Trong Vô Âm Cung, Mị Nhất, Nhị, Tam đang cùng lão nhân gia Cố Nguyên
đánh mạt chược, các vị thúc thúc của nàng liền được giao trọng trách vào bếp. Hơn bốn năm nay nán lại Vô Âm Cung bọn họ học được cũng không ít
trù nghệ, đặc biệt là Nhị Thúc, gần trăm tuổi mới phát hiện ra bản thân
rất có thiên phú nấu nướng.
Cố Ngữ Yên ngồi bên cạnh Tiêu Huyền,
ngày mai chính là ngày thi đấu giữa các đệ tử Thánh Cung, để chọn ra
mười người đứng đầu tiến vào Trấn Ải Biên, đây chính là cơ hội mà nàng
chờ đợi bao lâu nay, manh mối duy nhất mà phụ thân nàng để lại.
Mấy năm nay Tiêu Huyền cũng không hề nhàn rỗi, thế lực của Vô Âm Cung đang
ngày càng lớn mạnh, báu vật họ đoạt được từ bọn người Thánh Cung cũng
không ít. Tuy nhiên những bảo vật mà người Thánh Cung bằng mọi thủ đoạn
nhất định tìm lấy được dùng vào việc gì thì vẫn còn là một ẩn số.
“Tiêu Huyền, chuyện ở Lam gia chàng dự tính như thế nào?” Cố Ngữ Yên nghiêng
đầu nhỏ hỏi, với năng lực hiện tại của Tiêu Huyền, muốn khai chiến với
Lam gia không phải là chuyện bất khả thi.
“Thời cơ chưa đến” Tiêu Huyền nhẹ giọng đáp.
“Yên nhi, nếu hiện tại khai chiến với Lam gia, chúng ta không chỉ phải đối
đầu với Lam gia mà còn có Giang gia, và cả Thánh Cung đằng sau. Ngụy
Liên hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta, nếu biết được Lam Tiêu
Huyền, con trai của Sinh Trường và Lam Linh thực chất không phải là một
ngốc tử, phế vật như bà ta mong muốn. Việc ưu tiên lớn nhất hiện tại là
tìm được phụ mẫu của nàng và phụ mẫu của ta, để biết rõ đầu đuôi chuyện
năm đó, rồi hẳn đưa ra đối sách.”
Cố Ngữ Yên cúi đầu không đáp,
nàng không hiểu tại sao bản thân gần đây luôn cảm thấy vô định, cứ như
đang trôi vào khoảng không mông lung, mọi phương hướng đều không rõ
ràng. Nhất là sau khi Tiểu Long chui ra khỏi vỏ trứng, nàng bắt đầu có
những giấc mơ, giấc mơ từ lúc nàng còn là một đứa trẻ trong cô nhi viện, lúc nàng xuyên không đến nơi này, lúc nàng ở Mạc Ly quốc, ở Cố phủ, còn có những hình ảnh mà đến chính bản thân nàng còn không biết về sự tồn
tại của chúng. Nàng thấy nàng và Tiêu Huyền ngồi tựa vào nhau dưới một
gốc cây đinh hương màu tím, nàng lại thấy có bốn nhân ảnh mơ hồ vui vẻ
chạy đến trước mặt nàng và Tiêu Huyền, bốn thân ảnh trẻ con, cất giọng
nói non nớt, gọi nàng là “mẫu thân”, gọi Tiêu Huyền là “phụ thân”. Nàng
còn nhìn thấy bản thân đang đứng trên một đỉnh núi thật cao, trên tay
cầm một vật gì đó, bên cạnh nàng lúc này là Tiểu Long và Tiểu Phượng.
“Yên nhi.”
Tiếng gọi của Tiêu Huyền làm Cố Ngữ Yên hồi thần.
“Yên nhi, dù có chuyện gì thì vẫn có ta ở bên cạnh nàng, nàng yên tâm, đừng
lo lắng như vậy nữa.” Tiêu Huyền vừa nói vừa dùng ngón tay thon dài chọc chọc ngay giữa trán Cố Ngữ Yên. Hành động này của y ngay lập tức làm Cố Ngữ Yên phồng má, bộ dạng này của nàng làm Tiêu Huyền cảm thấy Yên nhi
của hắn thật đáng yêu.
