Lâm Mỹ dù đang đau đớn đến cùng cực, nàng ta vốn dĩ đã muốn ngất đi
nhưng khi nghe đến câu nói vừa thốt ra từ miệng của Lam Thừa thì sắc mặt đã tái xanh càng thêm thất sắc, như thể cắt không còn một giọt máu.
"Lão gia...xin người...tha...tha cho thiếp...thiếp...không...thiếp là bị...cưỡng...cưỡng ép.”
Lâm Mỹ yếu ớt gắng gượng nói lên từng tiếng một. Nghiêm Tú nhìn nàng ta với ánh mắt thâm độc. Bà ta quát lớn.
"Tiện nhân, ngươi lại muốn vu oan, vấy bẩn cho đích tử Lam gia.”
Đừng một chút sắc mặt Nghiêm Tú càng đanh lại.
“Một tiện nhân thân phận thấp hèn lại dám câu dẫn đích tử, gây loạn luân trong Lam phủ, tội đáng chết.”
Lâm Mỹ lúc này sức lực để nói cũng không còn, nàng ta hai mắt không ngừng rơi lệ, lắc đầu liên tục.
Lam Thừa không quan tâm đến diễn biến phát sinh xung quanh, một lần nữa quay sang nhìn Cố Ngữ Yên, lên tiếng.
“Yên tiểu thư, cô nương có cách giúp ta hay không?”
Cố Ngữ Yên trong lòng cười lạnh, đang nhờ giúp đỡ lại có thái độ bề trên
với nàng. Không sao nàng nhịn. Cố Ngữ Yên lên tiếng đáp lại Lam Thừa,
nàng vẫn duy trì giọng điệu không nóng không lạnh.
“Biện pháp đương nhiên là có.”
Lúc này cả bốn ánh mắt trong phòng đều hướng về phía nàng, Lâm Mỹ nhìn nàng với ánh mắt cầu xin, nàng ta cũng phần nào đoán được biện Pháp mà Cố
Ngữ Yên sắp nói ra là gì? Không, Lâm Mỹ nàng không muốn chết, thật không muốn chết.
Cố Ngữ Yên trong lòng nén một hơi thở dài, hỏi nàng có nhẫn tâm không? Đương nhiên là có, bàn tay nàng đã vấy không biết bao
nhiêu là máu, đã sớm bẩn từ lâu.
"Yên tiểu thư, cách của tiểu thư
có phải giống như...cách của Tô Đắc Kĩ ngày xưa, mổ bụng lấy thai.”
Nghiêm Tú cất giọng, điều đáng sợ ở đây là giọng nói của bà ta lại thập
phần điềm tĩnh, khiến người khác nghe thấy mà lạnh sống lưng.
Cố Ngữ Yên thoáng lắc đầu.
"Hài nhi trong bụng đã không còn, chỉ cần dùng thuốc trục bào thai kia ra là được, Lâm di nương chí ít còn có thể bảo toàn tính mạng.”
“Tính mạng của tiện nhân đó, giữ lại sẽ làm bẩn Lam Phủ này.” Lam Thừa tàn nhẫn nói.
Cố Ngữ Yên không nói gì, chỉ lấy ra một gói thuốc. Nghiêm Tú ngay lập tức
tiến tới, lấy gói thuốc trong tay nàng. Bấy giờ nàng cũng không còn nhã
hứng nán lại chỗ này nữa, bèn quay đầu ly khai khỏi gian phòng. Trước
lúc bước chân ra đến cửa, ánh mắt của nàng khẽ lượt qua Giang Thẩm Thục
còn đang nằm bất tỉnh trên chiếc giường gãy và Lam Khải. Lam Khải bắt
gặp ánh nhìn của Cố Ngữ Yên lại không dám nhìn thẳng đáp lại. Hắn nhất
định phải nghĩ cách, chiếm được nữ nhân trước mặt.
Cố Ngữ Yên đúng là rời khỏi phòng nhưng là không có rời đi, nàng quay lại vị trí yêu
thích, trên mái nhà, hội ngộ cùng Mộ Dung, Tiêu Huyền và Tiểu Hắc, lặng
lẽ quan sát tiếp tình hình đang diễn ra.
