Cố Ngữ Yên đang nhâm nhi trà chiều, nàng vừa được Trứng Gà tặng một
buổi tập luyện từ sáng đến chiều, đầy đủ trọn bộ, từ linh lực đến sức
bền, không sót món nào. Nàng nhẹ nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng.
“Chàng đến rồi.”
Tiêu Huyền tự nhiên bước đến chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn từ trước, ngồi xuống uống ngụm trà.
“Lưu Đồng chết rồi…nên nói là bị giết mới đúng.”
Cố Ngữ Yên không tỏ vẻ ngạc nhiên với tin tức mà Huyền Vương vừa nói. Thái Tử Bắc Nguyên gặp nạn trên đường hồi quốc, thị vệ thân cận xả thân cứu
chủ. Kim Hạn sắp xếp “sự cố ngẫu nhiên” tại biên giới hai nước, ngựa đột nhiên phát điên kéo thẳng xe tông vào vách núi. Mặc dù nghe qua không
hợp lý lắm, nhưng kệ đi, đạt được mục đích mới là điều quan trọng. Có
điều hành động lần này của Kim Hạn nhất định sẽ khiến hoàng hậu Bắc
Nguyên không được vui, không biết có lật bài ngửa với nhau hay không?
“Lão hoàng đế xử lý chuyện của Mạc Lục Diệp và Mạc Tiên Sở như thế nào?”
“Mạc Lục Diệp gặp may, Vũ Quốc Hầu phủ bị hủy bên phía hoàng hậu mất đi
chống lưng nên thế lực suy giảm mạnh, công thêm việc hiện tại hoàng hậu
Vũ Nghi bị buộc phải đến hành cung tĩnh dưỡng nên bên phía Thái Tử gặp
bất lợi không nhỏ. Ngược lại thì phía Qúy Phi vui mừng mở cờ trong bụng, Mạc Lục Diệp đáng lẽ bị buộc rời khỏi kinh thành, đến Trạch Khắc Thành
xa xôi, hẻo lánh nhưng kết quả hiện tại thì vẫn ở lại kinh thành. Riêng
Mạc Tiên Sở thì vẫn bị cấm túc, qua năm sau sẽ gả đi hòa thân.”
“Hòa thân???”
“Thổ phỉ Hoành Châu.”
Cố Ngữ Yên gật đầu, Mạc Tiên Sở nếu thật sự bị đưa đến Hoành Châu, chắc
chắn không chịu đựng được quá một tháng. Hoành Châu vốn là một vùng đất
thuộc địa phân Mạc Ly quốc, tuy nhiên nơi này lại giống với một tiểu
quốc riêng biệt hơn, xem Mạc Ly là đại quốc, cúi đầu đi theo nhưng người Hoành Châu không phải loại hiền lành, gọi bọn họ là thổ phỉ cũng không
quá đáng, hung tợn, bạo ngược. Không biết Mạc Trạch Thiên suy nghĩ thế
nào nhưng đối với bọn người này lại nhân nhượng, không xuất binh thảo
phạt.
“Hoành Châu là quê của Thục Phi.” Tiêu Huyền tựa hồ nhìn thấu được suy nghĩ của Cố Ngữ Yên nên lên tiếng giải thích.
“Ồ, hóa ra là kiêng kị nhị hoàng tử.”
Tiêu Huyền nhíu mày.
“Yên nhi, sao nàng thực tế quá vậy? Nàng không nghĩ đến Mạc Trạch Thiên niệm tình xưa với Thục Phi sao?”
Cố Ngữ Yên lắc đầu, Mạc Trạch Thiên có một mặt lụy tình như vậy? Nàng mới không tin đâu.
Tây Hoa cung, cung điện của Qúy Phi.
“Mẫu phi.”
Qúy phi trang phục hoa lệ, dù đã ngoài tứ tuần
nhưng bà vẫn thập phần xinh đẹp và quyến rũ, bảo dưỡng thật tốt nha. Bà
vươn tay sờ gương mặt anh tuấn của nhi tử.
“Diệp nhi, nhi tử của ta, con chịu khổ rồi, nhìn xuống sắc như vậy.”
Mạc Lục Diệp vừa thoát khỏi lệnh cấm túc liền đến Tây Hoa cung, hiện tại là thời cơ tốt, cơ hội trăm năm có một, hắn nhất định phải bắt lấy.
“Mẫu phi, bây giờ…”
“Diệp nhi.” Qúy Phi ngắt ngang lời của tam hoàng tử, bà đương nhiên hiểu rõ,
đứa con trai của mình muốn nói điều gì. Qúy phi bỗng thở dài, bà nhìn
thẳng Mạc Lục Diệp lên tiếng.
“Diệp nhi, con không phải là không
biết, tính khí của ngoại tổ phụ con…chuyện kia nhất định là không thể,
cả ta cũng không có cách thuyết phục.”
Phụ thân của Qúy phi chính
là Thừa Tướng của Mạc Ly quốc, Thừa Tướng gia tính cách cương trực, là
người ngay thẳng, liêm chính, ông tuyệt đối sẽ không làm chuyện lôi kéo
thế lực, cho dù có lợi ích cho tôn tử của ông đi chẳng nữa.
“Diệp
nhi, ngày trước lúc chúng ta đề cập đến chuyện tạo dựng thế lực, đối đầu với Thái Tử, ngoại tổ phụ con có thái độ như thế nào? Khước từ thẳng
thừng, còn nói đừng bao giờ nhắc đến chuyện đó với ông, Thừa Tướng ông
đời này chỉ tận trung với Mạc Ly quốc, phò tá hoàng đế, tuyệt không tham gia loại chuyện tranh quyền đoạt vị.”
Mạc Lục Diệp nhớ đến chuyện ngày trước, nhất thời tức giận ra mặt, cả đời tận trung với Mạc Ly
quốc, đặt chuyện quốc gia đại sự lên hàng đầu. Vậy giúp đỡ hắn, trở lực
để hắn trở thành hoàng đế Mạc Ly không tốt sao? Đợi đến lúc hắn ngồi lên ngai vàng rồi, cả Mạc Ly quốc này đều là của hắn, khi đó Thừa Tướng
muốn giúp dân chúng thế nào mà chẳng được, có ai dám chống đối với ngoại tổ phụ của hoàng thượng?
“Mặc kệ lão già đó, mẫu phi, ông ta đã
một mực không đồng ý thì chúng ta cũng không cần nài nỉ, van xin làm gì? Nhi tử có cách khác.”
Mạc Lục Diệp híp mắt, lộ vẻ đắc ý. Hắn nhìn Qúy phi buông ra hai từ.
“Hoành Châu.”
Mạc Lục Diệp lúc này đang chạy đến rừng Bích Lâm Sơn rèn luyện, trong lòng
hắn có dự cảm không lành, một loại cảm giác bất an khó tả. Hắn cũng
không hiểu tại sao bản thân lại bất giác nhớ đến nhị đệ? Mạc Dạ đệ ấy
liệu đã tha thứ cho hắn hay chưa? Còn có Ngữ Yên…hắn đối với nàng nên
làm gì đây? Phải như thế nào mới tốt?
Trong Tam Hoàng Tử phủ, thời khắc này còn có một nhân vật khác, một người hận Cố Ngữ Yên đến tận
xương tủy, người muốn hủy đi tất cả mọi thứ của nàng.