“Chàng yên tâm, trận chiến giữa các đệ tử
Thánh Cung ngày mai, ta nhất định sẽ thắng, lần này tiến vào Trấn Ải
Biên nhất định sẽ có thêm manh mối về phụ mẫu.”
Cố Ngữ Yên nghĩ một chút lại hỏi
“Huyền Huyền, gần đây ta ở trong Thánh Cung đã phát hiện được vài điều thú vị, Thánh Cung có rất nhiều mật đạo, phòng bí mật, ta đã để Hiện Y và
Trường Trạc âm thầm điều tra, phát hiện ở mỗi mật đạo đều nuôi dưỡng một hung thú. Còn có Hiện Y hắn vô tình nhìn thấy Ngụy Liên đi ra từ trong
một mật đạo được đặt ngay trong Thánh điện của Thánh Cung.”
“Nàng muốn xuống mật đạo điều tra?”
Cố Ngữ Yên đối với câu hỏi của Tiêu Huyền bèn gật đầu, mật đạo mà đích
thân Thánh Chủ Thánh Cung che dấu chắn hẳn phải có huyền cơ.
“Không được, chuyện này quá nguy hiểm.”
Thấy Tiêu Huyền phản đối, Cố Ngữ Yên đành bày ra vẻ mặt đáng thương mà nhìn
y, cổ đại hay hiện đại, đại lục nào thì chắc hẳn tuyệt chiêu làm nũng
đại pháp cũng là có hiệu quả đi.
“Không được.” Tiêu Huyền vẫn rất là nghị lực.
“Huyền Huyền, ta nhất định sẽ cẩn thận mà, cũng chỉ là xuống mật đạo xem một chút thôi.”
“Không được.”
Cố Ngữ Yên đương nhiên là không chịu thua, nàng bèn chủ động ôm cổ Tiêu Huyền, còn thơm lên má chàng một cái.
“Huyền Huyền.”
“Nàng có thể ngoan ngoãn đợi, để ta sắp xếp xong sẽ cùng nàng đi xuống mật đạo đó.”
Cố Ngữ Yên phồng má
“Huyền Huyền, chuyện xuống mật đạo cũng không quá nguy hiểm, chàng không cần
phải đi cùng ta, để chàng lẻn vào Thánh Điện còn nguy hiểm hơn.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả…chuyện của chàng là chuẩn bị tinh thần cùng ta đến Trấn Ải Biên, sắp xếp cẩn thận chuyện ở Lam phủ, còn mật đạo kia hãy để ta
xử lý, có Hiện Y canh gác, chàng yên tâm sẽ không có gì bất trắc đâu.”
Tiêu Huyền quả thật khuyên không nổi nàng nên cũng đành đồng ý, chuyện mật
đạo này cũng thật không quá nguy hiểm. Mong là sẽ không có chuyện gì,
hơn nữa hắn tin vào bản lĩnh của Yên nhi, nhất định không sao.
Sáng hôm sau, Đại Hội Tỷ Thí Thánh Cung
“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi.” Tiểu Hắc vào vai một tiểu đệ đệ đúng chuẩn bước đi bên cạnh Cố Ngữ Yên, hôm nay mục đích mà bọn họ đến đây chỉ có hai từ
“đánh” và “thắng”.
Phía bên kia Lam Khải cùng hai tỷ muội Giang gia đang đi lại phía Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc.
“Bạch Ngữ muội, hôm nay là trận tỷ thí quan trọng, mọi người đều biểu hiện hết sức, muội phải cẩn thận, chú ý an toàn.”
Cố Ngữ Yên đối với lời nói của Lam Khải thì gật đầu lấy lệ, nàng đã diễn
bộ mặt không nóng không lạnh, khách khí này với hắn suốt bốn năm, tên
này dù đã thành hôn với cả hai tỷ muội Giang gia thì vẫn không hề từ bỏ ý định muốn nạp thêm cả mỹ nữ Yên Bạch Ngữ vào phủ.
Cố Ngữ Yên nàng thật sự cảm thấy, Lam Khải hắn là một con ngựa giống. Huyền Huyền nhà
nàng vẫn là tốt nhất, vì nàng thủ thân như ngọc.