Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc còn đang nghiêng ngó, xem trong bếp có món gì
ngon hay không? Nàng còn muốn lấy đi ít bột ớt, phòng ngừa về sau có dịp lại có thể dùng. Đúng lúc này, một vòng tay từ phía sau xuất hiện ôm
choàng lấy Cố Ngữ Yên.
“Yên nhi, nhớ nàng quá đi mất.”
Cố Ngữ Yên đặt tay lên tay của Tiêu Huyền, vỗ nhẹ vài cái.
“Chàng đó, hiện tại chạy đến đây, không sợ bị phát hiện sao?”
Tiêu Huyền thở dài.
“Haizzz, Yên nhi, ta nhớ nàng quá đành phải mạo hiểm thôi.”
Hạ nhân khi này cũng bắt đầu mang dược liệu đến, Tiêu Huyền nhanh chóng
hôn Cố Ngữ Yên một cái rồi mới tránh đi. Tiểu Hắc lúc này chỉ đành thở
dài, tự nhiên trong lòng nó lại có chút nhung nhớ Bạch khả ái, chủ nhân
à, chủ nhân à, cơm thêm hôm nay, mùi vị không tệ.
Cố Ngữ Yên cầm dược liệu, trực tiếp giao cho Tiểu Hắc.
“Đệ đệ, giúp tỷ nấu thuốc cho Lam lão gia.”
Tiểu Hắc bất lực, nó là linh hồ đó, là thánh thú có được không? Làm sao mà
biết nấu thuốc chứ. Cố Ngữ Yên nháy mắt biểu thị, cứ nấu đại đi, muốn
trộn, muốn nấu thế nào cũng được, làm khoa trương vào. Tiểu Hắc nhanh
chóng hiểu ý của chủ nhân, nó bắt đầu khoa chân múa tay, cực kỳ điêu
luyện mà cân đo đong đếm dược liệu, hạ nhân của Lam phủ nhìn đến hoa cả
mắt. Tiểu Hắc động tác nhanh nhẹn, chọn dược liệu này, bỏ phần rễ lấy
phần lá, chọn dược liệu kia, bỏ phần ngọn lấy phần thân. Hạ nhân của Lam phủ muốn nhìn rõ, cũng không tài nào nhìn được.
Cố Ngữ Yên đứng
một bên quan sát gật gù, nàng thật sự muốn bật cười nhưng phải nhẫn
nhịn, Tiểu Hắc khoa trương quá rồi, đúng là mấy việc như thế này cứ giao cho tiểu hồ ly, nhất định không sai. Lúc thuốc đã nấu xong, nhân lúc
không ai để ý Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc phối hợp ăn ý, đánh tráo phần thuốc thành một loại nước ép cái này là nước ép nhỏ trộn cam, trộn táo, cho
thêm ít lá bạc hà, mùi vị như nào thì đến chính chủ Cố Ngữ Yên cũng
không biết.
Nàng đưa “thuốc” cho hạ nhân của Lam phủ, căn dặn bọn
họ mang đến cho Lam gia chủ uống. Còn bản thân và Tiểu Hắc thì quay lại
Lâm viện, ở trong gian phòng khi trước. Ngay lúc Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc
bước một chân ra khỏi phòng bếp thì lại nghe được tin tức, luyện dược sư đứng đầu Thiên Vũ đại lục đến.
Tiểu Hắc trong lòng nhất thời đánh rơi một nhịp, nó liếc mắt nhìn sang phía chủ nhân, ánh mắt hiện lên dòng chữ.
“Chủ nhân ơi, có toang hay không đây? Bại lộ a.”
Cố Ngữ Yên đáp lại bằng ánh mắt.
“Chuẩn bị tinh thần, có việc sẽ chạy.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc nhanh chóng đi đến gian phòng của Lam Thừa. Nghiêm
Tú và Lam Khải lúc này đang cung kính nhìn về lão nhân đang bắt mạch cho Lam gia chủ. Dù là đại gia tộc đứng đầu, hay môn phái đứng đầu thì đối
với luyện đan sư vẫn là tỏ ra cung kính, dù sao lúc sinh mạng bọn họ gặp nguy hiểm, đắc tội với luyện đan sư chỉ có con đường chết.
Nhưng
điều khiến mọi người ngạc nhiên, đó chính là khi vừa thấy Cố Ngữ Yên
xuất hiện, lão nhân luyện đan sư liền nhìn nàng, hai mắt sáng rực, hơn
nữa bày ra biểu cảm xúc động kịch liệt. Ông đến trước mặt Cố Ngữ Yên.
“Nha đầu, bao lâu nay con đã đi đâu? Hại lão nhân gia ta đi tìm con mãi.”
Nói đến đây ông quay đầu nhìn Tiểu Hắc.
“Thằng nhóc này, gần đây có quậy phá gì hay không?”
Cố Ngữ Yên ban đầu có chút hoang mang, nhưng nàng quyết định nắm lấy cơ hội.
“Con và đệ đệ ngoan du tứ phương, đi tìm dược liệu quý, người không phải
cũng không biết, mẫu thân và phụ thân rõ ràng đã có báo với người a.”
Lúc này Nghiêm Tú và Lam Khải được một phen hoảng hốt, hai tỷ đệ họ Yên có quan hệ với Vô đại sư sao? Chuyện này là…
“Vô đại sư, ngài và Yên tiểu thư, Yên công tử là có quen biết sao?” Lam Khải không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Vô đại sư vuốt vuốt chòm râu, tiện tay xoa đầu Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc.
“Hai đứa trẻ này đều gọi lão nhân gia ta là nghĩa tổ phụ.”
Ông nói đến đây lại mỉm cười, quay đầu nhìn Lam Thừa đang hôn mê.
“Có nha đầu này chữa trị thì Lam phu nhân và Lam công tử hai người có thể
yên tâm rồi. Nha đầu này nói về mặc luyện đan, chẩn bệnh thì thiên phú
hơn người.”
Nói xong Vô đại sư thản nhiên lôi kéo Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc ra ngoài.
“Lão nhân ta lâu ngày gặp lại nghĩa tôn nữ, nghĩa tôn tử, có chuyện muốn
nói, Lam phu nhân, Lam công tử, cáo từ, không cần tiễn.”
Vô đại sư ra hiệu cho Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc đi theo ông, ba người nhanh chóng
rời khỏi Lam phủ. Nghiêm Tú lúc này trong lòng nảy sinh lo lắng, Yên
Bạch Ngữ và Yên Hắc Ngữ không ngờ lại có quan hệ thân thiết với Vô đại
sư, vậy chuyện bà muốn đuổi hai tỷ đệ này đi, có phải sẽ bị Vô đại sư
ghi thù hay không?
Ngược lại với thái độ lo lắng của mẫu thân, Lam Khải rất phấn khởi, nếu Yên Bạch Ngữ là nghĩa tôn nữ của Vô đại sư,
chiếm được nàng hắn không chỉ có được một mỹ nhân kiều diễm động lòng
người, mà còn có thêm một tầng quan hệ với luyện đan sư đứng đầu đại lục Thiên Vũ.
Cố Ngữ Yên, Tiểu Hắc và lão nhân luyện đan đi đến một
tửu lâu lớn, đợi thức ăn, rượu thịt được mang lên, tiểu nhị lúc này đã
rời đi thì bọn họ mới bắt đầu nhìn đối phương với ánh mắt đánh giá, dò
xét.