Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 80


trướctiếp

Kỳ Ngôn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Lục Phong Hàn.

Nhận ra mình đã làm gì, cậu lo mình làm đau anh nên muốn nhả răng ra.

Không ngờ Lục Phong Hàn đột nhiên dời bàn tay đang chống bên tai cậu, nhét vào khe hở giữa cổ và lưng ghế, đỡ gáy cậu lên, cản cậu cử động.

Hiểu hàm ý trong động tác của Lục Phong Hàn, Kỳ Ngôn cụp mi, sau đó dùng răng chà xát cơ bắp bên cổ của Lục Phong Hàn, dùng đầu lưỡi chạm vào chúng hai lần.

Lập tức nhận thấy toàn thân Lục Phong Hàn trở nên căng thẳng.

“Cắn có hài lòng không?”

Nghe được giọng nói khàn khàn, mấy giây sau Kỳ Ngôn mới trả lời: “...Rất hài lòng.”

Lục Phong Hàn áp sát vào tai cậu, giọng nói trầm thấp: “Vậy đến lượt anh à?”

Kỳ Ngôn cảm thấy như vậy là công bằng, liền đồng ý: “Ừ.”

Vừa nói xong, cậu liền cảm giác được Lục Phong Hàn bắt chước động tác của mình, dán vào bên cổ.

Ngay khi cậu bắt đầu băn khoăn liệu anh có cắn mình hay không thì cảm giác ngứa đã khiến ngón tay run rẩy.

Giờ cậu mới hay cổ mình nhạy cảm vậy đó!

Rõ ràng đó chỉ là một nụ hôn.

Xương sống cũng bắt đầu nhũn ra tới nơi, Kỳ Ngôn theo bản năng muốn tránh bị chạm vào, nhưng lại bị đối phương đè xuống ghế không cho cự tuyệt.

Trong hai giây, Kỳ Ngôn mất đi sức lực, đôi mắt bị bao phủ bởi một tầng nước.

Cậu nắm chặt quần áo của Lục Phong Hàn: “Tướng quân...”

Tàu trinh sát lặng yên trôi nổi trong không gian, sau khi dừng lại, tiếng động do động cơ tạo ra cũng biến mất, tiếng ma sát của vải vóc cũng trở nên rõ ràng.

Trong lúc thở gấp, Kỳ Ngôn bị nhốt trong không gian nhỏ lại khàn giọng kêu lên: “Tướng quân... Quân...”

Lục Phong Hàn: “Ừm.”

Sóng âm làm tai Kỳ Ngôn râm ran.

Làn da trắng trên cổ bị hôn đến đỏ bừng, ngón cái thô ráp của Lục Phong Hàn còn nhẹ nhàng xoa xoa, khiến cậu rùng mình.

Màu nước trong mắt cũng đậm dần.

Cổ áo lộn xộn, lộ ra vết lõm của xương quai xanh, Lục Phong Hàn huy động hết lý trí, hết sức kiềm chế hôn lên đôi môi mỏng lạnh lùng của Kỳ Ngôn, ức chế hormone giống đực đang cuồn cuộn.

Khi anh nhìn vào cổ của cậu lần nữa mới phát hiện ra dù mình có khống chế sức lực, nhưng da Kỳ Ngôn vừa trắng vừa mềm thế thoạt nhìn vẫn giống như bị mình khi dễ tàn nhẫn lắm.

Kỳ Ngôn kéo cổ áo: “Không đau, chỉ ngứa thôi.” Cậu tự mình chạm vào, phát ra một tiếng “rít” nhẹ.

Lục Phong Hàn nắm cổ tay cậu: “Đừng chạm.” Xong lại tìm gel chữa trên tàu, bóp một chút trên đầu ngón tay và xoa lên da cậu.

Cảm giác mát lạnh rất dễ chịu.

Nhìn thấy bóng đen phản chiếu trên cửa sổ từ khóe mắt, Kỳ Ngôn không khỏi nhìn thêm.

Tay áo của Lục Phong Hàn xắn lên một nửa, lông mày nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại ôn nhu.

Tám trạm tín hiệu đã được kiểm tra, tỷ lệ hư hỏng là 25%. Trong khi chờ robot bảo trì nhỏ hoạt động, Kỳ Ngôn đặt tay lên trán, hỏi Lục Phong Hàn: “Khi tướng quân bằng tuổi em, trông như thế nào?”

