Trong một đêm không trăng không sao, một nhóm hắc y nhân đột nhập phủ Tam hoàng tử. Trên thực tế thì có đến tận hai nhóm, Cố Ngữ Yên, bốn
huynh đệ nhà Cửu Thiên, Tiểu Phượng, Tiểu Hổ, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc đều có mặt, đương nhiên là không thể thiếu Tiêu Huyền, còn có hai nhân vật
đóng góp sức lực, phu thê tiểu thúc, Cố Bắc Diệp và Ngụy Lạc Anh.
“Này, này.”
Nhóm người đang lén lút nghe thấy tiếng gọi thì giật nảy mình, may mà khả
năng kìm nén của bọn họ tốt, nếu không nhịn được mà phát ra tiếng thì
ngay lập tức sẽ bại lộ. Ngụy Lạc Anh xoay đầu, nàng nhăn mày.
“Tổ phụ, sao người lại đến đây?”
Ngụy Vô Mục mỉm cười nhìn ông có vẻ vô tội, vô can, hoàn toàn trong sạch.
Ông liếc mắt về phía sau lưng mình. Lúc này mọi người cũng nghiêng đầu
nhìn về phía sau.
“Ừm, lão già ta là đến giám sát các con làm việc.” Cố Nguyên ra vẻ đạo mạo, nêu lên một lý do nghe qua thì cực kỳ chính đáng.
Ba lão già đã muốn hai trăm cái mùa xuân như các ông lại chạy đến nơi này
lén lút hóng chuyện, muốn ăn ké đám con cái, cháu chắt đi phóng hỏa. Nói ra thì có chút…mất mặt, nhưng mà có chuyện vui dù là lão nhân gia cũng
sẽ đi hóng.
Điểm danh quân số một chút, nguồn lực có tổng cộng
mười ba nhân vật. Cái này chia ra đi phóng hỏa, tính ra là còn dư đó.
Đúng lúc nhóm người đang âm thầm phân chia vị trí đốt phủ thì…tiếng gươm đao, linh lực tấn công đột nhiên vang lên. Nhóm người Cố Ngữ Yên nhìn
nhau, có biến có biến, phải đi hóng. Bọn họ nhanh chóng tản ra, hai ba
người cùng nhau nấp ở một vị trí kín đáo, phi thân lên nóc nhà, nấp
trong góc khuất, bụi cây, leo lên nhánh cây cao tít…bày ra 7749 tư thế
nhòm ngó, hóng hớt.
“Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi.” Tiểu Hành hai mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra trong phủ Tam hoàng tử.
“Đếm đếm đếm xem, có bao nhiêu hắc y nhân vậy?” Tiểu Nấm lên tiếng.
“Ai nhô, loạn như vậy làm sao mà đếm chứ, nhưng bên phía Tam hoàng tử, tựa hồ đông hơn nha.” Tiểu Hũ nói.
“Có bỏng ngô không?” Trứng Gà không hổ danh lão đại, buông một câu cực kỳ chất lượng.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nấp sau một bụi râm, gặp trời tối càng thích hợp ẩn thân. Nàng nâng tay, đẩy nhẹ hông của Tiêu Huyền.
“Chàng nói xem, thế lực nào nửa đêm lại công khai gây chiến trong Tam hoàng tử phủ vậy?”
“Dựa vào cách tấn công thì là ám vệ hoàng thất Mạc Ly.”
Cố Ngữ Yên rơi vào trầm mặc, hoàng thất hiện tại chỉ có Mạc Chi Thành và
Mạc Lục Diệp là hai thế lực đối đầu, chẳng lẽ đây là người của Mạc Chi
Thành, có gì đó không đúng lắm, Mạc Chi Thành không phải kẻ nóng vội,
thích gây hứng. Điều một lượng người công khai tấn công phủ Tam hoàng tử như vậy, phấn thắng căn bản là không có, còn gây náo loạn, khiến Mạc
Lục Diệp càng thêm phòng bị. Ngay lúc này trong đầu Cố Ngữ Yên đột nhiên xuất hiện một nhân vật.
“Hoàng hậu Vũ Nghi.” Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đồng thanh.
“Xem ra bà ta đã rơi vào cảnh cùng đường rồi.” Tiêu Huyền lên tiếng.
Cố Ngữ Yên nhất thời cau mày, vị trí Thái Hậu gần như đã nắm chắc trong
tay, Vũ Nghi căn bản chỉ cần ở hành cung tịnh dưỡng là được, cần gì phải cho người đến liều mạng với Mạc Lục Diệp? Chuyện này nhất định có ẩn
tình.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền bất giác nhìn nhau, cả hai người
đều đang có chung một suy nghĩ…chẳng lẽ…Mạc Chi Thành không phải nhi tử
thân sinh của hoàng hậu, cái này hơi cẩu huyết rồi đó, cơ mà khả năng
cao chính là như vậy. Vũ Nghi hiện tại, chắc hẳn là loạn trí rồi mới làm ra hành động này…như vậy cũng có thể Mạc Chi Thành đã biết thân phận
thật sự của mình.
Nhìn tình hình giao chiến hai bên hiện tại. Phần trăm thắng đã nghiêng hoàn toàn về phía Mạc Lục Diệp. Cố Ngữ Yên lúc
này cũng ra hiệu, mọi người bắt đầu tản ra hành động, dù sao cũng đã
loạn thành một đống, có loạn thêm cũng không sao. Tam đại tổ phụ nhanh
chóng đến thư phòng phóng hỏa, nhóm huynh đệ Cửu Thiên được phân phó đến phòng bếp, Tiểu Phượng, Tiểu Hổ, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc sẽ đến khố phòng,
theo lời dặn của Cố Ngữ Yên thì chính là gom đồ nhét túi trước, phóng
hỏa sau.
Ngụy Lạc Anh và Cố Bắc Diệp phụ trách phóng hỏa hậu viện, Cố Ngữ Yên và Huyền Vương sẽ đến kho củi.
Mạc Lục Diệp vừa đánh hạ xong một tên hắc y, hắn giận dữ tra hỏi, muốn biết kẻ nào lại to gan, dám để người nửa đêm đột nhập phủ Tam hoàng tử gây
náo loạn, còn muốn đoạt mạng của hắn. Đúng lúc này, khói lửa từ nhà kho
bắt đầu bốc lên, rất nhanh sau đó, các phòng viện trong phủ cũng phát
hỏa. Một vài hắc y nhân, lợi dụng tình thế đã trốn thoát đi. Mạc Lục
Diệp tức giận, nổi trận lôi đình, nhìn ngọn lửa đang cháy mỗi lúc một
lớn, hắn nhanh chóng hạ lệnh cho người đi dập lửa.
Ánh mắt trở nên cực kỳ hung tợn, hắn có thể nhìn ra bọn thích khách đến đêm nay là ám
vệ của hoàng thất Mạc Ly, chuyện này nhất định là do Mạc Chi Thành làm
ra.
“Mạc Chi Thành, không ngờ ngươi lại nóng lòng muốn chết như vậy.”
Cố Ngữ Yên và mọi người cũng không ngờ rằng, nhờ hành động đốt phủ của bọn họ mà kế sách của Mạc Lục Diệp được đẩy nhanh tiến độ, sóng gió ngày
một gần hơn. Nói đi cũng phải nói lại, hình như đây cũng không phải lần
đầu phủ Tam Hoàng tử bị cháy đâu.