Tiếp tục trận tỷ thí, trên đài đấu vẫn diễn ra cảnh tượng hỗn loạn.
Các đệ tử Thánh Cung đối đầu và chiến đấu gay gắt để giành lấy cơ hội
được tiến vào Trấn Ải Biên. Cố Ngữ Yên và đồng đội của cô, Tiểu Hắc và
Hiện Y pha ke, vẫn duy trì phong độ nhàn hạ. Trong khi đó, Mị Tứ vẫn
đang loay hoay trong Thánh Điện.
Đột nhiên, có sự cố xảy ra trên
đài tỷ thí thu hút sự chú ý của mọi người, trận chiến cũng vì vậy mà
dừng lại đôi chút. Một đệ tử đã chết trên sân đấu. Các đệ tử nhanh chóng nhận thấy đây là cuộc đối đầu nguy hiểm và không có sự kiểm soát. Một
vài đệ tử hướng ánh mắt về phía Thánh Chủ và các trưởng lão, nhưng đáp
lại họ chỉ là những ánh mắt vô cảm.
Cố Ngữ Yên, Tiểu Hắc và Hiện Y trao đổi ánh mắt. Xem ra bọn họ không thể tiếp tục thảnh thơi được nữa, đã có người bắt đầu xông về phía này. Thật sự Tiểu Hắc cảm thấy khó
hiểu, rõ ràng biết là nguy hiểm, còn có khả năng đánh đổi bằng cả tính
mạng nhưng vẫn muốn đâm đầu vào ?
Tổ đội ba người Cố Ngữ Yên không tấn công vào yếu điểm của đối phương, chỉ công kích đẩy người khác ra
khỏi vòng tỷ thí. Xét về thực lực thì bọn họ quả thực có không có gánh
nặng lớn.
Hơn một canh giờ trôi qua, trên đài tỷ thí chỉ còn hơn
trăm người, những người còn trụ lại được trên đài đều là đệ tử có thực
lực. Hai tỷ muội Giang gia và Lam Khải vẫn đang tiếp tục chiến đấu,
nhưng cái tên Lam Khải quả thực hèn hạ, hắn đã không ít lần đem để tử
cùng chung đội ra làm bia đỡ đạn. Khi này Mộ Dung đánh một ánh nhìn đến
phía Trường Trạc. Hắn ngay lập tức hiểu ý, bắt đầu tung chiêu về phía
nhóm người Lâm Khải. Nhân tiện cũng đẩy không ít đệ tử về phía bọn họ,
một lúc sau đó đã có thể đẩy được Giang Thẩm Nguyệt xuống đài.
Hai canh giờ trôi qua, trên đài chỉ còn lại hơn hai mươi người, danh ngạch
tiến vào Trấn Ải biên là mười đệ tử. Như vậy chỉ cần loại bỏ mười người
nữa là được. Có điều khi này Cố Ngữ Yên lại gặp biến, từ sau lưng nàng
một chưởng lực hướng thẳng đến, đánh lén trắng trợn, chưởng này chỉ cần
đánh trúng, ngay lập tức liền có thể đẩy nàng xuống đài, hơn nữa còn gây ra nội thương. Nhưng chưởng lực còn chưa kịp đánh đến đã bị một chưởng
lực khác nhanh chóng đánh tan. Cố Ngữ Yên hướng mắt về phía người vừa ra tay, khí lực này không phải của Tiểu Hắc hay Mộ Dung, là một chưởng lực hệ Thủy thuần túy.
Người ra tay là một nữ tử với gương mặt thanh
tú, toàn thân mặc một bộ y phục xanh ngọc thêu hình sóng nước đơn giản,
nhưng mặt khác trên mái tóc của nàng ấy là một cây trâm ngọc giá trị
liên thành. Cố Ngữ Yên cảm thán, mỹ nhân giản dị, thật dịu mắt, y phục
đến khí chất đều như nước hồ thu.
Cố Ngữ Yên vương tay, linh lực
hình thành một thanh kiếm phóng thẳng về phía nữ tử, nàng ta nhất thời
không kịp phản ứng, chỉ nghĩ rằng không ngờ Yên Bạch Ngữ lại là kẻ hèn
hạ, vô ơn như thế. Có điều Cố Ngữ Yên cũng không thật sự nhắm vào nàng
ta, thanh kiếm nhanh chóng vụt qua Diệp Linh Lung, đánh thẳng vào nam tử đang hướng về tấm lưng của nàng, đánh hắn bật khỏi sàn đấu. Nhưng thanh kiếm linh lực tụ thành vẫn chưa biến mất mà biểu diễn một màn đổi hướng đẹp mắt, trực tiếp đánh đến kẻ khi nãy đánh lén Cố Ngữ Yên, cũng tiễn
hắn xuống khỏi đài. Mặc dù Cố Ngữ Yên nàng thật sự không cần đến hỗ trợ
của Diệp Linh Lung, nhưng mà thù hận rõ ràng, có ơn tất báo, việc này
xem như đáp lễ.
