Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 96


trướctiếp

Tháp Trắng từng tiến hành một cuộc thảo luận với chủ đề: Vì sao các nhà khoa học thuộc quân Phản Loạn lại dùng cả đời để tin tưởng là Thần thật sự tồn tại.

Truy ngược về cội nguồn, tâm lý của một số nhà khoa học bên đó có sự ngờ vực đối với chủng tộc sau sự hủy diệt của khoa học kĩ thuật.

Là một “con người”, làm sao một sinh vật carbon lại có sức mạnh dấn thân vào không gian và làm sao nó khả năng khám phá các quy luật của vũ trụ?

“Thần” xuất hiện, chống đỡ cho tâm lí đang dần sụp đổ.

Mặt khác, còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết.

Ví dụ, mọi người đều biết rằng Trăng 1 và Trăng 2 xoay quanh ngôi sao thủ đô Leto, nhưng dù lịch hành tinh đã trôi qua hai trăm năm, con người vẫn chưa hiểu hết lý do...

Mặc dù biết nên sử dụng ngôn ngữ toán học nào và định luật vật lý nào để mô tả hiện tượng này, nhưng điều này chỉ thay đổi vấn đề theo một cách diễn đạt ngắn gọn, về bản chất vẫn chưa có câu trả lời cuối cùng.

Vì vậy, nhóm nhà khoa học Phản Loạn tin rằng mọi nỗ lực của họ là tìm ra những quy luật tối thượng do Thần đặt ra để vận hành thế giới. Càng khám phá, càng đến gần Thần.

Nói cách khác, trước khi chúng ta thực sự tìm ra quy luật cơ bản về sự thống nhất của vũ trụ, ai có thể chứng minh rằng chân lý mà chúng ta đang theo đuổi là đúng? Hệ thống khoa học hiện tại của chúng ta có nhất thiết phải đúng không?

Tất cả những điều này chính là mảnh đất cho sự tồn tại chung của “Thần” và “khoa học” trong quân Phản Loạn.

Tuy nhiên, khi bị ô nhiễm bởi chính trị và ham muốn quyền lực ích kỷ, đất bị xói mòn và hoa thối nở rộ.

Nói xong, Kỳ Ngôn lên tiếng: “Phá Quân, cắt liên lạc.”

“Rõ.”

Giây tiếp theo, màn hình video tắt đi, giọng của sứ giả hoàn toàn biến mất.

Tựa như tia sét ném xuống mặt nước tĩnh lặng, lấy Kỳ Ngôn làm trung tâm, ánh mắt và cảm xúc kết hợp thành một lực, khiến mặt nước xuất hiện những gợn sóng.

Cái tên “Y” quen thuộc với mọi người thuộc quân Viễn Chinh.

Ngoài hệ thống điều khiển trung tâm cho đè bẹp kẻ địch, còn có hệ thống mã hóa kênh tích hợp liên lạc, hệ thống hiệu chỉnh pháo laser,... tất cả đều do Y tạo ra.

Có thể nói Y đã cứu được hàng chục triệu sinh mạng.

Bây giờ, nếu hiểu đúng thì Kỳ Ngôn là...Y?

Lúc đầu, cậu xuất hiện trên tàu chỉ huy với danh nghĩa “cố vấn tập sự”, được Lục Phong Hàn đưa vào Bộ kĩ thuật. Lúc đầu có chút rối, nhưng sau đó, cậu đã dùng tri thức của mình đạt được tán thành của mọi người ở đây.

Có người thì thầm: “Trước đây tôi đã nghi ngờ Kỳ Ngôn... Vậy mà tôi dám nghi ngờ Y thần?”

“Y thần vì sao vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy? Không phải nói Y thần có râu quai nón, mắt to mắt nhỏ, thích đội mũ ma thuật, hằng ngày thích nhất đếm số nếp nhăn khóe mắt mình, là thiên tài kì lạ hả?”

