Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc hiện tại là đệ tử trung kỳ của Thánh Cung, địa vị mà rất nhiều người mong muốn có được. Trường Trạc nói ra thì hắn
cũng thuộc tuýp người không được may mắn lắm. Cũng không hiểu tại sao
ông trời lại để hắn và chủ mẫu chạm mặt trên đài tỷ thí.
Cứ như
vậy mà hắn trở thành đệ tử ngoại môn, sơ kỳ mà thôi. Vấn đề ở đây là
nhiệm vụ của hắn không dừng lại ở mức sơ kỳ. Thế là vừa tiến vào nội môn Trường Trạc liền thách đấu ngay với một đệ tử trung kỳ khác, thứ hạng
của người này cũng không thấp, nhưng cũng không gọi là cao. Thánh Cung
có khoảng ba trăm đệ tử trung kỳ, người mà Trường Trạc thách đấu đứng
hạng một trăm.
Không cần nói cũng biết đương nhiên là Trường Trạc
dành chiến thắng rồi, không thắng thì thách làm gì? Hơn nữa…hắn mà không thắng có khi thật sự được cải trang thành một mỹ nhân nào đó gửi đến
thanh lâu, đáng sợ thật sự.
Và cũng nhờ Trường Trạc mà Cố Ngữ Yên
biết được thông tin, có thể thách đấu để thăng hạng nhanh hơn. Vậy nàng
liền một mạch thách đấu luôn đệ tử cao kỳ, nhanh nhanh một chút tiến vào Trấn Ải Biên.
Chiều hôm đó có một vị khách không mời mà đến gặp
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc. Cái người này cũng thật biết lựa thời điểm mà
đến, Cố Ngữ Yên đang chuẩn bị đồ nhắm rượu thì tên này lại xuất hiện, lỡ thiếu mồi thì nàng biết bắt đền ai bây giờ? Còn về phần rượu, chỉ có
thiếu chứ không có dư, ai bảo có tiểu hồ ly Tiểu Hắc ở đây chứ. Haizzz,
chết tiệt thật mà.
Hiện Y chép chép miệng, phe phẩy phiến quạt bày ra bộ dạng mắt sáng như sao nhìn đĩa gà nướng thơm phức bày trên bàn.
Ma trảo vừa vung tới liền bị Cố Ngữ Yên thẳng tay chặn lại, nàng chỉ
thiếu nước lôi luôn Cửu Thiên Kiếm ra mà sài.
“Đệ tử vừa tiến vào, sao lại không hiểu tôn ti trực tự?”
Nghe thấy lời Hiện Y nói Tiểu Hắc liền cau mày, hất hàm. Nó cảm thấy tên này hơi hơi có nét giống mình, thật khó chịu, nhưng không sao, nó vẫn cảm
thấy mình đẹp hơn, chính là mỹ hơn.
“Ngươi là kẻ nào, tới ăn ké còn lắm chuyện?”
Cố Ngữ Yên cảm thán, ngôn ngữ của Tiểu Hắc nhà nàng càng ngày càng… “hiện
đại hóa”. Còn có phải tha hóa hay không thì nàng không biết, xin phép
được vô can.
“Ta là ai?”
Hiện Y chỉ tay vào người mình, bày
ra điệu bộ kinh ngạc, hai người này vậy mà không biết hắn là ai sao? Cố
Ngữ Yên điệu bộ không lạnh không nhạt nói.
“Hiện Y, Thánh Tử của Thánh Cung, người đứng đầu bảng đệ tử cao kỳ.”
“Trừ lương.” Cố Ngữ Yên nhẹ nhàng thốt lên hai chữ.
“Ê ê khoan khoan, bình tĩnh.”
“Hửm.” Cố Ngữ Yên nhướng mày.
Hiện Y cười, chắc là đang cười đi.
“Chủ mẫu đại nhân đại lượng, ta ta đầu hàng.”
Nói đến đây hắn ngay lập tức cúi người hành lễ với Cố Ngữ Yên.
“Tứ Hộ Pháp Vô Âm Cung ra mắt chủ mẫu.”
Cố Ngữ Yên hài lòng gật đầu, chậc chậc phải nói là Tứ Đại Hộ Pháp của Vô
Âm Cung, thuộc hạ dưới trướng của Tiêu Huyền nhà nàng, giá trị nhan sắc
điều không phải hạng vừa. Làm việc như vậy cũng thật có tinh thần.
Tiểu Hắc nhìn Hiện Y mà cau mày, nó cảm thấy cái người trước mặt có đôi nét
giống với bản thân mình. Hic hic rõ ràng nó mới là đệ nhất mỹ nam quyến
rũ mà, đôi mắt hồ ly đầy mị lực, tại sao cái tên trước mặt cũng có loại
ánh mắt như vậy chứ?
“Vậy ngươi chính là Mị Tứ?” Tiểu Hắc cất
tiếng hỏi. Hiện Y liền gật gật đầu. Ba cái người kia lần lượt gọi là Mị
Nhất, Nhị, Tam, hắn không gọi là Mị Tứ thì còn gọi là cái gì nữa?
Cố Ngữ Yên ra hiệu với Hiện Y và Tiểu Hắc, cả ba người ngồi xuống bên bàn, biểu hiện thản nhiên cùng uống rượu hoa đào. Hiện tại đã đến giờ nghỉ
trưa của đệ tử Thánh Cung, người qua kẻ lại không ít. Còn lí do tại sao
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc lại thảnh thơi như vậy. Đó là…nàng và tiểu hồ ly
cúp học. Ngày đầu tiên trở thành đệ tử trung kì của Thánh Cung liền cúp
học, thực tế là do Cố Ngữ Yên tiến vào không gian huyễn tưởng quá lâu,
quá nhập tâm tu luyện mà quên mất thời gian. Còn về phần Tiểu Hắc thì
tiểu hồ ly cùng cả nhóm linh thú kế ước đều bị quả trứng kì lạ lần trước Cố Ngữ Yên nhận được bên biển thu hút, ngắm mãi không chán. Hơn nữa hôm qua, Tiểu Hắc còn trông thấy quả trứng kia động đậy. Chắc là…nó sắp nở
rồi, cũng không biết là loài linh thú gì??? Chẳng lẽ lại giống Tiểu
Phượng sao?
Ngày hôm qua trong không gian huyễn tưởng, trước quả
trứng…cũng chả biết là trứng chiên hay trứng luộc, còn về phần tác giả
thì tác giả đang thèm trứng gà nướng nha.
Tiểu Phượng đụ vai Tiểu Bạch.
“Bạch Khải Ái, muội nghĩ trong quả trứng kia là linh thú gì?”
“Trứng…chắc là một loại linh điểu nào đó?” Tiểu Bạch hồn nhiên đáp.
“Ta thấy nó sẽ là một con gà…trụi lông.” Tiểu Hắc nói, còn không quên che
miệng nhìn sang Tiểu Phượng cười. Kết quả là, tiểu hồ ly đột nhiên cảm
thấy lạnh sống lưng, hình như có một ánh mắt đầy sát khí đang nhìn nó…ét ô ét, tiểu hồ ly sợ hãi.