Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 98


trướctiếp

Máu Mai Tiệp Lâm dồn lên não, cổ họng khô khốc, cô lập tức mở kênh riêng hỏi Lục Phong Hàn: “Chỉ huy, anh...”

Nhân vật mạnh thế lại bị anh níu lại trên tàu chỉ huy?

Đây là sức mạnh thực sự của Y?

Đánh trận còn có cách này hả?

Một đống lời lên tới miệng khiến cô không biết phải nói câu nào trước, Mai Tiệp Lâm dừng vài giây, vỗ nhẹ vào bảng điều khiển: “Nếu tôi mà là quân Phản Loạn không biết có dám dùng cái thứ “hệ thống” đó lần nữa hay không, mẹ nó ám ảnh luôn! Trộm gà không thành còn mất nắm gạo!”

Lục Phong Hàn bị tiếng ồn của cô làm tai đau: “Đội trưởng Mai Tiệp Lâm dạo này tiến bộ lắm.”

Sắc mặt Mai Tiệp Lâm run lên: “Sao?”

Lục Phong Hàn: “Càng ngày càng nói nhiều.”

Mai Tiệp Lâm: “...”

Người ở Bộ kĩ thuật cũng có phản ứng tương tự.

Diệp Bùi kéo tay áo Mondrian, mơ hồ: “Quân đoàn 2 và quân đoàn 4 cứ thế... nổ?”

Mondrian nhìn bóng lưng Kỳ Ngôn, ánh mắt sáng ngời: “Đúng vậy.”

Diệp Bùi chớp mắt, cảm giác tim mình đập hơi nhanh, cảm xúc trở nên sôi sục – không có gì so được với việc chứng kiến thứ mình truy đuổi thể hiện sức mạnh vô song!

Không kiềm được kích động, Diệp Bùi liên thanh hỏi: “Kỳ Ngôn, sao cậu làm được như thế?”

Câu này của cô tập trung tầm mắt mọi người.

Ai cũng muốn hỏi, chỉ là ngại thân phận Kỳ Ngôn mà không lên tiếng.

Kỳ Ngôn xoa ngón tay đau nhức, đốt ngón tay ửng đỏ. Hô hấp không thoải mái khiến cậu muốn cởi nút áo, nhưng rồi nghĩ đến việc nào đó mà rụt tay lại, ra vẻ chưa có chuyện gì.

Nghe lời Diệp Bùi, cậu chậm rãi đáp: “Đầu tiên, tôi nắm bắt tín hiệu đặc biệt của “hệ thống” và phi thuyền, phân tích chúng rồi phát ra tín hiệu khác. Tín hiệu này sẽ tìm kiếm, định vị, theo dõi và chặn các lệnh hướng dẫn đạn đạo. Tôi sẽ để lại mô hình thu – xử lí các loại tín hiệu đặc biệt này lại Nam Đẩu. Nó cũng phù hợp để thu các luồng thông tin khác.”

Mondrian nghĩ đến đây là thói quen từ lâu của Y – mở nguồn, cũng là thói quen trước đây của Kỳ Ngôn tại Turan.

Dù là viết ra bất kì mô hình xử lí nào, đều mở nguồn, có sẵn cho tất cả ai cần.

“Về việc phá giải “hệ thống”, sứ giả để lại quá nhiều thông tin trong kho dữ liệu của phi thuyền đầu cuối. Đây cũng là sai sót khiến người khác thấy được cơ sở logic, thói quen tư duy mà ông ta dùng để xây dựng “hệ thống“.”

Thời điểm và hoàn cảnh không cho phép Kỳ Ngôn nói sâu vào chi tiết: “Tôi sẽ để Phá Quân ở Nam Đẩu xem xét quá trình phá giải “hệ thống“. Lúc nó ở tàu chính kẻ địch không bị bố trí phòng vệ, gần như nắm hết thông tin trong đó, nắm giữ “hệ thống” có thể hiểu rõ hệ thống điều khiển trung tâm tàu địch.”

Kỳ Ngôn nói ngắn gọn như Diệp Bùi cảm giác như quân Phản Loạn đem con dao sắc nhất của mình đưa vào tay cậu, còn không biết chút gì.

Trong phòng chỉ huy, Mai Tiệp Lâm thấp giọng: “Người ở Bộ kĩ thuật vừa nghe đã hiểu, nhưng nói thật, nguyên khúc giải thích kia tôi chả hiểu gì. Dù sao tôi cũng thấy chắc là rất lợi hại!”