“Ai đồn vậy? Nghe nói Y thần là một kẻ hoang đàng, thích bói toán cho người khác, nhưng mỗi lần bói sai hoặc mắc sai lầm đều sẽ chủ động đền bù, đền tới nỗi phá sản luôn.”

“Y thần có dùng kĩ thuật nào để trẻ lâu không? Tôi không tin chỉ mới hai mươi tuổi thôi! Râu đâu? Nếp nhăn đâu?”

“Thật kích thích... Tôi đang hít thở cùng một bầu không khí với Y thần? Tôi hơi chóng mặt!”

Diệp Bùi khẽ cử động, cảm thấy chân mình có chút tê dại, lạnh lùng nói với Mondrian: “Người say oxy kia quá khoa trương rồi.”

Từ trước giờ, Mondrian ít khi biểu đạt cảm xúc cũng lộ ra, cậu ta nhắc nhở: “Cô và Kỳ Ngôn là bạn học.”

Diệp Bội dừng một chút, cảm thấy có chút choáng váng: “Đúng vậy, tôi và Y thần là bạn học, cậu ấy còn giảng đề cho tôi...”

Không biết vì sao, cô chợt nhớ ra, nếu biết chuyện này thì phản ứng của Hạ Tri Dương sẽ như thế nào?

Cậu ấy luôn coi Y là thần tượng của mình.

Cùng lúc, thiết bị đầu cuối cá nhân của mọi người có mặt đều nhận được tin nhắn: “Mức độ bảo mật danh tính của Y: 3S.”

Người gửi là Lục Phong Hàn.

Trong lòng mọi người đều tràn ngập sợ hãi.



Lúc này, Diệp Bùi ớn lạnh.

Cô chợt nhận ra dù Kỳ Ngôn không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về bản thân nhưng quân Phản Loạn đã xác định Y đang ở trên tàu chỉ huy quân Viễn Chinh.

Số một trên Bảng Đen.

Nhìn tấm lưng gầy gò của cậu, Diệp Bùi không ngừng suy nghĩ, liệu cậu ấy có sợ khi biết luôn có nhiều người muốn giết mình không? Sợ thì sao?

Trong phòng chỉ huy, sau một thoáng im lặng thì vang lên một trang âm thanh hỗn loạn, không biết ai va vào ghế, ai không cẩn thận nhất nút nào đó.

Một lúc sau, trong tiếng ồn ào, giọng nói hưng phấn của Mai Tiệp Lâm vang lên đầu tiên: “Chỉ huy! Toàn quân Viễn Chinh đội ơn ngài vì đã hy sinh nhan sắc và thân thể để níu Y ở lại tàu chỉ huy!”

Biết cô không nói được lười gì tử té, Lục Phong Hàn cười mắng: “Phắn.”

Mai Tiệp Lâm cười hì hì, tiếp tục bóng gió: “Vậy có hy sinh không? Nhan sắc và thân thể?”

Sợ Lục Phong Hàn không hiểu còn cố tình nhấn mạnh.

Tuy vậy chỉ vài giây cũng không chờ kịp, Mai Tiệp Lâm dài giọng thất vọng: “Chỉ huy, rốt cuộc ngài có được hay không?”

Nghe thấy câu này, Duy Nhân nắm được chút hy vọng không phá sản: “Chỉ huy, phải rụt rè! Không thể chỉ vì Kỳ Ngôn là Y mà ngài hi sinh thân thể, không được bền đâu chỉ huy! Ngài phải dùng tinh thần và nhân cách để hấp dẫn cậu ấy! Dùng phẩm chất vào học thức ấy.”

Mai Tiệp Lâm nheo mắt: “Duy Nhân, ông muốn chỉ huy ăn chay hả? Đồ độc ác.”

Cô vừa gạt cần điều khiển, vùa hạ lệnh còn kiêm nói chuyện: “Nói đến việc này, để tôi bình tĩnh tiêu hóa tin tức đã. Sao giờ tự nhiên tôi nghĩ việc Kỳ Ngôn = Y là chuyện đương nhiên nhỉ? Y nên thế này.”

