Ngay khi Ôn Ngọc định ra tay xử lý nhị thẩm, những gì năm đó bà ta
từng làm với y, y sẽ đáp lễ, phế bỏ tu vi, ném vào Vực Vô Tận, nhưng khi này có một người đã làm y phải chú ý. Đó chính là biểu đệ của Ôn Ngọc
hắn, nhi tử của nhị thẩm và nhị thúc hắn. Hắn nhớ năm xưa chính là tên
này đã đẩy hắn vào phòng củi, còn cho người thả rắn độc vào bên trong,
những con rắn độc hung hăng, ba ngày trôi qua Ôn Ngọc không ăn, không
uống, trên tay chỉ cái vài khúc củi khô không ngừng chống chọi với lũ
rắn. Nếu khi đó Đại Trưởng Lão của gia tộc không kịp thời trở về thì hắn đã mất mạng rồi.
Ôn Ngọc thẳng tay phế đi đan điền của nhị thẩm
hắn, sau đó tiện tay quăng bà ta trên mặt đất, tiếp sau y hướng ánh mắt
lạnh lẽo nhìn sang biểu đệ, Triệu Đại Cường.
“Đừng, đừng biểu huynh, đừng qua đây, huynh đừng qua đây.”
Ôn Ngọc mỉm cười, nụ cười tựa như gió xuân nhưng trong mắt Triệu Đại Cường lại lạnh lẽo đến thấu xương. Cái kiểu biểu cảm như này, sao cứ cảm thấy hắn càng ngày càng nhiễm phong thái của chủ nhân, hưởng ké hào quang.
“Ngươi còn nhớ đến ta là biểu huynh của ngươi hay sao? Năm đó ngươi đẩy ta vào phòng củi, khi đó phụ mẫu ta vừa mới mất, còn ta chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, ngươi có từng nghĩ đến ta chính là biểu huynh của ngươi. Khi
ngươi cùng mẫu thân của ngươi đẩy ra vào Vực Vô Tận, có nghĩ đến ta là
biểu ca của ngươi.”
Càng nói Ôn Ngọc lại càng tiến đến gần Triệu Đại Cường, hắn không ngừng lùi về sau, xua tay lắc đầu.
“Không, không phải ta, không liên quan đến ta, ta…ta chỉ là làm theo lời của mẫu thân, ta không biết gì cả, không cố ý.”
Ngay lúc này Triệu Đại Cường đột nhiên lao thẳng về phía nhị thẩm đang nằm
vô lực trên mặt đất, bà ta đang trải qua cơn đau khi bị phế bỏ đan điền. Triệu Đại Cường chạy đến, hai tay bóp lấy cổ của người mà hắn gọi là
mẫu thân.
“Tất cả là tại bà ta, bà ta bảo ta làm như vậy với
ngươi, ngươi có thể tha cho ta không, biểu huynh, ta…ta sẽ chết bà ta để tạ tội, có được không? Xin huynh hãy tha cho ta.”
Nhị thẩm nghe thấy lời của nhi tử mà bà ta dốc lòng yêu thương
thì tức đến hộc máu bất tỉnh. Ôn Ngọc thật sự không nghe nổi được lời
của tên súc sinh Triệu Đại Cường nữa, y mạnh chân cho hắn một đạp, đạp
phế đi một chân của hắn, sau đó lại lần nữa đạp xuống, chân còn lại của
hắn xương đều vỡ nát. Ngay lúc Ôn Ngọc muốn đạp nát thêm hai cánh tay
của Triệu Đại Cường thì đột nhiên từ bên ngoài một nguồn linh lực nồng
đậm, trực tiếp tấn công thẳng về phía Ôn Ngọc, y không kịp né tránh chỉ
đành vận linh lực nhanh chóng tạo nên một màn chắn, nhưng công kích kia
đã đánh vỡ khiên chắn của Ôn Ngọc, đánh mạnh y lùi về sau, khóe miệng
tràn ra tia máu, cả miệng đều là mùi máu nồng đậm. Đây chính là tu vi
Thiên Phủ đỉnh phong, nói không chừng đã đột phá Thánh Giả. Một giọng
nói già nua truyền vào sảnh đường.
“ To gan, chỉ bằng ngươi mà cũng dám náo loạn Triệu phủ, tìm chết.”