Cô sờ mũi: “Thì ra, dòng sông nằm giữa trường quân đội Đệ Nhất và Turan là “ngăn cách“.”

Duy Nhân khó hiểu chen vào: “Ngăn cách lớn thế, sao chỉ huy và Kỳ Ngôn nói chuyện với nhau được vậy?”

“Mấy người quản nhiều quá rồi.” Lục Phong Hàn gõ bàn: “Long Tịch Vân, Đỗ Thượng, quân đoàn 1 thế nào?” . Ngôn Tình Ngược

Thay đổi chủ đề một cách không thương tiếc.

Đỗ Thượng trả lời: “Họ ngăn chúng tôi đến gần sao Thánh. Tinh thần đáng khen thế này không biết trí giả có động lòng tăng lương không.”

Long Tịch Vân bổ sung: “Tình huống của quân đoàn 2, quân đoàn 4 đã tạo ảnh hưởng không nhỏ, đội hình trở nên hỗn loạn, không ít kẻ muốn trốn.”

“Tạm thời không thể để bọn chúng chạy, “nhiệm vụ” của chúng còn chưa hoàn thành đâu.” Giọng Lục Phong Hàn lạnh lùng, đáy mắt ánh lên hình ảnh sao Thánh: “Kỳ Ngôn, có thể bắt đầu rồi.”

Câu cuối rõ là có sự thay đổi giọng điệu.

Mai Tiệp Lâm “chậc, chậc” hai tiếng, thầm nghĩ rõ là tiêu chuẩn kép. Tổng chỉ huy quân Viễn Chinh họ Lục đúng là biểu diễn cái gì gọi là “khắc nghiệt như mùa đông”,

“ám áp như mùa xuân“.

Kỳ Ngôn trả lời trong kênh liên lạc: “Được.”

Sau khi hai câu đối thoại đơn giản này kết thúc không lâu, tren kênh liên lạc của Quân đoàn 1 có tiếng báo cáo: “Động cơ lái mất kiểm soát!”

Quân đoàn trưởng cầm gậy bạc nạm ngọc đứng dậy: “Báo phương hướng chạy của tàu chính.”

Lính thông tin thở hổn hển, hồi lâu mới sắp xếp được từ ngữ: “Báo cáo... báo cáo! Phương hướng của tàu chính là sao Thánh! Không, tất cả phi thuyền! Chúng tôi đang hướng thẳng về sao Thánh!”

Hoảng sợ.

Nhìn khoảng cách giữa mình và sao Thánh không ngừng ngắn lại, quân đoàn trưởng Quân đoàn 1 nhắm mắt ba giây, khóe mắt giật giật, đưa ra quyết định: “Lập tức gỡ bỏ hệ thống điện và tất cả nguồn năng lượng! Không cho phép va vào sao Thánh!”

Vài giây sau.



“Báo cáo! Hệ thống điện không thể gỡ bỏ!” Người báo cáo thẳng thắn nói: “Tất cả thao tác của chúng tôi đều không hợp lệ!”

Đội tàu khổng lồ giống như thiên thạch rơi xuống, tiếp cận bầu khí quyển sao Thánh với tốc độ cực nhanh.

Càng lúc càng gần.

Ngay khi mọi người đang chuẩn bị tinh thần để tiếp đất với tốc độ cao, dường như bị nhấn nút dừng lại, lập tức phanh gấp, ngừng lại ngoài bầu khí quyển.

Lặng im.

Mãi cho đến khi hệ thống phòng thủ sao thánh bị đánh thức, bắt đầu bắn vào phi thuyền đang tiếp cận bầu khí quyển, quân đoàn trưởng Quân đoàn 1 mới hiểu ý đồ quân Viễn Chinh.

Không phải điều khiển đội tàu lao xuống bề mặt sao Thánh, mà muốn biến họ thành mục tiêu thu hút và tiêu hao hỏa lực của hệ thống phòng thủ!

Vô số ảnh lửa nổ tung, những chùm tia do pháo laser hình thành giống như những đường thẳng trong bóng tối, di chuyển qua lại giữa các đội tàu vào lúc này.

Đỗ Thượng và Long Tịch Vân ở phía sau không xa, Lục Phong Hàn cũng dẫn đội tàu hội hợp, Phá Quân nhắc nhở: “Tướng quân, chúng ta đã tiến vào phạm vi có tầm phóng tên lửa xa nhất.”