Giọng của Đỗ Thượng vì rống lên cũng hơi khàn: “Đúng vậy, trước đây tôi cũng từng suy đoán dáng vẻ, diện mạo, sở thích của Y, giờ cảm giác như này là phù hợp.”

Trong mắt lộ ra một chút kiêu ngạo, Lục Phong Hàn đè xuống nụ cười trên môi, gõ ngón tay lên mặt bàn: “Được rồi, muốn gì đánh xong rồi nói.” “Hệ thống” đã bị Kỳ Ngôn cắt đứt, anh nói với Phá Quân: “Báo số lượng.”

Với tư cách là trí tuệ nhân tạo, Phá Quân có thể làm rất nhiều việc, liền đưa số liệu chi tiết: “Đợt đầu chủ tích cắt tín hiệu của 49 phi thuyền. 7 đợt tiếp theo là 621. Tổng cộng 670 phi thuyền, đã đánh dấu trên bản đồ.”

Những phi thuyền bị cắt tín hiệu này đều lơ lửng trong không gian như bụi, bị ảnh hưởng bởi trường lực do vụ nổ mà lắc lư.

“Ừm.” Lục Phong Hàn gật đầu, ngữ khí có chút ôn hòa: “Nghẹn nãy giờ, nên đánh trả rồi.”

Long Tịch Vân nói: “Đạn dược dự trữ của chúng ta sắp cạn rồi.”

Lục Phong Hàn nhếch môi cười, nhướng mi, nói như thổ phỉ: “Quả thực là sắp chạm đáy rồi, nhưng người giao đạn dược và vật tư không phải cũng tới sao?”

Đỗ Thượng nghe hiểu lập tức phản ứng: “Tên lửa địch có cỡ nòng giống như của chúng ta! Có thể sử dụng được! Pháo laser cũng không thành vấn đề! Pháo nhạy cao không thích hợp, thiếu nửa milimet, nhưng vẫn dùng được.”

Mai Tiệp Lâm: “Cần kiệm là tính tốt! Dù trước đây là của ai, những gì trôi nổi bây giờ đều thuộc về chúng ta!”

Thấy mọi người đều hiểu ý, Lục Phong Hàn hạ lệnh: “Phá Quân, dựa theo nguyên tắc khu vực gần, phân tích toàn diện cấp độ ưu tiên, sắp xếp các phi thuyền của chúng ta neo vào các 'kho đạn dược', sử dụng máy đoạt kho của chúng.”

Dựa vào năng lực xử lý thông tin và dữ liệu đỉnh cao, Lục Phong Hàn vừa nói xong, tin tức đã được Phá Quân đưa ra từng cái một.

Khi tiếng “bíp” vang lên, Hạ Gia Nhĩ vừa phóng pháo laser, 0,1 giây trước khi trúng đòn, phi thuyền địch đang cố né tránh dường như bị một lực vô hình nào đó cố định tại chỗ, lập tức nổ tung thành một quả cầu lửa sáng rực!

Nhẹ nhàng thở ra, chịu đựng cơn đau trong lồng ngực, Hạ Gia Nhĩ di chuyển ngón tay trên cần điều khiển hai lần: “Tiền bối, chúng ta đang thiếu một viên pháo laser nữa, may mắn cổng bên chỉ bị pháo địch sượt qua.”

Calvin kiểm tra tình huống tổn hại: “Lớp giáp không có vấn đề gì, vẫn có thể chống đỡ được.”

Lúc này, Hạ Gia Nhĩ dừng lại, liếc nhìn tin nhắn mình nhận được. Đột nhiên, mắt cậu mở to, hét lên: “Tiền bối... tiền bối!”

Calvin cho rằng có kẻ địch, cau mày: “Hướng nào?”

“Không phải!” Hạ Gia Nhĩ cảm thấy choáng váng, muốn tự nhéo mình. “Chúng ta muốn chết cũng không được. Có người đã đưa tới trang bị...”

