Cố Ngữ Yên từ từ mở mắt, Ngũ Hành Thiên
Pháp đã luyện thành, tu vi của nàng hiện tại đã sớm bước vào hàng cường
giả Thiên Phủ Cảnh hậu kỳ. Bốn năm rồi, suốt bốn năm qua nàng ngày ngày
mang theo tên gọi Yên Bạch Ngữ âm thầm ở trong Thánh Cung làm một đệ tử
nội môn không hơn không kém.
Thời gian bốn năm qua không hẳn có
thể gọi là bình yên, Lam gia và Giang gia liên hôn, thế lực trở nên lớn
mạnh hơn, chuyện mờ ám ở Thánh Cung ngày càng nhiều, càng lún sâu vào
lại càng nguy hiểm, nàng càng phải cảnh giác. Nơi này cá lớn nuốt cá bé
nên cũng không ít kẻ nhắm đến nàng mà gây khó dễ, không ngừng khiêu
chiến…Nhưng hết thảy những chuyện đó đối với nàng đều không đáng lo
ngại.
Nỗi lo ngại lớn nhất của Cố Ngữ Yên lúc này là sự bất lực từ chính bản thân nàng, đã bốn năm trôi qua nhưng nàng vẫn không tìm được
tung tích của phụ thân, mẫu thân. Nội tổ phụ và các vị thúc thúc vẫn
ngày này qua ngày khác nổ lực cùng bọn Mị Nhất, Mị Nhị tìm kiếm, dò la
thông tin. Tiêu Huyền vẫn mang trên mình cái danh bất tài phế vật của
Lam gia, bị người đời chê cười, khinh miệt.
“Chủ nhân”.
Tử
Thu cất tiếng gọi Cố Ngữ Yên, y biết chủ nhân của y là người kiên cường, bản lĩnh mạnh mẽ trước nay chưa từng khuất phục. Nhưng suy cho cùng
nàng vẫn là một cô nương, hắn vẫn cảm giác chủ nhân là một người tình
cảm.
Cố Ngữ Yên không quay đầu nhưng vẫn nhận ra giọng nói kia là của Tử Thu.
“Có chuyện gì?”
Tử Thu cung kính cúi đầu có chút ngập ngừng.
“Bẩm chủ nhân, Ôn Ngọc đã rời đi rồi.”
Cố Ngữ Yên nhẹ gật đầu, Ôn Ngọc có việc riêng của hắn, hắn cần xử lý nàng
liền cho hắn tự mình giải quyết. Từ lúc đặt chân đến Thiên Vũ đại lục
nàng đã sớm nhận ra tâm tình của Ôn Ngọc có phần kích động. Có lẽ đây
chính là lần hắn trở về cố hương đi.
“Ôn Ngọc có gửi lại lời nhắn không?”
“Bẩm chủ nhân, Ôn Ngọc chỉ nói hắn có việc cần xử lý phải đi đến phía Nam
Trấn Ngô Đồng. Thuộc hạ đã cho người điều tra qua, phía Nam Trấn Ngô
Đông vốn là một vùng ngoại thành, cũng không có gì nổi bật ngoài một gia tộc trấn giữ, bọn họ là một đại gia tộc Thuần Thú Sư, rất hiếm khi xuất đầu lộ diện ra bên ngoài. Tuy nhiên ở Thiên Vũ đại lục vẫn là có uy
danh.”
Cố Ngữ Yên chép miệng, nàng mong rằng đây sẽ không phải
loại tình tiết tiểu thuyết theo hướng đó, chính là cái hướng thiếu gia
hay thiếu chủ gì đó của gia tộc ẩn cư lạc trôi ra ngoài, xong lại được
nàng nhặt được, tất cả là cơ duyên do hào quang nữ chính. Hự hự, Cố Ngữ
Yên nàng không muốn spoil chính mình như vậy. Thật đau lòng.
Hôm
đó nàng lại tiếp tục dành hết thời gian cho việc tu luyện, không tu
luyện lại đâm đầu vào thực chiến, nhờ nâng cao tu vi mà Cửu Thiên Châu
của nàng cũng mở ra không gian lịch luyện, nơi này là một không gian bên trong không gian huyễn tưởng hay đúng hơn đối với Cố Ngữ Yên nó giống
chơi trò chơi thực tế ảo vượt ải, cứ vượt quá một cửa ai thì ải tiếp
theo lại trở nên khó khăn hơn. Theo lời của Trứng Gà thì tổng cộng có
tám ải, nhưng nàng chỉ đang ở ải thứ năm, đã dừng chân lại ải này hơn
một năm.
Cố Ngữ Yên vốn biến dục tốc bất đạt, nhưng có lẽ năm tháng ở Mạc
Ly quốc mọi chuyện diễn biến nhanh chóng, sức mạnh tiến triển không
ngừng. Hiện tại lại tâm không tĩnh.
Ôn Ngọc một thân y phục đen
tuyền, nón rộng vành che đi dung mạo thanh khiết, ôn nhuận như nước.
Trấn Ngô Đồng, Triệu gia hôm nay Ôn Ngọc ta trở lại, ta nhất định phải
đòi lại tất thảy, nỗi vũ nhục năm đó, hắn nhất định không bao giờ bỏ
qua.
“Ngươi là ai? Đến Triệu gia có việc gì?” Một tên gia đinh gác trước cửa lớn Triệu Phủ nhìn Ôn Ngọc, hống hách lên tiếng.
Dù sao Triệu gia bọn họ ở Trấn Ngô Đồng chính là danh môn có tiếng tắm lớn nhất, đến cả Thành Chủ nơi đây cũng phải nể mặt gia tộc họ ba phần. Đến cả một tên gia đinh cũng có thái độ “chó cậy gần nhà, gà cậy gần
chuồng.”
“Vào báo với Triệu Thiết, ta Triệu Kính đã trở lại.”
Triệu Kính, cái tên này của hắn suốt mấy năm nay đều không nhắc đến, từ lúc
đi theo chủ nhân, hắn đã không còn dùng đến cái tên này nữa.
Tên
gia đinh nghe thấy cái tên Triệu Kính thì gương mặt ngay lập tức kinh
ngạc, sau đó có phần biến sắc. Lúc hắn còn đang đánh giá nam tử trước
mặt thì từ bên trong phủ vang lên âm thanh nữ nhân đanh đá.
“Là kẻ nào không biết trời cao đất dày, lại dám giả mại đại thiếu gia Triệu gia.”
Ôn Ngọc nhìn thắng vào nữ nhân vừa xuất hiện, y còn tưởng là ai, hóa ra
lại là nhị thẩm, bây giờ chắc hẳn là đương kim chủ mẫu của Triệu gia đi.
“Giả mạo.”
“Ai ở Trấn Ngô Đồng mà không biết, đại thiếu gia Triệu Kính, cháu trai mệnh khổ của ta vì gặp nạn trên đường đã chết từ lâu.”
“Gặp nạn trên đường” Ôn Ngọc mỉm cười lặp lại bốn chữ vừa nghe được.
“Là thật sự gặp nạn trên đường hay là bị các người tính kế đẩy xuống vách vực Vô Tận.”