Lục Phong Hàn hạ lệnh: “Các đội trưởng báo cáo trữ lượng đạn dược của mình.”

Mai Tiệp Lâm là người cuối cùng báo cáo xong, thở dài nói: “Bên quân Phản Loạn có thiết luật hả, người đến gần sao Thánh phải dỡ vũ trang xuống không là bất kính với Thần, giết không tha?”

Long Tịch Vân đưa ra câu trả lời khẳng định: “Nghe nói quy tắc này được đặt ra bởi trí giả đầu tiên, sau khi nghe được Thần dụ.”

Mai Tiệp Lâm như bị đau răng rít lên, thở dài nói: “Tôi cũng không trách bọn họ, dù sao chúng ta cũng không ngờ có một ngày đi xa như vậy, đánh vào sao Thánh, cũng không phải chúng ta cố ý.”

Nếu trong lời nói bớt vẻ đắc ý thì chân thành hơn rất nhiều.

Lục Phong Hàn ra lệnh: “Đạn dược trong kho không còn nhiều, Phá Quân sẽ phán đoán điểm yếu nhất trong hệ thống phòng ngự, mọi người nhắm vào tọa độ này mà bắn. Hiện giờ quân Phản Loạn đang “chắn” hỏa lực nhưng không thể cầm cự quá lâu. Mọi người, chú ý thời giản phá vỡ toàn bộ hệ thống phòng ngự.”

“Rõ!”

Nhìn bản đồ sao sáng, Lục Phong Hàn đan chéo ngón tay, trầm giọng nói: “Hành tinh Albert đã đổi tên nhiều năm như vậy, nên đổi lại tên ban đầu.”

Không lâu sau, ngọn lửa bùng phát từ họng súng, hàng ngàn ngọn lửa bùng cháy dưới bức màn không gian đen rộng lớn.

Khi lưới bảo vệ của sao Thánh nứt rồi nổ tung, Mai Tiệp Lâm ngồi thẳng dậy, mặt mày hớn hở, hai ngón tay khép lại, ra vẻ hành lễ với Quân đoàn 1: “Cảm ơn các vị cống hiến hết mình!”

Leto.

Hạ Tri Dương đi trên đường, có cảm giác khác hẳn thường ngày, tựa như trông không khí có gì đang xao động.

Cậu lén nhìn xung quanh.

Máy tuần tra vẫn như một đàn chim bay từng nhóm trên đầu, in bóng dày đặc xuống mặt đất, khiến mọi chuyển động đều rõ ràng. Khi hệ thống giám sát hoạt động bình thường khiến người ta luôn có cảm giác như có hàng nghìn cặp mắt đang dõi theo sau lưng.

Khi bị quân Phản Loạn chặn lại lần nữa, Hạ Tri Dương mười phần phối hợp đưa thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay trái để bị kiểm danh tính, mục đích ra ngoài: “Tôi hẹn đi uống rượu với một người bạn tại quán rượu Ulysses.”

Tên lính hất cằm, biểu tình mất kiên nhẫn hơn trước, khinh thường; “Người Leto thật biết chơi.”

Đương lúc Hạ Tri Dương gật đầu, ánh mắt quét qua thiết bị liên lạc nhấp nháy ánh xanh báo có tin chưa đọc của đối phương, cùng hai hộp thuốc lá rỗng ở mép túi, cậu nhanh chóng đoán...

Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Cậu nhặt chiếc áo khoác dài lên, tăng tốc độ, tìm địa điểm đã thỏa thuận theo bản đồ rồi bước vào.

Hoàn toàn không xuất hiện việc vắng vẻ, ngược lại, khoảnh khắc cửa mở ra giống như từ thế giới rét lạnh tiến vào nhân gian. Mùi rượu và tiếng ồn bên trong phả vào mặt cậu, thậm chí còn khiến Hạ Tri Dương có chút khó chịu.

Có lẽ hiện giờ, ngoài quán rượu thì không còn nơi nào náo nhiệt như thế.

Tìm được bàn của mình, Hạ Tri Dương ngồi xuống, nói với người đối diện đã đến trước mình: “Sóng nhiễu đã được bật, những gì chúng ta nói sẽ không bị giám sát.”

Bàn bên cạnh cách một khoảng, chung quanh ồn ào, Hạ Tri Dương thả lỏng, nhìn chiếc máy gây nhiễu trông giống như một thỏi sô cô la: “Sản phẩm mới ra mắt?”