Nghiêm Tú một mạch đi tới đối diện với Lâm Mỹ đã bất tỉnh vì đau đớn. Nhưng cùng là phận nữ nhân
với nhau lại Hầu chung một phu, giữa hai người làm gì có thứ gọi là
thương tiếc. Nghiêm Tú hòa tan gói thuốc vào trong nước, thẳng tay đổ
vào miệng của Lâm Mỹ.
Bào thai đã chết trong bụng rất nhanh liền bị trục ra ngoài, theo dòng máu chảy ra giữa hai chân Lâm Mỹ là một cục máu lớn màu đỏ, còn
chưa thành hình. Lâm di nương khi này bị động mà tỉnh lại nhưng nàng ta
không khóc cũng không nói gì, bởi lẽ nàng biết, kết cục của bản thân
chính là cái chết, không lối thoát.
"Nghiệm Huyết Thạch.”
Lam Thừa trầm giọng phân phó, không mất bao nhiêu thời gian hạ nhân trong
phủ đã mang Nghiệm Huyết Thạch đến. Đợi đến khi hạ nhân lui xuống, Lam
Thừa cắt vào lòng bàn tay một đường, máu tươi nhỏ vào nghiệm thạch.
Nghiêm Tú cũng nhanh chóng lấy máu từ bào thai kia nhỏ vào ngay sau đó.
Kết quả đúng như những gì mọi người có mặt trong gian phòng dự đoán, Nghiệm Huyết Thạch không phát sáng, hài nhỉ kia không phải Huyết mạch của Lam
Thừa.
Lam Thừa lúc này vẫn giữ sắc mặt trấn tĩnh. Ông ta nghiêm nghị đầy sắc lạnh nhìn Lam Khải.
“Lam Khải.”
Nghe thấy tên của mình, Lam Khải liền hiểu ý phụ thân, nhưng máu của ông
Nghiệm Huyết Thạch không nhận thì máu của hắn có gì khác biệt chứ, trừ
phi...hắn không phải Huyết mạch của Lam gia. Suy nghĩ này làm Lam Khải
có chút chột dạ, hắn hướng ánh mắt nhìn mẫu thân. Nghiêm Tú nhìn thấy
ánh mắt của nhi tử thì trừng nhẹ, bà không cho phép hài tử của mình có
suy nghĩ đê hèn như vậy. Lam Khải vốn chính là đích tử Lam gia, không
sai.
“Lão gia, Khải nhỉ nhất định là bị rù quến, hãm hại, chuyện
này chỉ phát sinh ngoài ý, sự cố như vậy, làm sao Khải nhi có quan hệ
với đứa trẻ nghiệt chủng kia được.”
Nghiêm Tú cất tiếng, nhưng đáp lại bà chỉ là cái quét mắt lạnh toát của Lam Thừa. Lam Khải thấy tình
hình như vậy, hắn tự biết thời khắc này không thể làm trái ý phụ thân
liền nhanh chóng tiến tới, lấy máu nhỏ vào nghiệm thạch. Sau đó vẫn là
dùng máu của bào thai kia nhỏ vào, vẫn là không phát sáng.
Lam Thừa nhìn kết quả lại nhìn đến Lâm Mỹ đang nằm bất tỉnh động, hai mắt mở lớn, gương mặt không chút biểu cảm.
Ông ta tiến từng bước đến gần nàng ta.
"Lâm Mỹ, Lam phủ này đối đãi với ngươi tệ lắm sao? Ta đối với ngươi còn có gì chưa thỏa mãn. Tiện nhân.”
Hai chữ “tiện nhân” thốt ra là một cú đạp như trời giáng vào thân thể đã yếu ớt vô lực của Lâm Mỹ.
"Nói, nghiệt chủng này là của ai?”
Mộ Dung, Tiểu Hắc, Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền lặng lẽ quan sát, cuối cùng Cố Ngữ Yên như sực nhớ đến một chuyện. Nàng nhìn Tiêu Huyền hỏi.