Giang Thẩm Thục nhìn thấy hai cái tên kia thì ngay lập tức đứng hình, hóa đá năm giây. Giang Thẩm Nguyệt so với muội muội thì điềm tĩnh hơn
nhiều, nhưng không biểu hiện không có nghĩa là trong lòng nàng ta không
có biến động. Từ cổ chí kim đến nay người lên được đến tầng thứ tám cũng chỉ có bốn người, hiện tại Yên Hắc Ngữ chính là người thứ năm.
Về phần đỉnh tháp Khảo Hạch, ngoài Yên Bạch Ngữ ra thì chỉ có một người
khác đến được nơi đó mà thôi. Nhưng người đó chính là một truyền thuyết
của Thiên Vũ đại lục, của cả Thiên Tinh giới nay. Sự tồn tại của nhân
vật đó vẫn luôn là những thần thoại, tương truyền mà nói Tháp Khảo Hạch
mà Thánh Cung đang sử dụng, thậm chí là cả Thánh Cung cũng là do người
đó tạo nên, chủ nhân đầu tiên và cũng là chủ nhân duy nhất của Thiên
Tinh giới, Sáng Thế Thần.
“Ngươi…Yên…Yên Bạch Ngữ ngươi thật sự đã đến đỉnh Tháp Khảo Hạch sao?”
Cố Ngữ Yên nghe thấy câu hỏi của Giang Thẩm Thục thì chỉ nhướng mày, tên
nàng hiện rõ như vậy còn phải hỏi lại sao? Cho dù là tên giả thì cũng
không cần bất ngờ đến như thế chứ? Nàng như thế này…không đáng tin vậy
sao?
“Yên tiểu thư tuổi trẻ tài cao, năng lực hơn người, quả là
khiến người khác phải ngưỡng mộ.” Giang Thẩm Nguyệt nhu mì lên tiếng,
con ngươi di chuyển kín đáo về phía Lam Khải đang đứng.
Cố Ngữ Yên nhìn nàng ta mỉm cười.
“Đa tạ, Giang đại tiểu thư.”
Từ nãy đến giờ Lam Khải vẫn luôn chú mục Cố Ngữ Yên, ánh mắt chưa hề rời
đi. Nữ tử này càng ngày càng khiến hắn nảy sinh cảm giác thú vị, nàng ta không chỉ là luyện đan sư trẻ tuổi tài năng kinh tuyệt mà còn là một
nhân vật có năng lực không tầm thường. Thân phận của nữ nhân này, xem ra không đơn giản, càng thần bí thì hắn càng cảm thấy hứng thú, đúng vậy
chính là cảm giác hứng thú.
Giang Thẩm Thục lúc này mới chợt nhận
ra bản thân mình có phần biểu hiện thất thố, liền nhanh chóng cúi đầu e
thẹn, ánh mắt nàng dừng lại trên người Yên Hắc Ngữ. Nam nhân này, càng
ngày càng có mùi vị, Giang Thẩm Thục nàng muốn thì nhất định phải có
được.
Tiêu Hắc nhất thời cảm thấy ớn lạnh sống lưng, cái ánh mắt
thèm thuồng lại thêm gương mặt giả vờ e thẹn, nó khiến tiểu hồ ly…sợ hãi a. Cái này theo ngôn ngữ của chủ nhân thì gọi là gì nhỉ?...À à đúng
rồi, chính là biến thái đó.
“Yên tiểu thư, không biết trên đỉnh Tháp Khảo Hạch có thứ gì trên đó?” Giang Thẩm Thục bày ra điệu bộ tò mò hỏi.
“Không có gì đặt biệt, trống.” Cố Ngữ Yên nhàn nhạt đáp, điệu bộ hết sức thản nhiên.
“Vậy còn tầng thứ tám, Yên công…tử.” Giang Thẩm Thục vừa nói vừa cố gắng
nhướng người về phía Yên Hắc Ngữ, làm tiểu hồ ly mỹ nam phải nhích
người sang một bên tránh né.
“Ừm ừm, không có gì đặc biệt, là một biển dung nham, biển lửa.”
Cũng chính bởi cái biển lửa nóng rực đó, khiến tiểu hồ ly của chúng ta sợ
hãi bị cháy lông, nên quyết định dừng cuộc chơi tại đó, không đi tiếp
nữa, dù đã sắp chạm đến cột mốc trùm cuối của Tháp Khảo Hạch.
Lam
Khải sau đó mở lời ngỏ ý đưa tỷ đệ họ Yên đến một tửu lầu có tiếng để
dùng bữa nhưng…Cố Ngữ Yên không đồng ý, nàng dùng lý do thân thể mệt mỏi sau khi thông qua Tháp Khảo Hạch nên muốn về phủ nghỉ ngơi. Nhưng mà về phủ ở đây lại chính là về Lam phủ, nói chung là chạy trời không khỏi
nắng. Khoan, dừng lại khoảng chừng là hai giây, nàng đâu có ý định chạy
thật, nàng còn chưa làm xong việc đâu.
Về đến Lam phủ, hai tỷ đệ
họ Yên đi thẳng về phòng của Cố Ngữ Yên, chỉ gật đầu chào Lam Khải một
cái, hai tỷ muội Giang gia đã hồi Giang phủ trước. Lam Khải đứng lặng,
híp mắt nhìn theo bóng lưng của Yên Bạch Ngữ, càng nhìn càng có cảm giác thần bí dụ hoặc.
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc vừa tiến vào phòng liền
ngay lập tức chốt cửa, phải tiến vào không gian huyễn tưởng thôi, nàng
và Tiểu Hắc đều cần thư giãn. Cố Ngữ Yên vừa định hồ biến đi mất thì
ngoài cửa sổ có tiếng lạch cạch, nàng cẩn trọng tiến lại gần cửa, mở ra. Gương mặt của nam nhân áp sát, trợn mắt lè lưỡi. Cố Ngữ Yên mắt không
chớp, tâm tĩnh lặng, quay người đi lại bàn trà ngồi xuống.
Lam Tiêu Huyền trèo qua cửa sổ tiến vào trong phòng, gương mặt hiện lên nét thất vọng.
“Yên nhi, nàng không giật mình sao? Mà cho dù không giật mình thật sự thì cũng giả vờ cho ta vui không được sao?”
Cố Ngữ Yên nhướng mắt nhìn nam nhân đang làu bàu trước mặt.
“Á, giật mình quá.”
Giả trân, thật sự rất thật trân luôn, Tiêu Huyền nhìn biểu hiện của Cố Ngữ
Yên chỉ biết mỉm cười ngọt sủng, đây là nữ nhân của hắn, người mà hắn
nguyện một đời một kiếp một đôi, thậm chí là nhiều đời nhiều kiếp, chỉ
cần là nàng, hắn đều nguyện ý.
Tiêu Huyền cùng Cố Ngữ Yên tiến vào không gian huyễn tưởng, nơi đó chính là địa điểm thích hợp lại an toàn
để nàng có thể tu luyện và hắn cũng vậy, vì nơi nào có nàng thì hắn đều
cảm thấy thích hợp, đều cảm thấy hạnh phúc.