Ngồi đối diện cậu là một người phụ nữ mặc áo khoác màu be tên Ôn Thi Khanh, cô dùng bàn tay có móng sơn màu đỏ nhặt sô cô la lên, cho vào miệng rồi cười lớn: “Ngốc, đây là sô cô la.”

Hạ Tri Dương đỏ mặt.

Ra là cậu nghĩ nhiều!

Trách là trách Viện khoa học ngầm của Leto giờ hơi không chính quy, bên trong có nhà khoa học nghiêm túc, cũng có người chưa tốt nghiệp Turan. Ba thế hệ già – trung – trẻ, chính quy – không chính quy tụ hợp lại, dẫn tới nhiều luồng tư duy khác biệt va chạm lẫn nhau tạo ra hiệu quả như pháo hoa. Sản phẩm cập nhật cực nhanh, thêm các ý tưởng mới lạ cũng xuất hiện không ngừng. Trước đó cậu ta còn từng thấy một kho lưu trữ quang học được mã hóa như một cái bánh quy bơ lớn hình vuông.

Cậu đổi chủ đề, hỏi: “Có chuyện gì lớn à?”

Ôn Thi Khanh nhướng mày thanh tú: “Làm sao thấy được?”

“Quân Phản Loạn nóng nảy rõ ràng, như đang hoảng sợ chuyện gì, nên tôi đó có chuyện lớn xảy ra.” Hạ Tri Dương thử đoán: “Tướng Nhiếp đã lấy lại bao nhiêu hành tinh?”

Ôn Thi Khnah lắc ngón tay: “Đoán lại đi.”

Hạ Tri Dương nắm ly rượu: “Tiền tuyến lại thắng.”



Ôn Thi Thanh: “Gần thế.”

Hạ Tri Dương uống ngụm rượu, tự nhiên thấy mùi vị hơi sai: “Sao lại là nước trái cây?”

Ôn Thi Khanh cười khẽ, liếc nhìn Hạ Tri Dương: “Vẫn đang đi học ở Turan, rõ là một đứa trẻ mà học đòi uống rượu cái gì.”

Hạ Tri Dương sửng sốt.

Đứa trẻ?

Cậu hai mươi tuổi rồi nhé.

Rõ là trước đây cậu đã cho xem thông tin cá nhân trong thiết bị đầu cuối để nhấn mạnh mình trưởng thành rồi.

Nhưng, đã rất lâu không ai bảo cậu chỉ là một đứa trẻ.

Hoặc nên nói, từ khi cậu lựa chọn trở thành như vầy đã chấp nhận mình phải trưởng thành.

Hạ Tri Dương cúi đầu uống thêm một ngụm nước trái cây, vừa chua vừa ngọt.

Ôn Thi Khanh không vòng vo thêm: “Quân Viễn Chinh chiếm được sao Thánh. À, bây giờ phải gọi là hành tinh Albert.”

“Khụ...” Hô hấp Hạ Tri Dương tự nhiên quýnh lên, lập tức sặc ra tiếng, không muốn bị người xung quanh chú ý liền vội nhỏ giọng: “Chiếm sao Thánh? Cô chắc là sao Thánh chứ?”

“Sao, còn có hành tinh khác tên sao Thánh hả?” Thấy đôi mắt đỏ rực cùng vẻ mặt háo hức của cậu chàng, Ôn Thi Khanh cười nói: “Đúng, là sao Thánh mà cậu đang nghĩ đến.”

Từ lâu, Hạ Tri Dương đã không còn là cậu thanh niên Leto giàu có chỉ biết ăn chơi vui vẻ. Cậu hoàn toàn nhận thức được tầm quan trọng của sao Thánh đối với quân Phản Loạn, vì biết nên mới cảm thấy khiếp sợ!

“Quá trình không rõ nhưng kết quả là thật, giờ hiểu sự khác thường của quân Phản Loạn chưa?”

Ôn Thi Khanh châm thuốc, tia lửa lóe lên giữa kẽ ngón tay, một tầng khói mỏng bay lên, làm mờ đuôi mày và khóe mắt.

Hạ Tri Dương lập tức nghĩ: “Quân Phản Loạn có động thái mới?”

