Sau một hồi gà bay chó sủa, bột mì, bột gạo, rau củ văng tứ tung khắp nơi, thì cái đũa bếp trên tay Mị Tam cũng thành công bay thẳng, ghim
vào búi tóc trên đầu Mị Nhị. Đánh dấu hồi kết của trận đấu nội viện khởi nguồn từ cái đùi gà. Mọi người nhìn nhau cười ầm lên, bọn họ cũng thật
là, chuyện nhỏ như vậy cũng có thể náo loạn đến mức này.
Mộ Dung lúc này mới đặt tay lên bụng, xoa xoa vài cái.
“Này này, các người có cảm thấy đói không? Chú Mộ công tử đào hoa anh tuấn
tiêu sái như ta cảm giác cái bụng đang biểu tình rồi.”
Mị Nhất
nhìn Mộ Dung, lại nhìn đến cây đũa bếp còn nằm trên đầu Mị Nhị thì tiện
tay lấy xuống giùm bằng hữu tốt, rồi quăng sang cho Mộ Dung.
“Đói rồi thì tự đi mà nấu, muốn ăn thì lăn vào bếp.”
“Ta…” Mộ Dung chỉ tay vào bản thân, bảo hắn đi nấu ăn sao?
“Ta ta cái gì? Ngươi ngươi cái gì?” Mị Nhất nhanh miệng đáp lại, còn không quên đẩy Mộ Dung thẳng vào hướng đi đến phòng bếp.
“Được, hôm nay lão tử sẽ trổ tài nấu nướng, cho các người mở rộng tầm mắt.” Nói xong Mộ Dung hùng hồn đi về phía nhà bếp.
Mọi người nhìn theo Mộ Dung, song sau đó lại nhìn nhau, bọn họ vẫn là đi chờ đồ ăn thôi.
“Nha đầu, chuyện tiến vào Thánh Cung đối với con thuận lợi chứ?” Đại thúc Cố Bắc Niệm cất tiếng hỏi.
Cố Ngữ Yên thoải mái gật đầu, nàng cũng không có gặp khó khăn gì.
“Nha đầu, vậy sau khi vào được Thánh Cung con có ý định gì đây?” Cố Bắc
Thành hỏi. Nhưng ông cũng không để Cố Ngữ Yên mở lời đáp thì đã lên
tiếng nói tiếp.
“Nha đầu Ngữ Yên, con cũng đừng nên sơ ý, đẩy bản thân vào thế nguy hiểm.”
Cố Ngữ Yên nhìn nhị thúc, bắt gặp ánh mắt lo lắng của ông trong lòng nàng
tựa hồ có một suối nước ấm chảy qua, nhị thúc của nàng là người kiệm
lời, ông ít khi nói ra mấy lời quan tâm như vậy. Nhưng nàng vẫn luôn
biết, nhị thúc đối với nàng và cả hai biểu ca đều có sự quan tâm của bậc trưởng bối dành cho hậu bối.
“Nhị thúc yên tâm, con nhất định sẽ cẩn thận.”
“Nha đầu, con tính làm gì tiếp theo? Mấy hôm nay dựa trên những gì điều tra
được, bọn ta đoán không lầm. mẫu thân của con, Mạn Nhược Vân vẫn là đang ở trong địa bàn của Thánh Cung đi, chỉ là không biết cụ thể đang ở nơi
nào, haizzz.
Cố Nguyên nói đến cuối câu thì không tự chủ được mà thở dài một hơi.
“Tổ phụ, trước hết con dự tính tiến vào nội môn Thánh Cung, sau đó nhanh
chóng trở thành đệ tử cao kỳ, con và mọi người sẽ cùng đến Tiên Thủy,
Trấn Ải biên để tìm kiếm tung tích của phụ thân.” Cố Ngữ Yên mạch lạc
nói, Cố Nguyên và các vị thúc thúc nhìn nàng rồi gật đầu.
“Thời gian ở Thánh Cung, tôn nữ sẽ cẩn trọng điều tra tung tích
của mẫu thân, mọi người đừng lo lắng cho con. Tôn nữ của mọi người rất
lợi hại đó, Cố Ngữ Yên con là người của Cố gia đỉnh đỉnh đại danh kia
mà.”
Mọi người đi đến phòng ăn, ngồi xuống bàn bắt đầu trò chuyện
trong lúc chờ đợi Mộ Dung trổ tài nấu nướng. Người ở đây ai cũng biết Mộ Dung sơn hào hải vị, món lạ, mỹ vị nhân gian hắn đều đi trải nghiệm
khắp nơi. Không biết lần này tên gợi đòn đó trổ tài sẽ làm ra được món
ăn như thế nào?
Nửa canh giờ sau, từng trong gian bếp mùi thơm đã
tỏa ra ngào ngạt. Tiểu Phượng, Tiểu Hành không nhịn được mà nuốt nước
bọt, thơm quá đi mất.
Mộ Dung bưng theo một cái nồi thật lớn, cái
nồi này có thể luộc được cả một con bò luôn đó. Hắn dùng linh lực đặt
cái nồi siêu to khổng lồ lên bàn ăn, rồi bắt đầu tuyệt kỹ múa lụa múc
cháo cho từng người một.
“Cháo???” Mị Nhất, Mị Nhị và Mị Tam đồng thanh.
Cả nhóm khế ước thú của Cố Ngữ Yên cũng nhìn Mộ Dung với ánh mắt ngơ ngác, ngờ nghệch, sao lại cho bọn nó ăn cháo, thanh đạm như vậy. Nè nè tụi nó thèm thịt.
Mộ Dung đối với phản ứng của mọi người thì thập phần bình tĩnh.
“Các người cứ ăn thử đi rồi biết, món cháo này rất đặc biệt, tốt cho sức khỏe, thanh đạm lại rất ngon đó, mỹ vị.”
Tiểu Hắc nhìn vào trong nồi cháo và bát cháo mình vừa được múc cho, nó chép miệng.
“Nhưng mà…vẫn là không có thịt.”
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh thấy vậy liền đút thẳng muỗng cháo trong tay vào miệng của Tiểu Hắc.
“Ăn đi, đừng nói nữa.”
Tiểu Hắc ấm ức nhìn Tiểu Bạch, khoan khoan, mùi vị này…ha ha thật ngon nha.
Mộ Dung nhìn biểu cảm biến hóa trên mặt Tiểu Hắc thì đắc ý nhìn về phía
mọi người, trịnh trọng giới thiệu.
“Đây là cháo thập toàn đại bổ
siêu cấp rau củ quả, bản công tử phải nghiên cứu rất lâu đó, còn có cho
thêm dược liệu giúp tinh thần thoải mái, sức khỏe dồi dào, căng tràn
sinh lực, khí thế tựa như rồng hổ…”
“Suỵt.”
Tập thể giơ tay
lên miệng, ra hiệu cho Mộ Dung ngừng thao thao bất tuyệt, cái tên này
cũng thật là không biết, nếu để hắn tiếp tục nói sẽ lòi ra công dụng gì
nữa? Ăn một bữa cháo thôi mà còn hơn dùng linh đan của Thái Thượng Lão
Quân trên trời.