“Mười năm trước?” Lục Phong Hàn nhớ lại: “Mười lăm tuổi được nhận vào trường quân đội Đệ Nhất, mười chín tuổi tốt nghiệp. Sau đó, bị tướng Nhiếp ném vào quân đồn trú ở khu hành chính Trung Ương, chỉ là lăn ở đó một tháng anh đã chán.”

Kỳ Ngôn cẩn thận lắng nghe: “Tại sao?”

“Trong tinh vực Liên Minh không có chiến sự, càng gần tiền tuyến đại khu Nam Thập Tự thì còn nhé chứ trong khu hành chính Trung Ương, đặc biệt là Leto, mười mấy hai mươi người có khi còn không khống chế được cướp bóc trên đường, cùng mấy người đó hít chung một bầu không khí khiến anh cảm giác bị xúc phạm.”

Lục Phong Hàn 10 năm trước là một thiếu niên chí khí ngất trời, chỉ dùng bạo lực nói chuyện. Sau khi chẳng thể ở lại quân đồn trú lâu hơn thì quay người đi tìm Nhiếp Hoài Đình.

“Tướng Nhiếp hỏi anh có phải nghĩ tốt chưa, chắc chắn muốn đi quân Viễn Chinh thì cho anh lệnh điều động.” Lục Phong Hàn gõ hai nhịp trên cần điều khiển: “Khi đó anh chưa biết nhân tâm hiểm ác, giờ xem lại rõ là tướng Nhiếp viết xong điều lệnh từ thời nào rồi, chỉ cờ anh đi tìm ổng.”

Kỳ Ngôn: “Tướng Nhiếp muốn anh nhịn ra nội tâm của mình?”

“Không sai lắm, những người độ tuổi của ông ấy luôn thích tạo thử thách cho người trẻ. Thực tế, muốn đi dâu, nghĩ sinh hoạt ra sao thì phần lớn cũng đã có quyết định, chỉ còn một ít người chỉ khi nào kinh qua chuyện lớn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hoặc thống khổ lột xác.”



Lục Phong Hàn nói tiếp: “Sau khi đến quân Viễn Chinh, rất chán, chẳng có gì để nói, huấn luyện xong thì đánh giặc, tích lũy quân công, thăng quân hàm, ngược lại ở trường quân đội Đệ Nhất còn vui hơn.”

Nhắc tới trường quân đội Đệ Nhất, Kỳ Ngôn nhớ lại lúc vào cửa Turan Lục Phong Hàn có nói: “Đệ nhất báo thủ Liên Minh, đệ nhất hủ bại Leto?”

“Đúng vậy, trường quân đội Đệ Nhất quá nghèo, anh thường hay nhìn về Turan bên kia sông, tự hỏi sao trường em giàu thế. Đặc biệt là khi hệ thống điều tiết thời tiết hoạt động, toàn bộ học viện Turan có mưa, sương mù bao phủ, có cảm giác như leo lên đến đỉnh núi.”

Lúc Lục Phong Hàn còn nhỏ, cũng từng khinh bỉ đám Turan ngoài cái đầu thông minh thì còn lại toàn để bài trí.

Anh kể: “Có một lần vào nửa đêm, anh bất chợt quyết định trèo tường đi ra ngoài ăn. Anh phụ trách kế hoạch tổng thể, còn đám khác tìm cách tránh tuần tra của huấn luyện viên. Khi tới chân tường liên có hai lính kĩ thuật phụ trách hệ thống giám sát và hệ thống chống đột nhập, sắp thành công thì đèn pha bật sáng, mới nhận ra rằng kế hoạch đã bị phát hiện ngay từ đầu.... Nhà trường muốn biết bọn anh có thể đi được bao xa, cố tình xem diễn, rồi khi chỉ còn cách chiến thắng một bước, một chậu nước lạnh liền đổ xuống.”

Kỳ Ngôn nghe rất hứng thú: “Lúc đó tướng quân bao nhiêu tuổi?”

“Mười sáu, lúc đó tinh lựctràn đầy, đầu óc còn đầy nước, chậu nước lạnh đổ xuống khiến ta tỉnh táo.” Lục Phong Hàn nhớ lại, phát hiện ra người năm đó cùng anh viết kiểm điểm và huấn luyện thêm tên gì, hình dáng ra sao cũng đã không còn rõ ràng.