Như ánh sáng rực rỡ giữa đêm đầy sương.

Sự thật chứng minh, quân Viễn Chinh là một đội rất dễ uốn nắn, sau khi nhận được lệnh, nhanh chóng biến từ quân đội chính quy thành “cướp biển”, lao đến cướp bóc kho đạn của các phi thuyền trôi nổi sạch sẽ, không sót viên đạn nào.

Thu hồi tay robot, Hạ Gia Nhĩ lau mặt: “Thì ra đây là cảm giác từ nghèo khó đến cơm no áo ấm.”

Calvin cũng cười: “Hơn nữa, dùng đạn của địch cảm giác rất sướng.”



Mắt Hạ Gia Nhĩ sáng ngời, phản chiếu ảnh lửa ngoài cửa sổ, thêm phần giảo hoạt khi vừa chiếm được tiện nghi: “Đúng vậy, xưởng quân sự quân Phản Loạn cực khổ tạo ra rồi tải đến, ai dè thành đồ trong túi chúng ta!”

Đang nói thì đột nhiên cậu kéo cần, tránh thoát một quả pháo laser từ xa.

Sắc mặt Hạ Gia Nhĩ trở nên nghiêm trọng: “Đối phương đã phản ứng, bắt đầu tập hợp lại.”

Nụ cười trên mặt Calvin biến mất, ý chí chiến đấu bùng lên: “Lúc nãy chỉ có 3 quả pháo laser còn không sợ, giờ càng không có gì phải lo, lên!”

Như thể có một cơn sóng thần quét qua bản đồ sao trong phòng chỉ huy, mọi ngọn lửa đều bị dập tắt, gần nửa số chấm đổ tượng trưng cho quân Phản Loạn tắt ngúm.

Mai Tiệp Lâm vội vàng kiểm kê chiến lực cùng hỏa lự dự trữ, đồng thời nhận xét: “Khả năng phản ứng của chỉ huy đối phương miễn cưỡng đạt được một phần ba bổn tiểu thư. Nhanh thế mà sắp xếp lại được, tính ra cũng có chút đầu óc.”

Khuôn mặt Lục Phong Hàn được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, sống mũi cao thẳng, đường nét mạnh mẽ: “Kỳ Ngôn vẫn đang chặn đường truyền tín hiệu, đối phương không có sức chống cự, phi thuyền loại nhỏ của họ đều bị phế, không chút tác dụng. Lựa chọn duy nhất là tập trung về tàu chủ lực, lợi dụng lực phòng ngự tiêu hao hỏa lực của ta, chờ kho đạn ta vừa hết là đánh trả.”

Mai Tiệp Lâm “ừ” nhẹ: “Tàu chủ lực bên có có rất nhiều tàu hạng nặng. Nếu đánh rất khó phá vỡ hệ thống bảo vệ và lớp giáp. Trong trường hợp này, có thể họ sẽ vừa đánh vừa lui, đến tầng khí quyển sao Thánh dựa vào hệ thống phòng ngự của hành tinh để thở?”

Nói xong, cô bĩu môi phủ nhận: “Được rồi, chắc là không đâu. Như cái ông sứ giả lúc nãy tìm Kỳ Ngôn.” Cô nén giọng, bắt chước: “Đây là Thần ban! Đây là lãnh địa của Thần!”

Hiếm khi Duy Nhân đồng tình với cô: “Đúng, đúng. Sao Thần không dùng sức mạnh của mình bảo vệ lãnh địa? Hoặc dùng trí tuệ của Thần khiến họ nảy ra ý tưởng tuyệt vời nào đó?”

Trong bối cảnh rộng lớn của những hành tinh xa xôi, tàu chủ lực và tàn quân còn sót hợp lại. Từ xa thân tàu, họng pháo như tấm khiên thép khổng lồ cạnh bên những tảng đá, mảnh kim loại trôi nổi.

