Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 161: NHUỐM MÁU ĐẠI ĐIỆN BẮC NGUYÊN


trướctiếp

Năm đó hai tỷ muội ruột thịt Lương phi và Hoàng hậu Bắc Nguyên đồng thời tiến cung, hôn lễ của hoàng hậu và hoàng đế, cũng đồng thời tổ chức cùng lễ nạp phi. Hoàng hậu là người có dã tâm, mặc dù bà rất xinh đẹp sắc sảo nhưng hoàng thượng lại sớm có tình ý với Lương phi, say mê vẻ đẹp thuần khiết, hiền dịu nên đối với Lương phi thập phần sủng ái.

Lương phi chỉ đơn thuần là thiếu nữ tuổi trăng tròn theo đuổi tình yêu, hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn của người xung quanh, cũng không lường trước được bản thân sẽ gặp phải những rắc rối, thị phi gì, là một cô nương đơn thuần vô lo, vô nghĩ chìm đắm vào ái tình chống hậu cung ăn thịt người không nhả xương.

Lương phi hoài thai, những phi tần khác đương nhiên là đỏ mắt ghen tị, cũng có người cố tình hãm hại nhưng kế hoạch không thành, còn chịu cái kết thảm. Dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng đối với Lương phi, nếu hoàng tử Lương phi hạ sinh là nam hài thì đến chín phần sẽ được sắc phòng làm Thái tử. Lúc Lương phi mang long thai, người rất cẩn thận, luôn cảnh giác gần như chỉ tin tưởng trượng phu và tỷ tỷ. Nhưng đến cuối cùng thì chính vị tỷ tỷ mà bà tin tưởng lại đẩy bà vào còn đường băng huyết mà chết, nhận nhi tử của muội muội để nuôi dưỡng. Dù sau này hoàng hậu có mang long thai hay không thì ngôi vị Thái Hậu dường như đã nắm chắc trong lòng bàn tay.

Nữ nhân, dù ngồi ở ngôi vị cao quý nhất hậu cung, là mẫu nghi của Bắc Nguyên quốc thì Hoàng hậu lúc vừa tiến cung cũng chỉ là một thiếu nữ, lòng ganh ghét, đố kị, khát khao tình yêu mà không được đáp lại đã khiến bà trở nên độc ác, tàn nhẫn. Lâu dần, thì thứ Hoàng hậu theo đuổi không còn là tình yêu mà là quyền lực.

Bà nhận nuôi Kim Hạn, xem y như hài tử thân sinh mà nuôi dưỡng, đối đãi, cũng từng dốc lòng bồi dưỡng nhưng suy cho cùng thì Kim Hạn vẫn không phải nhi tử ruột thịt của bà, không thể sánh bằng cốt nhục của bà Ngũ hoàng tử Kim Triệu. Vì Ngũ hoàng tử, bà đã không ngần ngại ra lệnh cho người ám sát Kim Hạn, loại bỏ chướng ngại để nhi tử của bà tiến đến ngai vàng.

Hoàng hậu hiểu rõ, Thái tử đã biết hết tất cả mọi việc, nhưng bà vẫn tiếp tục ngã quỵ trên mặt đất, gương mặt đẫm lệ, lộ ra vẻ đau lòng, thương tâm. Còn Ngũ hoàng tử thì đang không ngừng an ủi, nhưng trong lòng Kim Triệu đang vui mừng như mở hội, hắn biết đêm nay Thái Hậu và Hoàng Thân Vương nhất định sẽ không tha cho Kim Hạn. Kim Hạn chết đi rồi, thì hắn lại gần ngai vàng thêm một bước. Hoàng Thân Vương và Thái Hậu mặc dù hai người trên đều ở cùng một chiến tuyến nhưng trong lòng thì không hẳn là vậy. Loại bỏ được Thái Tử, Kim Triệu chỉ cần âm thầm châm lửa, làm rạn nứt Thái Hậu và Hoàng Thân Vương. Và kết quả hắn sẽ là người cười cuối cùng.

“Giết nghịch tặc.” Thái Hậu hạ lệnh.

Quân lính lập tức xông lên bao vây Kim Hạn, nhưng ngay lúc này tất cả quân lính đều đồng loạt xoay người, hướng vũ khí về phía Thái Hậu, Hoàng Hậu và Ngũ hoàng tử đang đứng.

“Các người, các người tạo phản.” Thái Hậu quát lớn.

Kim Hạn bật cười.

“Tổ mẫu, bên trong mâu thuẫn, nội bộ lục đục thì sao có thể trung thành một lòng. Trong đại điện này có bao nhiêu quân lính nhận Ngũ đệ làm chủ, bao nhiêu binh lính nhận Hoàng Thân Vương làm chủ, bao nhiêu kẻ là tay sai của Hoàng hậu. Tổ mẫu có biết không?”

“Ngươi…ngươi.” Thái Hậu trừng mắt Hoàng hậu và Ngũ hoàng tử, song lại nhìn Kim Hạn đầy sát khí.



“Tổ mẫu đừng nóng giận, ta chỉ là cho bọn họ lợi lộc to lớn hơn mà thôi.”

Thế trận trong đại điện lúc này đang nghiêng về phía Thái tử thì bên ngoài Hoàng Thân Vương đột ngột dẫn binh xông thẳng vào đại điện. Mũi kiếm của ổng chĩa thẳng về phía Kim Hạn.

“Kim Hạn, ai cho ngươi lá gan làm phản?”

“Thân Vương, trong tay hắn có ngọc tỷ.” Thái Hậu nói nhỏ vào tai Hoàng Thân Vương.

Ánh mắt ông ta lúc này trở nên sắc lạnh, Kim Hạn có ngọc tỷ thật sự của Bắc Nguyên trong tay, hắn…nhất định phải chết.

Hai bên bắt đầu giao chiến, Hoàng Thân Vương đối đầu với Kim Hạn, may mà trong mật đạo ở Tuyết Trì hắn kiếm được đồ tốt, nếu không liền bị Hoàng Thân Vương làm gỏi luôn rồi. Tổ tiên Bắc Nguyên phù hộ, Kim Hạn lấy ra từ không gian một thanh kiếm được làm bằng ngọc tinh xảo xinh đẹp nhưng lại thập phần chắc chắn, ngọc không vỡ, quả là đồ tốt. Hai người giao chiến, Hoàng Thân Vương rất nhanh liền nhận ra điểm khác thường, thanh kiếm Kim Hạn đang sử dụng vậy mà lại là Thần Khí.

Lúc này trong đầu ông ta lóe lên một tia sáng.

“Bảo vật Bắc Nguyên, Nguyên Ngọc Kiếm.”

Kim Hạn lộ ra nụ cười, cái tên này trong lúc dầu sôi lửa bỏng có thể bớt cười được không? Giả vờ lạnh lùng, nghiêm nghị cho hợp với hoàn cảnh.

“Hoàng Thân Vương thật có mắt nhìn nha, vừa nhìn liền đoán ra bảo vật rồi.”

Hoàng Thân Vương nghe được lời khẳng định của Kim Hạn, sắc mặt ông ta bỗng chốc đanh lại, ánh mắt lạnh thấu xương trần ngập sát khí. Ngọc tỷ hay Nguyên Ngọc Kiếm, ông ta đều phải có được. Sau một canh giờ giao chiến thì thế trận tựa hồ không còn nghiêng về phía Kim Hạn nữa, binh lính phía hắn đã ngã xuống quá nửa, máu tươi bắt đầu lan rộng, nhuộm đỏ đại điện Bắc Nguyên.

trướctiếp