Do dự hai giây, Kỳ Ngôn hỏi: “Sau khi tướng quân gia nhập quân Viễn Chinh, anh có trở về Leto không?“. Ngôn Tình Hay

“Hình như anh quay về một lần.” Lục Phong Hàn cẩn thận nhớ lại, phát hiện trí nhớ có chút mơ hồ,: “Tướng Nhiếp bị ám sát, bị thương nặng, anh vội vã quay về Leto, sau đó, tựa hồ là đã nhận nhiệm vụ tạm thời.”

Lúc này, Phá Quân - đóng vai trí tuệ nhân tạo vô hình, nói: “Xin lỗi, phó quan Vincent đã gửi yêu cầu liên lạc, có kết nối không?”

Vincent sẽ không vội vàng như vậy, Lục Phong Hàn cau mày: “Kết nối.”

Ba giây sau, từ nơi xa xôi, giọng Vincent kèm tạp âm vang lên: “Chỉ huy, trong tàu tiếp tế ngài phái về đã phát hiện được một thứ.”

“Gì.”

“Kế hoạch ám sát số 23, 31 và 57 trong Bảng Đen!” Vincent nói rất nhanh, “Con tàu tiếp tế này không thuộc Độc Nhãn Long và Black Jack, hẳn là hai băng hải tặc đó từ phương khác đến đây, tình cờ gặp phải ngài. Địa điểm ám sát là hành tinh Toria phụ cận đại khu Nam Thập Tự, xét theo thời gian thì cuộc tấn công vừa mới bắt đầu!”

Phá Quân mở bản đồ sao, một hành tinh được đánh dấu.

Kỳ Ngôn nhanh chóng rút ra những thông tin hữu ích từ trong trí nhớ: “Người thứ 23 trên Bảng Đen là Lăng Kỳ, người thứ 31 là Shockley, người thứ 54 là Charlize. Họ đều thuộc khoa vật lý, nghiên cứu về hạt biến đổi, theo hồ sơ thì họ sinh ra ở đại khu Nam Thập Tự.”

Vincent: “Sau khi phân tích, khả năng chúng ta bị “câu” không quá 13%.”

Hàm ý là vẫn có 13% khả năng đây là cái bẫy do quân Phản Loạn giăng ra.

Ánh sáng trong mắt sầm lại, Lục Phong Hàn không đến mười giây đã đưa ra quyết định: “Chuẩn bị ứng cứu.”

“Rõ!”

Ngoài vô số hành tinh và sỏi đá, cách xa hàng ngàn ngôi sao, một con tàu vũ trụ đang vỡ vụn.

Trên radio, một giọng nói trẻ tuổi vang lên: “Xin chào, tôi là trung úy thuộc Quân đoàn 4 đóng quân ở Nam Thập Tự. Tôi tên Hahn, cấp trên của tôi – thiếu tá Vương Văn Tân, đã chết cách đây hai phút. Bây giờ tôi sẽ tiếp quản, hoàn thành nhiệm vụ hộ tống này.”

Cậu ta có vẻ hơi ngại ngùng: “Các người có thể hỏi tôi bất kỳ vấn đề gì

Trong buồng lái, Hahn sau khi nói xong liền thở ra, cảm thấy hơi choáng váng – cậu hơi sợ bị hỏi, vì có thể cậu sẽ không trả lời được.

Cách đây vài giờ, cậu đang làm nhiệm vụ trên hành tinh Toria thuộc khu vực Nam Thập Tự, cấp trên của cậu – thiếu tá Vương Văn Tâm, đột nhiên xuất hiện trước mặt và ra hiệu: “Đi theo tôi.”

Cậu chỉ ngơ ngác đi theo và lên một con tàu nhỏ.

Mãi cho đến khi con tàu nhỏ khởi hành từ Tinh cảng và bay vào vũ trụ, cậu mới nhận ra đó là một nhiệm vụ mật.

Vì nhiệm vụ rất quan trọng nên để đảm bảo thông tin không bị rò rỉ, họ thường cử nhân lực tạm thời rồi trực tiếp lên đường.

Sau một thời gian du hành, họ đã đón tiếp ba người trung niên từ trạm vũ trụ.