Ôn Thi Khanh đặt đầu ngón tay lên thân điếu thuốc, búng tàn thuốc: “Tam thời chưa biết. Tướng Nhiếp lần lượt giành thắng lợi, quân Phản Loạn ở khu hành chính Trung Ương gần như bị đàn áp và đánh đập, muốn gây chuyện lớn thì phải cân nhắc kỹ lưỡng.”

Hạ Tri Dương ngạc nhiên.

Ôn Thi Khanh là tuyến trên của cậu, nhưng vì an toàn mà cả hai hiếm khi gặp nhau, họ thường truyền thông tin nhiệm vụ qua các phương tiện khác.

Lần này cô mời gặp mặt, cậu tưởng là sẽ có một ít nhiệm vụ quan trọng, cần phải đích thân nói chuyện.

Bây giờ có vẻ như không phải vậy?

“Lần này không có nhiệm vụ.” Ôn Thi Khanh nhấp một ngụm rượu, tựa hồ đọc được tâm tư cậu, khóe miệng mỉm cười: “Tôi chỉ là đến từ biệt cậu thôi.”

Hạ Tri Dương không hiểu sao không muốn nghe thêm nữa.

“Cậu biết Leto dễ thủ khó công. Liên Minh muốn lấy lại Sky Diamond từ tay quân Phản Loạn không phải chuyện dễ dàng. Tôi đã nhận một nhiệm vụ mật, nếu thuận lời không chừng sau này có thể mở đường cho tướng Nhiếp tiến vào Leto.”

Ôn Thi Khanh nói rất thoải mái, trong thanh âm không hề có chút dao động: “Nhưng có chút nguy hiểm, không biết có thể sống sót hay không, liền đến gặp cậu để nói lời cáo biệt.”

Hạ Tri Dương cảm thấy cổ họng nghẹn lại, đau đớn lan tràn, cậu muốn mở lời lại chẳng ra câu.

Cậu tự trách mình mồm miệng vụng về.

“Được rồi, tạm biệt xong tôi cũng nên rời đi.” Ôn Thi Khanh dập thuốc, mặt mày tinh xảo dịu dàng, cô nén cười, nhìn Hạ Tri Dương, giọng nói nhẹ nhàng: “Cậu phải sống cho tốt, chờ mọi chuyện kết thúc, mọi thứ bắt đầu lại, thì... cứ sống tốt, tiết tục đi học Turan, mỗi ngày đọc [Nhật báo Leto], phàn nàn bài tập quá nhiều không thể làm xuể. Làm chuyện cậu muốn làm, vui vẻ hạnh phúc.”

Hạ Tri Dương đỏ mắt.

Khi cô đứng dậy, tấm lưng thẳng tắp dần rời xa, Hạ Tri Dương chạm vào tờ giấy mình mang theo, đột nhiên đứng lên, nhanh chân đuổi theo.

Hai bên đường vắng tanh, như thể mùa đông khắc nghiệt ở Leto đã đến sớm, ngay cả cây cối trên đường trông cũng mục nát.

Nghe được tiếng bước chân, Ôn Thi Khanh dừng bước, quay người chờ đợi.

Hạ Tri Dương đứng cách cô vài bước, quần áo xộc xệch, thở đều: “Một người bạn đã nói với tôi rằng tôi phải sống sót.”

Cậu nắm chặt bàn tay rũ bên người, chân thành nói: “Tôi cũng muốn nói với cô điều này, hãy sống sót.”

Nếu có thể, xin hãy sống sót.

Ngoại trừ tên cậu chẳng biết gì về Ôn Thi Khanh. Cô có gia đình, có bạn bè không, và cô sống ở đâu? Có lẽ ngay cả vẻ ngoài của cô hiện giờ cũng là giả.

Tuy nhiên, nỗi buồn vẫn ập đến như dòng nước, nhấn chìm cậu.

Ôn Thi Khanh đút hai tay vào túi áo gió, nhìn ánh mắt gần như cầu xin của Hạ Tri Dương, giọng điệu vẫn mang theo nụ cười như thường lệ: “Vận may của tôi chắc chắn không tốt như vậy, dù sao thì từ nhỏ tôi cũng không may mắn lắm.”

Cô dừng lại vài giây, nhìn chằm chằm Hạ Tri Dương trong gió lạnh: “Đừng buồn về điều này. Đối với tôi, cái kết không có gì đáng sợ, cậu chắc chắn có thể hiểu ý tôi...”

“Tôi hóa tro bụi, thắp sáng bóng đêm.”

trướctiếp