Đỗ Thượng có chút tức giận: “Đối phương chuẩn bị đánh kéo dài? Khiến ta làm theo hở?”

“Họ muốn đánh phải xem chúng ta có chịu hợp tác hay không.” Lục Phong Hàn ánh mắt hơi lạnh: “Đỗ Thượng, Long Tịch Vân, hai người dẫn theo đội cơ động tránh chiến, đi sao Thánh.”

Mai Tiệp Lâm đập mạnh bảng điều khiển, phát ra tiếng bíp: “Chỉ huy, ngài thật âm hiểm! Chúng ta chính là thích loại chuyện lén lút này!”

“Đội trưởng Mai Tiệp Lâm chú ý lời nói.” Lục Phong Hàn nói thêm: “Hệ thống phòng thủ hành tinh sao Thánh rất khó đối phố, cẩn thận tránh tầm bắn, tỏ vẻ cố ý đánh lén sao Thánh là được.”

Đỗ Thượng cười nhận lệnh: “Hiểu rồi, đây là lúc kiểm tra kỹ năng diễn xuất!”

“Ý thức chúng ta sắp đánh lén sao Thánh, quân Phản Loạn không có khả năng bất động. Dù nghi ngờ cũng không dám đánh cược. Một khi xé được đội hình, thì không có gì khó.” Lục Phong Hàn ra lệnh: “Duy Nhân, chờ đội hình phân tán thì lập tức dẫn người tiến vào.”

“Rõ! Tuyệt đối không cho chúng cơ hội tập hợp lại. Cái này gọi là đánh rắn đập đầu! Đấm bọn chúng!”

Giống như Lục Phong Hàn đoán, khi Đỗ Thượng và Long Tịch Vân hành động không lâu, khiên lớn do quân Phản Loạn lập ra mất một góc.

Nhiệt huyết Đỗ Thượng đâng cao: “Quả nhiên cắn câu. Chạy theo tao ăn pháo do mình làm nè.”

Long Tịch Vân bình tĩnh nói: “Bên cạnh và sau lưng có động tĩnh, cẩn thận.”

Nghe âm thanh trên kênh liên lạc, vẻ mặt Lục Phong Hàn nhàn nhạt, không hề có sự thỏa thuê đắc ý.

Là tổng chỉ huy, chỉ cần cuộc chiến chưa kết thúc, anh nhất định phải là người tỉnh táo nhất.

Giờ phút này, tấm khiên của quân Phản Loạn cơ hồ tan rã.

Người khác đều có việc làm, Mai Tiệp Lâm xoa tay hằm hè: “Chỉ huy, tôi làm gì?”

Có Lục Phong Hàn ở đó, cô liền đóng cửa đại não, chỉ huy chỉ chỗ nào cô dựng pháo bắn chỗ đó.

Lục Phong Hàn khoanh một tọa độ trên bản đồ sao: “Nhắm vào chỗ này mà bắn, đập vỡ lớp bảo vệ khớp nối các phi thuyền.”

Mai Tiệp Lâm cong môi: “Hiểu rồi! Là rùa hay ba ba cũng phải ra ngoài đi dạo! Trốn trong mai có ích gì?”

Mũi tàu chuyển hướng chưa được 20 giây, Lục Phong Hàn nhanh chóng gõ một dòng trên thiết bị đầu cuối cá nhân mình.

Vẻ mặt có vẻ là đang ra lệnh quân cơ đại sự.

Trong Bộ kĩ thuật, thiết bị đầu cuối của Kỳ Ngôn có tin nhắn mới. Thấy từ Lục Phong Hàn, cậu nhanh chóng nhìn qua.

Câu chữ hiện lên, ánh mắt Kỳ Ngôn run lên, vành tai nóng hổi, nốt ruồi nhỏ cũng đậm lên.

Nội dung tin nhắn là: “Mọi người đề nghị anh hi sinh nhan sắc và thân thể để níu Y ở lại trên tàu chỉ huy. Chủ tịch, ý em thế nào?”

trướctiếp