Hahn ghi nhớ kỷ luật, không nói một lời, lặng lẽ đi theo cấp trên, chỉ từ những thông tin ngẫu nhiên mà ghép lại được với nhau rằng ba người này hẳn là nhà khoa học Toria, cân nhắc xem có nên chuyển từ Toria sang tiền tuyến hay không.

Cậu ta có khái niệm mơ hồ - việc có liên quan đến tiền tuyến chắc chắn là rất quan trọng.

Thế là tăng thêm 120 000 điểm tinh thần.

Không ngờ trên đường trở về lại gặp phải tấn công bất ngờ của quân Phản Loạn, sau hai đợt đọ súng, cậu nhận ra đó không phải là ngẫu nhiên mà mục tiêu của quân Phản Loạn chính là ba nhà khoa học!

Tuy nhiên, vì để không gây chú ý mà họ chỉ điều động 7 tàu nhỏ và 1 tàu trinh sát.

Chẳng bao lâu, dưới sự tấn công mạnh mẽ của kẻ thù, tàu của thiếu tá Vương Văn Tân bị hư hại nặng bên trái, liền cấp tốc lao vào kẻ thù dùng tự bạo để phá hủy đội hình địch.

Cậu nghĩ đến ngọn lửa bùng cháy khi phi thuyền nổ tung, mím môi, nói thêm qua bộ đàm: “Xin lỗi, tôi phải giải thích trước, lần này chúng ta có thể không hoàn thành nhiệm vụ hộ tống.”

Một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Đừng tự trách mình, cho dù có chết ở đây, chúng ta cũng sẽ trở về nơi xuất phát. Con người được cấu thành từ nhiều yếu tố, 1% trong số đó đến sao lùn trắng nổ mạnh, 9,5% từ vụ nổ lớn và 16,5% từ do các ngôi sao nhỏ tự tắt, 73% từ những ngôi sao lớn phát nổ, tất cả chúng ta đều là bụi sao.”



Hahn sửng sốt và nói: “Điều này thật lãng mạn.”

Một người khác trả lời: “Tất nhiên, vật lý là môn học lãng mạn nhất trong vũ trụ. Nếu chúng ta gặp nhau đúng lúc thì tôi có thể kể cho bạn nghe tất cả về chuyện tình lãng mạn! Ví dụ, bạn nghĩ như khi chúng ta xuyên qua vũ trụ, thật ra là xuyên qua đám tro tàn của một vụ nổ mạnh, dù là tinh vân hay thiên hà, đều là một đám khói bụi mờ ảo mà thôi

Đây là lần đầu tiên Hahn nghe được cách nói này.

Lời nói này đẹp đến mức khiến cậu tạm thời tạm dừng nỗi sợ hãi.

Nhưng ngay sau đó, tiếng bíp liên tục của chuông báo động trên bảng điều khiển đã khiến cậu tỉnh lại.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức để hộ tống mọi người trở về Toria!” Hahn hít một hơi thật sâu: “Bởi vì tôi rất muốn nghe câu chuyện về vũ trụ.”

Phía sau buồng lái, Lăng Kỳ mỉm cười nói: “Là một cậu bé ngoan. Nếu lần này tôi có thể sống sót trở về, tôi muốn kể cho cậu ấy nghe tất cả những câu chuyện mà tôi biết.”

Charlize - một người phụ nữ trung niên với mái tóc dài màu vàng nhạt, dựa vào bức tường kim loại: “Nếu Shockley không chết, anh ấy cũng sẽ hạnh phúc như chúng ta.”

Shockley và cấp trên của Hahn - thiếu tá Vương Văn Tâm đều ở trên tàu trinh sát, cả hai đã thống nhất mở ra lối thoát cho họ bằng cách tự bạo.

Charlize cầm trên tay một thiết bị lưu trữ quang học, nơi lưu giữ nỗ lực nghiên cứu cả đời của Shockley.

Đúng lúc này, toàn bộ phi thuyền chấn động, giọng nói của Hahn lập tức vang lên: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không kịp tránh, đuôi tàu bị kẻ địch đánh trúng, may mắn thay, tổn thương không nghiêm trọng.”

Rõ ràng cậu ấy đã cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự hoảng loạn.

Cậu ta dường như đang giới thiệu tình hình với “hành khách”, nhưng dường như cũng đang tự an ủi mình.

Lăng Kỳ nói: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

Trong buồng lái, Hahn nghe câu hỏi này liền trả lời: “Hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp học viện quân sự được 1 năm.”