Trên sân tỷ thí chỉ còn lại mười bốn người, ngay
lập tức có người hướng đến phía Cố Ngữ Yên, người này là Thanh Lộ, đệ tử đứng hai trên bảng xếp hạng đệ tử của Thánh Cung. Việc có người đánh
chủ ý lên Cố Ngữ Yên cũng không phải chuyện lạ, dù sao trên lôi đài hiện tại Yên Bạch Ngữ chính là người có xếp hạng thấp nhất, chỉ đến hạng hai mươi hai, còn thấp hơn cả Tiểu Hắc. Nói đơn giản là do nàng lười, hơn
nữa nàng cảm thấy như vậy là đủ, dù sao đệ tử trong năm trong ba mươi
hạng đầu có thể được cung cấp tối đa tài nguyên, cũng không chịu nhiều
quản thúc, tự do. Đúng lúc có một đệ tử hạng hai mươi hai đến thách đấu
nên nàng liền nhận. Thật ra trong mắt nàng chỉ có hai loại thứ hạng, từ
ba mươi đến hạng hai và còn lại chính là hạng nhất. Cũng đã không ít lần nàng định ra tay với Hiện Y.
Thanh Lộ nhắm đến Yên Bạch Ngữ,
không chỉ vì thứ hạng của nàng mà còn vì nàng ta vốn có ý với Hiện Y.
Nhưng trong Thánh Cung, Hiện Y không thật sự gần gũi với nữ đệ tử nào.
Vậy mà lại luôn chủ động với Yên Bạch Ngữ, Thanh Lộ cũng vì vậy mà trong lòng đã sớm cảm thấy Yên Bạch Ngữ không thuận mắt.
Nàng ta nhanh chóng tấn công về phía Yên Bạch Ngữ, lưỡi kiếm
không hề lưu tình, hướng thẳng yết hầu của đối phương mà đâm tới. Cố Ngữ Yên không né tránh, trực tiếp phát động linh lực tạo thành lá chắn,
chắn trước đòn tấn công. Thanh Lộ vừa đột phát Thức Hải cảnh hậu kỳ,
trong giới trẻ ở Thiên Vũ đại lục, nàng ta luôn được xem là thiên chi
kiều nữ, là thiên tài tuyệt thế. Cả Thánh Cung này cũng không có ai
ngoài Thánh Tử có tu vi được như nàng ta, hơn nữa năm nay nàng ta chỉ
mới hơn hai mươi sáu tuổi, tương lai rộng mở. Thanh Lộ thầm khinh
thường, Yên Bạch Ngữ vậy mà muốn trực tiếp đỡ lại công kích của nàng,
thật sự là lấy trứng chọi đá.
Đúng ngay lúc mũi kiếm của Thanh Lộ
chuẩn bị chạm vào màn chắn linh lực của Yên Bạch Ngữ thì âm thanh vang
vọng của Trưởng Lão trọng tài vang lên.
“Trận đấu kết thúc, lập tức ngừng chiến.”
Lúc này trên sân đấu chỉ còn lại đúng mười đệ tử. Thanh Lộ có phần không
cam tâm, nàng ta cố tình không thu lại kiếm, dù sao mũi kiếm cũng đã gần sát, có chuyện xảy ra nàng ta sẽ nói là do bản thân không kịp thu lại
lực. Nhưng không ngờ khi mũi kiếm của nàng vừa chạm vào lá chắn liền
dừng lại, một luồng linh lực chạy dọc theo lưỡi kiếm khiến thanh kiếm bị vỡ vụn, nguồn linh lực đánh thẳng vào cổ tay Thanh Lộ làm phần xương ở
cổ tay của nàng ta bị gãy, cơn đau đột ngột kéo đến khiến nàng ta ngay
lập tức ngã quỵ.
Lúc này Hiện Y chậm rãi đi đến đứng bên cạnh Yên
Bạch Ngữ, Tiểu Hắc cũng nhanh chóng tiến đến bên cạnh. Điều này khiến
Thanh Lộ cho rằng, chính Hiện Y vừa ra tay giúp đỡ Yên Bạch Ngữ mà đả
thương nàng ta, Thanh Lộ nhất thời nước mắt lưng tròng, đôi môi cắn chặt đến nổi bật máu, bộ dạng uất ức.
Mười đệ tử tiến vào Trấn Ải biên ngoài bao gồm ba người nhóm Cố Ngữ Yên, thì còn có Lam Khải, Giang Thẩm Thục, Thanh Lộ và Diệp Linh Lung, còn có một phiếu bé ngoan cho Trường
Trạc, còn lại là hai đệ tử khác, lần lượt là Trung Kiệt và Liên Thành,
hai người này chính là đệ tử xếp hạng ba và bốn trên bảng xếp hạng, so
với cái tên đứng hạng chín như Lâm Khải thì đúng là lợi hại hơn nhiều.