Người vừa lên tiếng chính là Tam Trưởng Lão của Triệu gia, Triệu gia có ba
trưởng lão, lần lượt là Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão và Tam Trưởng
Lão. Năm đó Nhị Trưởng Lão cùng phụ thân của Ôn Ngọc đi ra bên ngoài
Trấn Ngô Đồng, dẫn theo một vài con cháu trong gia tộc có thiên phú, bái nhập các tông môn nâng cao thực lực, không ngờ trên đường về lại rơi
vào bẫy của Tam Trưởng Lão và nhị thúc, Nhị Trưởng Lão vì bảo vệ gia chủ mà bị đánh trọng thương, về sau không thể tu luyện, tu vi cũng dần dần
suy yếu, rồi bị hạ độc mất đi thính giác lẫn thị giác. Phụ thân của Ôn
Ngọc rơi vào hôn mê, nhị thúc của hắn đã nhân cơ hội này mà hạ độc thủ
khiến phụ thân hắn vĩnh viễn ra đi, mà mẫu thân cũng vì biết được hành
động thâm độc này mà bị Tam Trưởng Lão và nhị thúc diệt khẩu. Chỉ còn
lại mình hắn may mắn có Đại Trưởng Lão bảo vệ nên mới có thể sống sót,
hơn nữa nếu cả nhà gia chủ đều chết thì chắc hẳn nhị thúc người luôn lăm le chiếc ghế gia chủ sẽ bị hiềm nghi lớn. Nhưng Đại Trưởng Lão cũng
không thể lúc nào cũng bảo vệ y, ông đã cứu y một lần từ trong phòng củi nhưng sau đó cũng không thể bảo vệ y được nữa, đành trơ mắt nhìn y trơi vào Vực Vô Tận. Sau này y điều tra mới biết được, sau khi y rơi xuống
vực Đại Trưởng Lão trong lúc nhất thời thất thần đã bị Tam Trưởng Lão
đánh lén, tuy không mất mạng nhưng đã bị bắt, bị giam giữ trong nhà giam của Triệu phủ, còn bị xích lại bởi Xích Trấn Linh, nên không còn chút
linh lực nào để phản kháng. Ôn Ngọc hắn lần này không chỉ muốn báo thù,
mà còn muốn báo ơn Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão.
Ôn Ngọc khi
này lấy ra một thanh kiếm, thân kiếm có phần mỏng nhưng rất sắc bén,
toàn thân nó tỏa ra linh khí nồng đậm, chui kiếm được làm từ ngọc bảo vô cùng trân quý. Đây chính là vũ khí mà chủ nhân ban cho hắn, cũng chính
nó giúp y nâng cao thực lực cận chiến. Ôn Ngọc không nhiều lời, trực
tiếp lao về phía Tam Trưởng Lão, mũi kiến hướng thẳng về phía ông ta
không chút lưu tình.
“Hay lắm, hay lắm, chỉ là tên nhóc có chút
bản lĩnh lại dám công kích lão phu, hôm nay ta sẽ để ngươi đi gặp cha mẹ ngươi, cho cả nhà ba người các ngươi đoàn tụ.”
Tam Trưởng Lão
giao chiến với Ôn Ngọc qua hơn mười chiều, trong lòng thầm chấn kinh,
thực lực của đối phương quả thật không tầm thường, ở độ tuổi như hắn mà
có thể có thực lực ở trình độ này đúng là nhân tài hiếm có, nếu được bồi dưỡng tốt nhất định có thể trở thành nhân vật đỉnh phong. Ánh mắt ông
ta nhất thời liếc sang phía Triệu Đại Cường đang nằm bất tỉnh trên mặt
đất, hai chân bê bết máu, trong lòng thoáng qua tia suy nghĩ nếu ngày đó ông ta không chọn đứng về phía nhị gia, có phải bây giờ Triệu gia đã có thể hưng thịnh, còn có hậu bối xuất.
Nhưng trên đời không có
thuốc hối hận, càng không thể quay ngược quá khứ, nếu có thể thì chắc
chỉ có Sáng Thế Thần làm được, đâm lao thì phải theo lao, Ôn Ngọc hôm
nay nhất định phải chết.
Tam Trưởng Lão lúc này cũng không dám
khinh suất trước Ôn Ngọc, ông ta bèn thi triển toàn lực, nói cho cùng
thì vẫn là tu vi cách biệt, sau vài chiêu Ôn Ngọc đã rơi vào thế hạ
phong. Lúc này y lấy từ trong người ra một viên đan dược, theo chủ nhân
nói thì đây là Dược Linh đan, chủ nhân cũng hay gọi đây là Buff đan, có
thể nâng cao tu vi trong vòng hai canh giờ, tu vi luyện thể có thể tăng
liền chín cấp bậc, trực tiếp lên một cảnh giới, luyện khí có thể tăng
liền năm cấp, còn đối với người đã có tu vi như bọn họ có thể nâng hai
cảnh giới. Nhưng sau khi sử dụng thì tu vi cũng sẽ đi lùi một cảnh giới, đồng thời sau đó mười ngày linh lực đều hoàn toàn mất sạch. Nói trắng
ra thì là nếu không tận diệt được kẻ thù trong hai canh giờ thì bước
tiếp theo là viết di chúc, xác định ngày giỗ.