Cậu nuốt khan, nắm chặt cần điều khiển và nói: “Tôi biết là ngài đang cố trấn an khẩn trương và sợ hãi của tôi, cảm ơn ngài, nhưng tôi không sợ, từ ngày đầu tiên trở thành quân nhân tôi đã thề, lấy xương làm lưỡi dao, lấy máu làm khiên, chỉ vì Liên Minh vững bước không lùi. Vừa rồi... thật ra tôi rất sợ hãi, nhưng sau khi đọc lại lòi này vài lần, tôi đã có thêm chút can đảm.”

Đúng lúc này, một phi thuyền khác bị thổi bay thành tro bụi dưới hỏa lực của quân Phản Loạn, Hahn quay mặt về hướng vụ nổ và im lặng hành quân lễ vội vàng.

Cậu không biết liệu mình có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không nhưng cậu luôn cố gắng hết sức.

Vài phút sau, chỉ còn lại ba trong số bảy chiếc tàu nhỏ khởi hành từ Toria, trong khi quân Phản Loạn vẫn giữ được một nửa sức chiến đấu, dần dần khép kín vòng vây.

Hahn dần nhận ra rằng quân Phản Loạn không muốn trực tiếp lấy mạng họ, thậm chí còn tránh né nổ pháo vào thân tàu - giống như cố gắng bắt sống họ hơn.

Suy nghĩ hai giây, Hahn lại mở máy liên lạc: “Quân Phản Loạn hình như muốn bắt sống các ngài.”

“Đúng vậy, chúng tôi có trong tay một công nghệ mới gọi là “hạt nghịch biến“. Nó sẽ hữu ích ở tiền tuyến. Lúc đầu chúng tôi đã may mắn, nhưng bây giờ có vẻ như quân Phản Loạn không biết lấy tin từ đâu mà muốn cướp công nghệ này.”

Hahn chưa từng gặp phải tình huống như vậy, cũng chưa từng được dạy trên lớp nên không khỏi hỏi: “Vậy chúng ta nên làm thế nào?”

Giọng nói của Lăng Kỳ luôn dịu dàng và bình tĩnh: “Cậu có thểm làm theo ý mình, Charlize và tôi đã thỏa thuận rằng trước khi rơi vào tay kẻ thù, chúng tôi sẽ xóa và hủy tất cả các dữ liệu trong thiết bị lưu trữ, cũng tự kết liểu mạng sống của mình. Đáng tiếc công nghệ này chưa được đưa ra tiền tuyến, nhưng không được rơi vào tay quân Phản Loạn.”

Hahn nghe xong nắm chặt cần điều khiển: “Tự kết liễu đời mình... ngài có bằng lòng không?”

Charlize trả lời: “Tất nhiên không cam lòng. Chúng tôi vẫn còn rất nhiều bí mật về vũ trụ muốn biết. Nhưng dù chúng tôi chết, vẫn sẽ có những người đến sau chúng tôi. Con người sẽ không ngừng ngước nhìn lên trời sao, chỉ thế là đủ.”

Một phi thuyền khác bị nổ tung gần đó.

Giữa lúc nguy hiểm, tàu địch vây quanh họ như những con thú hung dữ nhe nanh vuốt, chỉ cần há mồm nuốt trọn.

Hahn cuống cuồng ôn lại những kiến ​​thức đã học được về cách đối phó với kẻ thù.

Cậu không muốn từ bỏ!

Cậu không cam lòng để Lăng Kỳ và Charlize chết trong tiếc nuối!

Đối thủ tránh va vào thân tàu và muốn bắt sống, vậy thì đây có thể là một bước đột phá...

Tháp pháo của tàu địch nhô lên, nhắm vào mạn phải của tàu, Hahn nhanh chóng đưa ra dự đoán, rồi nhấn cần điều khiển, toàn bộ phi thuyền đột nhiên dịch chuyển, tránh được đòn tấn công trong gang tấc.

Cậu phải nghĩ ra cách, cậu phải....

Lúc này, vòng cung ánh sáng hiện ra trong tầm mắt như cầu vồng, từ xa đến gần, ánh sáng chói lóa của pháo laser thậm chí còn khiến Hahn không khỏi nheo mắt.

Vụ nổ tĩnh lặng.

Con tàu địch chĩa mũi súng về phía cậu đã bị bắn trúng!

trướctiếp