vào nhau, hai ngón trỏ để cao chạm chạm đầu ngón
tay. Cố Ngữ Yên nghiêng đầu nhìn Tiêu Huyền, hắn hướng nàng mỉm cười, nụ cười thân thiện hết mức.
-“Mộc Nhiên nơi này rất nguy hiểm, ngươi mau trở về đi. Còn có tối đêm nay ngươi chưa từng gặp ta, cũng chưa
từng gặp Huyền Vương.”
-“Được, được, ta về, ta ngay lập tức rời đi, hai ngươi cứ tiếp tục. Tối nay ta không gặp ai hết, không biết gì cả.”
-“Nhớ kỹ không được nói với bất kỳ ai, nếu không ta trở mặt với ngươi.”
-“Được, ta cam đoan không hé răng nửa lời.”
Mộc Nhiên quay người hướng phía bìa rừng mà rời đi, đi được một lát nàng
lại quay đầu nhìn về phía Cố Ngữ Yên và Huyền Vương đang đứng, trong
lòng cảm thán hai người khẩu vị thật đặc biệt, mặn mòi.
Cố Ngữ Yên thở dài, Tiêu Huyền vỗ vỗ vai nàng.
-“Yên tâm đi, Mộc Nhiên sẽ không sao đâu.”
-“Vừa nãy nếu ta không nhanh tay, nàng ấy đã bị phát hiện rồi.”
-“Có Mị Nhất theo bảo vệ, nàng ấy sẽ an toàn rời khỏi.”
Cố Ngữ Yên gật đầu, Mị Nhất bản lĩnh cao có y âm thầm bảo vệ Mộc Nhiên
chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì. Hiện tại người có vấn đề là nàng mới
đúng, mùi hôi thối ở nơi này thật khó ngửi, mũi nàng sắp hỏng đến nơi
rồi nhưng vẫn phải chịu đựng không thể dùng hương liệu.
Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên từng bước lặng lẽ tiến sâu vào bên trong. Đi được thêm
một đoạn thì phía sau hai người đột nhiên lạnh toát, tiếng bước chân sột soạt trên lá, lại có tiếng nước nhiễu tí tách…tí tách. Hai người đồng
loạt quay đầu ập vào mắt họ là hình ảnh khiếp đảm đến đáng sợ.
Từ
sau lưng hai người một quỷ nữ với mái tóc dài thườn thượt, làn da trắng
xác, toàn thân ướt sủng, từng bước đi của nó phát ra tiếng lẹp bẹp lẹp
bẹp. Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đứng lặng người, quỷ nữ càng lúc càng tiến gần. Quỷ nữ vừa xuất hiện, không có mắt, nơi đáng lý là hai tròng mắt
chỉ còn là hai hốc đen sâu hoáy, khuôn miệng bị rạch toát đến tận mang
tai, máu ứa ra nhiễu xuống từng giọt từng giọt.
Đến khi thứ kinh
dị kia lướt qua hai người thì mùi hôi thối càng trở nên nồng đậm. Cố Ngữ Yên có thể nhìn thấy những mảng thịt thối rửa đang phân hủy trên người
nữ quỷ. Khuôn mặt ả ta có vô số những lỗ hổng, bên trong lúc nhúc dòi bọ ngọ ngậy, lúc nữ quỷ lướt qua người Cố Ngữ Yên một còn dòi từ đỉnh đầu
nữ quỷ rơi xuống chân nàng.
Điều đáng sợ vẫn còn chưa dừng lại,
một bóng hình quỷ dị không biết từ khi nào xuất hiện trước mặt Tiêu
Huyền và Cố Ngữ Yên. Đó là nửa cơ thể người, nửa cơ thể đang lê lết chậm chạp tiến về phía trước, đoạn ruột dài kéo theo phía sau tạo thành
những vệt dài tanh tưởi. Nửa thân người trước mặt…chỉ có nửa đầu, lộ ra
bên trong là hộp sọ chứa hỗn hợp be bét não và máu. Nó lết về phía trước một đoạn, não lại rơi ra một phần, vết máu vương vãi.
Cảnh tượng
kinh dị trước mặt khiến Cố Ngữ Yên cảm thấy buồn nôn. Tiêu Huyền siết
chặt tay nàng. Cố Ngữ Yên nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nàng không
phải chưa từng nhìn thấy xác chết nhưng mà thể loại kinh dị này thì đúng là lần đầu gặp qua.
Cố Ngữ Yên nhìn hai bóng dáng ma quỷ trước mặt đang dần dần mờ ảo.
-“Đi theo thứ đó.” – Nàng nói khẽ.
Tiêu Huyền vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Ngữ Yên, hai người cứ như
vậy mà đi theo dấu vết ma quỷ, càng lúc càng tiến sâu vào bên trong Bích Lâm Sơn.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền ẩn mình trên một tán cây lớn,
bọn họ trông thấy hình ảnh ma quỷ kia đi đến gần một hang động thì biến
mất. Điều kì lạ ở đây đó chính là vòng lặp. Nữ quỷ và hồn ma nửa người
kia cứ liên tục đi một đoạn dài từ vị trí ban nãy Cố Ngữ Yên và Tiêu
Huyền trông thấy bọn chúng, rồi đến gần hang động thì biến mất. Chuyện
này cứ liên tục lặp đi lặp lại, như một buổi tập luyện catwalk.